Khi Ánh Nắng Nhạt Màu

Chương 32



Editor: Chi Chi

***

“Cô không đón con à? Sao chưa đón đã đi về?”

Vẻ mặt Lôi Dương hoảng sợ: “Tự nó biết đường về.” Nói rồi ngồi lên xe đạp điện muốn chạy đi, Từ Qua bước lên ngăn cô ta lại: “Chúng ta có thể nói vài câu liên quan đến chồng cũ của cô được không? Lần cuối cùng cô gặp ông ta là khi nào?”

Lôi Dương đẩy Từ Qua ra, hét lên đầy giận dữ: “Đừng cản đường của tôi!”

Từ Qua không ngờ Lôi Dương sẽ động thủ, không đề phòng bị đẩy lùi về sau hai bước, Lôi Dương phóng xe đạp điện đi mất, đảo mắt đã không thấy tăm hơi.

Từ Qua và cảnh sát trung niên đi cùng hai mặt nhìn nhau, ông mở miệng: “Người phụ nữ này làm sao thế? Chạy cái gì không biết?”

“Chắc là chột dạ.”

“Cái gì? Cô ta chột dạ?”

Từ Qua vuốt ve tài liệu cầm trong tay, nét mặt trầm tư: “Không có gì đâu, hôm nay đã làm phiền chú.”

Ngồi lên xe, Từ Qua gọi điện thoại cho Thẩm Thiến: “Về đi, chúng ta đã đoán nhầm hướng.”

“Có chuyện gì thế?”

“Trần Trung không nhất định còn sống.”

Từ Qua có dự cảm xấu.

“Không thể nào? Hai mươi phút sau gặp.”

Phản ứng của Lôi Dương hết sức kì lạ, cô ta rất sợ hãi, thậm chí cả con cũng không đón. Cô ta sợ cái gì? Từ Qua bỏ điện thoại xuống, lái xe quay về đơn vị, tìm kiếm thông tin về Lôi Dương.

Lôi Dương năm nay 35 tuổi, con trai mười một tuổi, đang học lớp năm tiểu học.

17 giờ 40 phút, Thẩm Thiến về đến đơn vị, vừa vào cửa đã đi thẳng đến chỗ Từ Qua: “Từ Qua, có chuyện gì thế?”

“Cô đi với tôi đến nhà Lôi Dương một chuyến.”

“Lôi Dương? Lôi Dương là ai?”

Từ Qua thật muốn gõ đầu Thẩm Thiến, tài liệu này vốn do cô ấy tổng hợp: “Vợ cũ của Trần Trung.”

“Đã là vợ cũ thì tìm cô ta làm gì?”

Từ Qua đứng dậy: “Vợ cũ nên mới phải tìm, cô ta có rất nhiều điểm đáng ngờ.”

“Cô đã gặp cô ta rồi?”

Từ Qua kể sơ qua về tình hình khi nãy, Thẩm Thiến nhíu mày: “Có phải cô suy nghĩ nhiều rồi hay không?”

“Tôi chắc chắn không nghĩ nhiều, đại đa số phụ nữ sau khi ly hôn thường có cảm xúc chán ghét chồng cũ, điều ấy có thể hiểu được. Nhưng sợ hãi từ đâu mà có? Vì sao lại sợ hãi? Cô ta bị Trần Trung bạo lực gia đình, cô ta dám phản kháng, dám báo cảnh sát, dám kiện Trần Trung để tranh quyền nuôi con. Tất cả đã chứng minh cô ta không phải người yếu đuối, người cô ta sợ không phải Trần Trung, chỉ sợ có điều gì khuất tất.”

Thẩm Thiến suy nghĩ một lúc, chợt bừng tỉnh đại ngộ: “Cô hoài nghi cô ta giết Trần Trung?”

“Khó mà nói, đi đến đó xem thử là biết ngay.”

Hai người không lề mề, tìm thấy địa chỉ nhà Lôi Dương thì lái xe chạy thẳng đến.

18 giờ 10 phút, Từ Qua và Thẩm Thiến đến Hoa viên Cẩm Tú, Từ Qua đỗ xe xong thì theo thói quen nghề nghiệp quan sát xung quanh, sửa sang lại quần áo mới rảo bước vào chung cư. Theo kết quả điều tra, Lôi Dương không tái hôn, căn hộ ở Hoa viên Cẩm Tú là được chia lúc ly hôn.

