Khi Bàn Tay Vàng Gặp Gỡ Cá Mặn

Chương 44: Thiên Tư Không Tầm Thường



Vào sáng sớm, ánh sáng trải dài, đó là thời điểm Vân Thanh Việt đi lên ngọn núi cao và hiểm trở luyện kiếm trong quá khứ.

Tiểu Bạch Hổ vừa không cẩn thận cào xước sàn nhà, vô cùng chột dạ, nhìn xung quanh một phen cũng phát hiện Vân Thanh Việt không có ở đây, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Chẳng qua sau khi thả lỏng nàng lại có chút mất mát —— Cho dù như thế nào, tối hôm qua cũng là lần đầu tiên mình đả tọa nhập định, hơn nữa còn là do sư tỷ tự mình dẫn đường, thời điểm này nàng không phải nên thủ đợi mình tỉnh lại sao? Tại sao còn sẽ đúng giờ ra ngoài luyện kiếm, sẽ không sợ nàng tẩu hỏa nhập ma sao?

Giang Mạch nghĩ như vậy, nhưng trên thực tế thần thú gần như không có nguy cơ tẩu hỏa nhập ma, bởi vì tẩu hỏa nhập ma trong Tu Chân giới và tẩu hỏa nhập ma trong võ lâm phàm giới hoàn toàn là hai chuyện khác nhau. Mà thần thú vốn được Thiên Đạo chiếu cố, ngay cả Thiên Ma Ngoại Vực cũng không nguyện ý đi tìm bọn họ.

Nhưng mà mất mát là mất mát, Giang Mạch trái lại cũng không có suy nghĩ nhiều, rất nhanh đã vực dậy tinh thần. Nàng đặt móng vuốt sau lưng xuống, mặt ủ mày ê nhìn sàn nhà một lúc lâu, còn dùng móng vuốt lau vài cái ý đồ muốn vuốt phẳng vết xước, hủy đi dấu vết, sau khi tất cả đều vô ích mới hỏi hệ thống: "Hệ thống, chỗ của ngươi có thứ gì để sửa chữa sàn nhà không? Giống như xi măng gì đó?"

Hệ thống quang đoàn xoay vài vòng vết xước trên sàn, lúc này mới nói với ký chủ: "Ký chủ, xi măng thương thành nhưng thật ra có, nhưng là không được. Chất liệu xi măng quá mỏng manh, hoàn toàn kém xa đá xanh này, hơn nữa màu sắc cũng có sự khác biệt."

Đồ vật được sửa chữa, đương nhiên không thể thập toàn thập mỹ, nhưng có một chút tỳ vết nếu không nhìn kỹ cũng sẽ không để ý...

Tiểu Bạch Hổ lòng mang may mắn, hệ thống dường như nhìn ra ý tưởng của nàng, không tán đồng nói: "Ký chủ, đôi mắt của tu sĩ rất độc, đừng nói chút tỳ vết này, cho dù là ruồi bay thiếu chân bọn họ cũng có thể nhìn thấy. Cho nên người hoặc là không làm gì cả, ngoan ngoãn chờ sau khi sư tỷ trở về nhận sai là được, hoặc là mua chút thứ tốt hoàn toàn sửa sang."

Lời này vừa nói ra, Giang Mạch ít nhiều gì cũng có chút thất vọng, bởi vì lấy sự hiểu biết hàng hóa đầy đủ của thương thành, nhất định không thiếu đồ vật có thể sữa chữa. Chính là nghĩ lại, một ống thuốc giảm sưng hệ thống thương thành đều dám bán 450 tích phân, chút tích phân này của nàng đủ làm cái gì?

Tiểu Bạch Hổ lập tức gạt bỏ ý nghĩ sửa chữa sàn nhà, nghĩ nghĩ rồi click mở giao diện nhân vật của mình nhìn xem có thay đổi gì hay không trước ——

【 Ký chủ: Giang Mạch

Chủng tộc: Bạch Hổ

Chức nghiệp: Thần thú

Cấp bậc: 21

Chiến lực: 5244307 ( 1427)

Kinh nghiệm: 372676/5242880

Tích phân: 1140

Tiềm lực: ∞

Kỹ năng: Đả tọa ( huyết mạch truyền thừa chưa kích hoạt) 】

Từ sau khi giết sạch gà sặc sỡ trong sau bếp Vấn Đạo Đường vào hôm qua, Giang Mạch lại không có làm gì để tăng lên số liệu, ngay cả một viên Dưỡng Linh Đan cũng chưa ăn. Lúc này xem ra đả tọa một đêm ngoại trừ làm nàng học được vận hành linh lực, dữ liệu trò chơi cũng có tăng trưởng nhất định.

Chẳng hạn như chiến lực tăng lên 15 điểm, lại chẳng hạn như giá trị kinh nghiệm trực tiếp tăng lên 300000. Tuy rằng bây giờ giá trị kinh nghiệm mà nàng cần để lên cấp đã bị bành trướng đến lợi hại, nhưng không thể không nói, con số 300000 này nhìn qua vẫn là tương đối làm người kinh hỉ. Rốt cuộc đây chỉ là hiệu quả của một đêm đả tọa, nếu nàng không có được Huyền Thanh Tông bao dưỡng, không có Dưỡng Linh Đan ngoại lực trợ giúp, muốn thăng cấp chỉ sợ thật sự phải dựa vào đả tọa tu luyện giống như tu sĩ.

Nhưng thật ra tích phân cũng không có thay đổi, dường như ngoại trừ đánh quái và làm nhiệm vụ hằng ngày thì nàng không còn tìm được con đường khác thu hoạch tích phân.

Sau khi xem dữ liệu thay đổi, hoàn toàn hiểu rõ về lợi ích của việc đả tọa tu luyện, Giang Mạch nhất thời tò mò vẫn là mở ra hệ thống thương thành. Nàng cũng lười đi tìm kiếm, trực tiếp nói với hệ thống: "Hệ thống, tìm vật liệu sửa chữa sàn nhà xem xem."

Thương thành là chương trình nhỏ gắn liền với hệ thống, chút việc nhỏ này đối với nó mà nói đương nhiên là dễ như trở bàn tay. Giang Mạch chỉ thấy giao diện thương thành trước mặt chợt lóe lên, sau đó muôn vàn sản phẩm trượt nhanh trên giao diện, cuối cùng dừng lại ở một đống vật liệu sửa chữa.

Có lẽ số lượng sản phẩm quá nhiều, trang hệ thống tìm được cũng rất dài, Tiểu Bạch Hổ dùng móng vuốt tùy tiện quẹt một chút đã thấy có mấy trăm loại. Trong đó xi măng là rẻ nhất, sau đó là các loại keo tổng hợp, kế tiếp còn có thuốc chữa trị vạn năng, sau đó còn có một loạt máy móc sửa chữa công nghệ cao mà nàng còn chưa từng nghe nói, nhưng nhìn qua thì rất cao thượng.

Hệ thống ở bên cạnh nhiệt tình dào dạt giải thích, như thể thương thành trích hoa hồng cho nó: "Xi măng quá thô sơ dễ vỡ, nhất định không sửa chữa sàn nhà được. Keo tổng hợp cũng không có ý nghĩa, đó rốt cuộc là keo, người bình thường nhìn ra không thấy khác biệt, sư tỷ nhất định liếc mắt một cái là có thể nhìn ra." Sau khi coi thường sản phẩm giá rẻ, nó bắt đầu nhiệt tình đẩy mạnh tiêu thụ: "Ký chủ, người xem cái này, thuốc chữa trị vạn năng, đừng nói là sàn nhà đá xanh, cho dù là pháp bảo pháp khí thiếu một mảnh nó cũng có thể sửa chữa. Còn có cái này, máy sửa chữa tinh nguyên, không chỉ có thể sửa chữa mọi thứ, mua rồi còn thể tái sử dụng..."