Từ Qua và Thẩm Thiến bước vào thang máy, đôi mắt to của Thẩm Thiến lập lòe: “Từ Qua, nếu đoán sai thì chuyến đi này chúng ta trắng tay.”

“Nếu không thu được gì thì tối nay tôi mời cô ăn cá nướng.”

Một suy nghĩ chợt hiện lên trong đầu cô, Từ Qua chưa kịp bắt lấy thì thang máy đã đến lầu mười, Từ Qua tạm thời bỏ qua chuyện này. Một lầu chỉ có hai hộ gia đình, nhà của Lôi Dương ở bên tay phải thang máy.

Từ Qua tiến lên gõ cửa, rất nhanh đã có người ra mở cửa.

“Ai thế?” Giọng nói non nớt của một cậu bé vang lên. Cửa mở ra, cậu bé nhìn Từ Qua với ánh mắt nghi ngờ: “Hai cô làm gì ở đây? Có việc gì không ạ?”

“Lôi Dương có ở nhà không?”

“Mẹ cháu đi mua đồ ăn, cô tìm mẹ cháu có chuyện gì không?”

“Cô là đồng nghiệp với mẹ cháu, cô tìm mẹ cháu có chút việc.”

Cậu bé nhìn chằm chằm Từ Qua mấy giây rồi tránh đường: “Vậy cô vào trong nhà ngồi đợi đi, mẹ cháu sẽ về ngay.”

Cậu nhóc này chẳng có tí đề phòng nào cả, Từ Qua vừa vào cửa đã ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ, cảm giác quen quen. Cô phập phồng cánh mũi, chuông điện thoại vang lên, Từ Qua vội vàng lấy điện thoại ra.

Là một dãy số lạ, ai thế?

Từ Qua bắt máy: “A lô.”

“Cô có phải cô Từ không?”

“Tôi là Từ Qua, có chuyện gì thế?”

“Tôi là Hạ Hầu Ngọc.”

Hả? Ai cơ? Từ Qua chưa nghe thấy tên này bao giờ.

“Anh tìm tôi có chuyện gì không?”

Đầu bên kia điện thoại trầm mặc một lát mới mở miệng: “Lục Thịnh không nói với cô?”

Từ Qua vỗ ót, nhớ ra mọi chuyện: “Anh đang ở sân bay à? Bây giờ tôi sẽ đến đó ngay. Xin lỗi nhé, tôi có chút việc nên ra trễ.”

Hạ Hầu Ngọc? Nghe tên rất quen.

“Nếu cô bận thì tôi bắt xe về cũng được.”

“Đừng vội, tôi sẽ đến đó ngay.”

Tiếng chìa khoá mở cửa vang lên, Từ Qua cúp điện thoại. Lôi Dương vào nhà, tay còn xách bọc đồ ăn chín, cô ta nhìn thấy Từ Qua thì biến sắc: “Sao cô lại đến nhà tôi? Ai bảo cô đến đây?”

Từ Qua lấy giấy chứng nhận ra: “Có người báo án Trần Trung mất tích, có khả năng đã bị giết hại, chúng tôi đến điều tra.”

Lôi Dương nắm chặt cái túi trong tay, cô ta thậm chí không nghĩ đến chuyện đặt túi đồ trong tay xuống trước, chỉ ra cửa: “Các người ra khỏi nhà tôi! Tôi không biết chuyện liên quan đến Trần Trung, tôi và anh ta không có quan hệ gì hết.” Ánh mắt cô ta có phần trốn tránh: “Trần Trung mất tích thì các người đi tìm anh ta, tìm tôi làm gì? Tôi không biết gì hết.”

“Lần cuối cùng cô gặp ông ta là lúc nào?” Từ Qua sử dụng ngôn từ sắc bén: “Có người nhìn thấy tháng mười năm ngoái ông ta ở cùng cô, cô giải thích thế nào về chuyện này?”

Từ Qua đang lừa cô ta.

“Không có gì để nói. Các người mau đi đi, tôi không biết gì hết.”

“Cô muốn nói ở đây hay là đi đến cục cảnh sát với chúng tôi?”

“Mẹ?” Con trai Lôi Dương đi từ phòng ngủ ra: “Có chuyện gì thế ạ?”