Giang Mạch giống như đi vào trung tâm thương mại nghe hệ thống giới thiệu sản phẩm đẩy mạnh tiêu thụ, không thể không nói, hệ thống nhận định thật sự đều là thứ tốt. Chỉ có một vấn đề, hệ thống dựa vào cái gì mà cảm thấy nàng có thể mua nổi chúng?

Tiểu Bạch Hổ nhìn số dư 1140 tích phân của mình, lại nhìn nhìn thuốc sửa chữa vạn năng mười vạn tích phân và máy sửa chữa tinh nguyên giá bán trăm vạn tích phân. Tiểu Phế Hổ suýt chút nữa chảy nước mắt bần cùng, trước đó nàng còn tát một cái đánh bay hệ thống còn đang lải nhải: "Cút, ngươi lại không phải không nhìn ra ta có bao nhiêu tích phân, giới thiệu cho ta những thứ này để làm gì?!"

Hệ thống phối hợp lăn ra, lăn đi rồi lăn về: "Ký chủ, hệ thống biết người không mua nổi, chỉ là hy vọng người có thể nhận rõ hiện thực."

Giang Mạch trợn trắng mắt, tức giận nói: "Hiện thực gì? Hiện thực bần cùng sao?"

Ngay sau đó liền nghe "Đinh" một tiếng, thanh âm vui sướng của hệ thống vang lên: "Không sai ký chủ, chính là bần cùng, chỉ có khi người nhận ra được mình bần cùng mới có thể nỗ lực phấn đấu kiếm tích phân. Không có gà sặc sỡ cũng không có gì ghê gớm, sau núi còn có nhiều linh thú như vậy chờ người chinh phục đấy. Nghĩ lại đi, hiện tại người ngay cả một mảnh sàn nhà cũng không mua nổi, mất mặt không, thẹn thùng hổ thẹn không?"

Giang Mạch nhất thời im miệng không nói, sau đó lặng lẽ giơ móng vuốt lên đánh bay hệ thống một lần nữa. Lúc này nàng không cần hệ thống hỗ trợ, dùng tay lật xem thương thành, cuối cùng quả thật tìm được phiến đá xanh giống như sàn nhà dưới chân nàng, giá bán 100 tích phân.

Tiểu Bạch Hổ khẽ nâng cằm lên, vẻ mặt cao ngạo dùng móng vuốt chỉ chỉ vào giao diện thương thành, ý bảo hệ thống tự mình nhìn xem.

Lúc này đổi lại thành hệ thống trầm mặc, một lúc lâu sau mới thốt ra một câu: "Nhưng mà ký chủ, chẳng lẽ người muốn mua phiến đá xanh trở về tự mình thay sao?"

...

Sàn nhà trầy xước rốt cuộc cũng không được sửa chữa hay thay thế, bởi vì thứ trước quá đắt, thứ sau đối với một con Tiểu Nãi Hổ mà nói thì thao tác thật sự quá cao. Nhưng trải qua một phen lăn lộn với hệ thống, Giang Mạch cũng nghĩ ra —— Còn không phải chỉ cào hỏng một mảnh sàn nhà sao? Có gì đặc biệt hơn người! Trong xã hội hiện đại, mọi người nuôi thú cưng, mèo mèo chó chó nào mà không phá nhà, huống chi là hổ.

Muốn nuôi hổ, phải chấp nhận rủi ro bị phá nhà!

Giang Mạch thuyết phục chính mình, tâm tình lập tức thay đổi, không hề chột dạ lo âu không nói, thậm chí còn có thể đi ra cửa chờ sư tỷ trở về. Nàng tạch tạch vài tiếng leo lên trên cây đào trong viện, một bên chờ người, một bên định tu luyện.

Không thể không nói, thiên phú của thần thú Bạch Hổ quả thật không thể xem thường. Tuy rằng Giang Mạch chỉ là phế hào hàng nhập khẩu trái phép, không chỉ không đạt được truyền thừa, ngay cả đả tọa và vận dụng linh lực cũng sẽ không. Nhưng một khi vào cửa, tu luyện đối với nàng mà nói liền trở nên đơn giản lưu loát giống như ăn cơm uống nước. Từ việc toàn tâm nhập định, đến phân ra tâm thần chờ người, cũng chỉ là hai ba lần thử mà thôi.

Một lúc sau, Tiểu Bạch Hổ đã tự mình lĩnh hội phương pháp tu luyện mới, sau đó mắt trông mong nằm trên cây chờ người.

Mà một lần đợi này gần như hơn nửa ngày, cho rằng buổi trưa sẽ chờ được người trở về, nhưng đến khi mặt trời lặn mới thấy bóng dáng người trở về. Thế cho nên Tiểu Bạch Hổ an an phận phận chờ ở trên cây bỗng dưng kích động, trực tiếp nhảy xuống, nhảy vào trong lòng mỹ nhân.

Vân Thanh Việt ngũ quan nhạy bén nhưng thật ra chưa từng chấn kinh, vươn tay thuận thế bắt được Tiểu Bạch Hổ đã lớn lên không ít, cũng nặng hơn không ít. Nàng có chút kinh hỉ Tiểu Bạch Hổ thế nhưng đang chờ mình, nhưng mà nhìn thấy phản ứng này của đối phương, nàng cũng biết đối phương chờ đến sốt ruột. Vì thế vuốt lông hổ, xoa xoa tai hổ, sau khi trấn an lại áy náy nói: "Xin lỗi, ta trở về muộn."

Tiểu Bạch Hổ bị thủ pháp vuốt lông của sư tỷ vuốt đến đôi mắt đều híp lại, hiển nhiên rất hưởng thụ, nghe vậy nhưng vẫn là lẩm bẩm vài tiếng trong cổ họng: "Đúng vậy, sao hôm nay ngươi trở về muộn như vậy? Bình thường luyện kiếm cũng không lâu như thế."

Vân Thanh Việt dường như nghe hiểu câu hỏi của nàng, vừa vuốt hổ vừa giải thích: "Ngươi nhập định chưa tỉnh, sáng nay ta ra cửa cũng không phải là đi luyện kiếm. Tông Môn Đại Bỉ ba ngày sau sẽ phải bắt đầu rồi, chưởng môn triệu tập mọi người nghị sự, ta mới vừa đi Thiên Dương Phong. Kết quả nghị sự trở về, lại có đệ tử ngoại môn làm ra một chút rắc rối, cho nên mới chậm trễ một chút."

Nàng nói rất cẩn thận, như thể đang báo cáo hành trình cho Tiểu Bạch Hổ, hơn nữa hoàn toàn không cảm thấy làm như vậy có gì không ổn. Mà nàng đều đã thản nhiên như vậy, Giang Mạch đương nhiên cũng không cảm thấy không đúng chỗ nào, chỉ kinh ngạc nói: "Nhanh như vậy, còn có ba ngày liền Tông Môn Đại Bỉ?"

Vân Thanh Viêt lúc này không nghe hiểu sự ngạc nhiên của nàng, nhưng thật ra hệ thống ở một bên từ từ bay lại, lúc này mới giải thích cho nàng: "Ký chủ, người nhập định tu luyện không phải một ngày đâu, bây giờ đã là ba ngày kể từ đêm mà sư tỷ giảng đạo!"

Ba ngày, nhanh như vậy sao? Nàng hoàn toàn không có cảm giác gì!

Giang Mạch nhất thời kinh ngạc, nhưng chợt ngẫm lại liền bình thường trở lại —— Tu sĩ trong Tu Chân giới bế quan, động cái là mấy tháng mấy năm mấy chục năm, nếu ngày tháng thật sự rõ ràng như vậy, người bình thường nào cũng nên xảy ra vấn đề tâm lý chứ? Nhưng nàng từ trước đến nay chưa từng nghe nói có tu sĩ nào sẽ bởi vì bế quan mà nổi điên, cho nên đôi mắt nàng mở to, không biết đã qua bao lâu, đây mới là thái độ bình thường sao?