Lôi Dương khẽ xoa mặt con trai, cảm xúc hơi dịu xuống: “Con về phòng làm bài tập đi, lần sau không được tùy tiện cho người lạ vào nhà.”

Cậu bé gật đầu: “Con biết rồi. Mẹ ơi, con uống một lon Coca được không?”

Lôi Dương nuốt nước bọt, vội quay đầu khẽ liếc Từ Qua, dường như không nghe thấy con trai đang nói gì: “Cô đi đi.”

Cậu bé mở cửa phòng bếp ra, Từ Qua lại ngửi thấy mùi lạ kia, cô ngẩng đầu nhìn về phía phòng bếp. Lôi Dương dường như nhận ra điều gì đó, lập tức bước lên ngăn cản tầm mắt của Từ Qua: “Tôi từng gặp anh ta, anh ta đến thăm con trai nhưng tôi không cho anh ta gặp nên anh ta đi về.”

“Thời gian cụ thể?” Từ Qua nghiêng đầu ra hiệu Thẩm Thiến ghi chép lại.

“Tôi không nhớ rõ, khoảng đầu tháng mười.”

“Mấy giờ?”

“Tiểu Bảo, con uống xong Coca chưa? Uống xong rồi thì đi ra!” Lôi Dương ném đồ ăn đang cầm trong tay lên bàn, đi thẳng vào phòng bếp. Cô ta ném vội, túi đựng đồ ăn bung ra cũng không phát hiện, nước canh chảy đầy bàn.

Cửa phòng bếp bị đóng mạnh, Lôi Dương đi ra cửa, không kiên nhẫn nói: “Các người còn muốn biết gì nữa? Thật sự tôi không biết gì hết, các người có đến tìm tôi cũng vô dụng thôi! Tôi không biết!”

Từ Qua mắt điếc tai ngơ trước cơn giận dữ của cô ta, tay đút túi quần đi dạo một vòng quanh phòng khách, vẻ mặt bình tĩnh như không. Mùi nặng nhất là ở phòng bếp, đây là mùi gì?

“Nhà của cô khá lớn, rộng bao nhiêu mét vuông thế?”

Lôi Dương nhìn Từ Qua, nắm chặt tay: “Không bao nhiêu.”

“Cô Lôi, chúng tôi đứng đây lâu như vậy, tốt xấu gì cô cũng nên cho chúng tôi uống ngụm nước chứ.” Từ Qua chợt nở nụ cười, mặt dày nói: “Nước sôi để nguội là được, cả ngày nay tôi bận bịu điều tra vụ án, khát khô cả họng.”

Lôi Dương không nói lời nào.

Từ Qua nhìn cô cười cười: “Có được không? Cám ơn cô.”

Thẩm Thiến đứng bên cạnh cảm thấy xấu hổ, bọn họ đã có quy định không được ăn uống tùy tiện, Từ Qua muốn làm gì thế?

“Uống nước xong tôi sẽ đi.” Từ Qua giơ tay lên: “Tôi cam đoan.”

“Được.” Lôi Dương đi một vòng quanh phòng khách rồi mới quay người tiến vào phòng bếp. Phòng khách không có bình nước, cũng không có ấm đun nước, Lôi Dương cũng không thể vào toilet lấy nước cho Từ Qua uống.

Từ Qua đi theo cô ta đến phòng bếp, ở bên cạnh cửa sổ phòng bếp lộ ra nửa cái tủ lạnh, Lôi Dương chợt quay đầu, mặt mày biến sắc: “Ai bảo cô đi theo tôi? Cô ra ngoài ra ngoài đi!”

Nói rồi đẩy Từ Qua, Từ Qua thuận thế lùi ra ngoài: “Do tôi khát nước quá.”

“Không có nước, các người đi mau đi.”

Từ Qua cười cười rời khỏi nhà Lôi Dương, vừa vào thang máy sắc mặt cô đã thay đổi, vuốt mũi: “Cô có ngửi được mùi gì không?”

“Không.” Thẩm Thiến khó hiểu: “Có mùi gì à?”

“Có, mùi thi thể.” Từ Qua bóp bóp mi tâm, nhắm mắt: “Trần Trung mất tích hơn nửa năm, không biết có phải cô ta luôn giữ ông ta không.”

“Cái gì?” Thẩm Thiến không hiểu Từ Qua đang nói gì.