Bên này Giang Mạch vẫn còn đang lấp đầy thường thức tu chân đáng thương của mình, nhưng ở bên kia, rơi vào trong mắt Vân Thanh Việt chính là Tiểu Bạch Hổ bỗng nhiên lúc kinh lúc rống cũng không biết đang suy nghĩ gì. Cũng may cuối cùng Tiểu Bạch Hổ dường như nghĩ thông suốt, vẫy vẫy đuôi, lại là bộ dạng thanh thản.

Vân Thanh Việt ôm Tiểu Bạch Hổ vào phòng, vừa vào cửa đã cảm thấy hổ con trong lòng ngực hơi hơi cứng đờ. Tuy rằng chỉ là một cái chớp mắt nhưng Vân Thanh Việt vẫn đã nhạy bén nhận ra, vì thế ánh mắt nhanh chóng đảo qua căn phòng, rất nhanh bắt được điểm khác biệt duy nhất —— Ngay ở trước nơi Tiểu Bạch Hổ đả tọa, trên sàn nhà đột nhiên có thêm vài vết xước, dấu vết khá sâu, mơ hồ mang theo kim sắc nhàn nhạt.

Phát hiện ra điều này Vân Thanh Việt cũng không tức giận, trái lại có chút kinh hỉ, cúi đầu hỏi Tiểu Bạch Hổ: "Vết xước đó là ngươi cào?"

Rốt cuộc Tiểu Bạch Hổ vẫn là chột dạ, cuộn hai móng vuốt vào trong lòng ngực không nói gì, còn ngẩng đầu lên ra vẻ không có việc gì nhìn khắp nơi. Như thể nàng chính là một con hổ bình bình thường thường, căn bản không hiểu Vân Thanh Việt đang nói gì.

Về phần vết móng vuốt trên sàn nhà, nàng không nhìn thấy, cũng không phải nàng làm.

Vân Thanh Việt bị phản ứng này của nàng chọc cười, mặt mày thanh lãnh giãn ra mấy phần. Cũng không đợi Tiểu Bạch Hổ thẳng thắng sẽ được khoan hồng, nàng tự nắm lấy một bên móng vuốt của Tiểu Bạch Hổ, sau đó ấn thịt lót nhéo ngón chân, móng vuốt Tiểu Bạch Hổ giấu trong bàn chân lập tức lộ ra... Móng vuốt của ấu tể nhìn có vẻ sắc bén, nhưng kỳ thật còn non nớt, được Vân Thanh Việt nắm ở trong tay không chỉ không giống hung khí, ngược lại lộ ra mấy phần đáng yêu.

Đáng tiếc giờ phút này Vân Thanh Việt không có lòng thưởng thức, chỉ so sánh móng vuốt của Tiểu Bạch Hổ với vết móng vuốt trên sàn, chứng cứ vô cùng xác thực.

Tiểu Bạch Hổ vừa chột dạ vừa xấu hổ buồn bực, nhưng còn chưa đợi nàng phát tác đã nghe Vân Thanh Việt nói: "Không tồi, thiên tư của Giam Binh quả thật không tầm thường. Ta chưa dạy ngươi vận dụng pháp thuật, ngươi đã có thể thực hành rồi."

Lời này, hình như là đang khen nàng?!

Tiểu Bạch Hổ kinh ngạc ngẩng đầu, muốn nhìn xem Vân Thanh Việt có phải nghiêm túc hay không, kết quả lại phát hiện một chút hài hước hiếm thấy trong đôi mắt lưu ly kia. Vì thế nàng lập tức hiểu ra, trước đó bị sư tỷ ấn móng vuốt để so sánh với bằng chứng, kỳ thật là đối phương đang chọc mình.

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Phế Hổ ( ngẫng đầu ưỡn ngực): Nuôi hổ thì phải làm tốt công tác chuẩn bị bị phá nhà!

Vân Thanh Việt ( nhịn cười hài hước): Phải phải phải, không biết Giam Binh thích tư chất gì của mèo... Hổ cào bàn? Còn có đồ chơi của hổ, hổ bạc hà, những thứ này cần chuẩn bị sao?
Chương trước Chương tiếp
Loading...