“Chỉ sợ thi thể Trần Trung đang được giấu ở nhà cô ta.”

Thẩm Thiến lập tức trợn to mắt: “Không phải chứ? Có phải cô nghĩ nhiều rồi không? Làm sao mà cô phát hiện được? Sao tôi chẳng nhận ra gì cả?”

Từ Qua nhìn thời gian trên điện thoại: “Bây giờ không có thời gian nói kỹ, cô đừng về vội, đi hỏi thăm mọi người xung quanh đây. Hỏi xem Lôi Dương mua tủ lạnh to lúc nào. Tôi còn có việc khác, tôi đi trước.”

Thẩm Thiến: “…”

Từ Qua lái xe phi như điên, đến sân bay cũng đã 19 giờ 10 phút, chuyện đầu tiên mà Lục Thịnh giao cho cô, cô lại biến nó thành thế này, Từ Qua cũng rất xấu hổ. Cô sợ Lục Thịnh gọi điện đến thì cô không biết phải báo cáo kết quả thế nào, cũng may Lục Thịnh không gọi điện thoại.

Từ Qua đứng ở cổng gọi cho Hạ Hầu Ngọc, Hạ Hầu Ngọc rất nhanh đã bắt máy: “A lô.”

“Xin lỗi, vì tôi có chút chuyện nên đến trễ. Tôi đang đứng ở cổng ra vào, anh mặc quần áo màu gì?”

“Cô lái xe của Lục Thịnh?”

“Đúng đúng, anh nhìn thấy à?”

Không thể dừng xe quá lâu ở lối ra của sân bay, Từ Qua hạ cửa sổ xe xuống nhìn bốn phía, rất nhanh đã có một người đàn ông trẻ tuổi ngồi xe lăn xuất hiện trong tầm mắt. Từ Qua vội vàng xuống xe đi qua đó, nhìn thấy mặt Hạ Hầu Ngọc, cô sửng sốt mấy giây: “Đàn anh.”

Hạ Hầu Ngọc rất trẻ, mặc áo sơ mi trắng, quần dài màu đen, gương mặt tuấn tú, dù ngồi trên xe lăn cũng không đánh mất khí chất nho nhã trên người.

“Cô ——biết tôi?” Hạ Hầu Ngọc dò xét Từ Qua.

“Tôi biết anh nhưng anh không biết tôi.” Từ Qua cười nói: “Hình của anh được dán khắp nơi trong trường học.”

“Cô là sinh viên Đại học Công anThành phố B?”

“Vâng.” Từ Qua nói, “Hành lý của anh đâu?”

“Ở dưới xe lăn.”

Hạ Hầu Ngọc rút nạng ra, muốn đứng dậy. Từ Qua vội vàng đỡ anh, Hạ Hầu Ngọc né tránh theo bản năng. Từ Qua bèn buông tay, cô cũng không thích ai đụng vào người mình, mở cửa xe: “Anh cẩn thận một chút.”

Cô xoay người cầm hành lý, xếp xe lăn của Hạ Hầu Ngọc.

Hạ Hầu Ngọc học trước Lục Thịnh hai khóa, cũng rất nổi tiếng, nhưng so sánh với Lục Thịnh thì anh thiếu một chút may mắn. Năm anh tốt nghiệp đại học thì bị tai nạn xe khiến anh mất đi đôi chân, giấc mộng cảnh sát tan vỡ, giáo sư mến người tài nên giữ anh ở lại trường. Trùng hợp là vào năm 2009, vụ án giết người liên hoàn kéo dài mười năm gây rung động cả nước được phá, hung thủ là bố của anh.

Con đường chính trị của anh cũng hoàn toàn kết thúc.

Từ Qua đóng cốp xe, ngồi vào ghế lái: “Anh đã đặt khách sạn chưa?”

“Khách sạn Hạ Nhật.”

“Ừ.” Từ Qua lái xe ra ngoài, quan sát Hạ Hầu Ngọc thông qua kính chiếu hậu. Khiêm tốn, ôn nhuận như ngọc.

Vừa đúng lúc này, Hạ Hầu Ngọc cũng nhìn lại, ánh mặt bọn họ giao nhau. Hạ Hầu Ngọc cười, khẽ gật đầu: “Cô là bạn gái của Lục Thịnh?”

Hết chương 32.
Chương trước Chương tiếp
Loading...