Khi Con Gái Giả Trai

Chương 4



Hôm đấy là sinh nhật 17 của Hạ Thất Lăng. Tôi đang ngồi cùng anh ấy và mẹ duột của anh ấy. Thật sự, nếu bữa tiệc này anh và bác Hạ không mời tôi đến thì tôi là gì được có mặt ở đây. Bác Hạ là người duy nhất đứng về phía tôi, bác coi tôi như con của mình. Bác thật sự rất tốt. Còn trong anh. Trong anh tôi chỉ là một người bạn thân, một cô em gái không hơn không kém.

-Mẹ, Y Nhược. Hôm nay sinh nhật con, con quyết sẽ thổ lộ tình cảm của mình với Y Tuyết. Hai người thấy thế nào.

Từng lời từng chữ trong câu nói của Lăng làm lòng tôi như bị xé nát. Thổ lộ ư? Nếu anh thổ lộ, họ sẽ thành một cặp và tôi không còn cơ hội nào nữa. Tôi im lặng không nói gì, đưa cốc rượu lên nhấp vào miệng một ít rượu. Còn bác Hạ lại chọc con trai mình.

-Mẹ biết ngay mà. Cuối cùng thì con cũng nhận mình có tình cảm với Tuyết nhé!

-Mẹ. Đừng chọc quê con nữa. Mọi người nghe thất hết bây giờ. – Anh ấy lay lay cánh tay của mẹ rồi nhìn xung quanh.

-Ừ ừ. – Bà Hạ đưa ngón trỏ lên miệng. – Suỵt...... Mẹ biết rồi

Anh khẽ mỉm cười :

-Vậy còn em nghĩ sao, Nhược Nhược? – Anh ấy cười típ mắt hỏi tôi. Tiếc là nụ cười ấy không dành cho tôi mà là cho chị ấy.

Xót xa.

-Anh Lăng của em đẹp trai thế này cô gái nào mà chẳng yêu. – Tôi cười trừ, lại đưa cốc rượu lên.

-Em uống ít thôi. Anh nói chuyện nghiêm túc mà. – Lăng hơi cau mày giật lấy cốc rượu của tôi làm một hơi

-Anh.... Anh làm gì vậy. Không... Không phải nước lọc đâu. Rượu mạnh đấy. Anh đâu uống được rượu. – Tôi tròn mắt nhìn anh

Đúng như tôi đoán mà. Chỉ 1 phút sau đó Anh loạng choạng đứng không vững, bác Hạ nhanh tay đỡ lấy con trai mình

-Trời ạ. Thằng nhóc này. Đến bao giờ mới lớn đây

-Mẹ.......... Con mẹ 17 tuổi rồi đấy nhá........ – Đột nhiên anh nói lớn.

-Ừ ừ.... Biết rồi. – Bác Hạ nhìn mọi người cười cười . – Không có chuyện gì đâu.

Nhìn anh ấy say thật sự rất dẽ thương. Tôi chỉ ước cho phút giây này dừng lại mãi.

Đột nhiên anh ấy nói tiếp.

-Mẹ......... Con muốn mẹ chứng kiến con tỏ tìnhhhhhhhhhhh...........- Quay sang chỉ chỉ vào tôi anh hỏi tiếp. – Thế em có muốn xem không......?

Xem anh tỏ tình ư? Không bao giờ, anh muốn tim em tan ra bao nhiều mảnh nữa đây? Đau lắm nhưng tôi vẫn phải cố cười :

-Em không đi đâu. Hôm nay em mệt rồi. Tẹo về luôn thôi.

-Haha....haa....... – Anh ấy cười lớn. – Vậy càng tốt. Anh cũng chả thích em cho lắm. Ai bảo em làm Y Tuyết buồn... (nấc)..

Tôi giật mình. Anh ấy nói thật hay chỉ trong cơn say. Anh ấy nói không thích tôi.....vì chị. Haha. Niềm hạnh phúc nhỏ nhoi ơi. Cuối cùng thì em cũng hiểu lòng anh rồi.Vậy là em thua chị thật rồi, Y Tuyết. Mọi thứ đều thuộc về chị. Tôi trắng tay thật rồi. Tôi hận chị, Liêu Y tuyết.

-Con đừng để bụng Tiểu Nhược. Nó đang say mà. – Bác Hạ vội chữa cho con trai mình. – Con mệt thì cứ lên trên nghỉ một lát đi. Bác đưa nó về trước. Rồi bác quay lại.

Bác Hạ gọi con cả của mình lái xe đưa Lăng Lăng về, tôi không định theo vì chị ấy đã đi cùng rồi.

Ai có ngờ đâu, đó là lần cuối cùng tôi được nhìn thấy người chị mà tôi luôn ganh ghét. Y tuyết à? Chị ác lắm, thà chị cứ gét em còn hơn là ra đi mãi mãi. Giờ thì em phải trả giá cho cái chết của chị đấy. Gia đình, bố mẹ, chị em họ, tất cả mọi người đều cho tôi là người gây ra cái chết của chị. Đau lắm. Thà người hôm đấy đưa anh ấy về là tôi còn hơn, thà người phải chết là tôi còn hơn. Chị làm em tự rằn vặt mình đến bao giờ nữa đây. Em chỉ ganh tị với chị thôi chứ đâu mong chị chết. Thật sự là tại em đã gián tiếp gây ra cái chết của chị phải không?

Từ ngày hôm ấy. Anh cũng trở thành một người hoàn toàn khác. Anh tự trách mình. Trước cái chết của Y Tuyết, anh trai, và người mẹ phải sống thực vật anh tự thu mình trong cái vỏ bọc lạnh lùng. Một người con trai hoàn hảo như hoàng tử bỗng chốc trở thành con quỷ. Nỗi đau quá lớn. Tôi luôn muốn bù đắp cho anh nhưng sợ khi nhìn thấy tôi anh lại ngĩ đến chị, tôi đã phẫu thuật khuôn mặt của mình thành một cô gái hoàn toàn xa lạ. Tôi đâu ngờ vì vậy mà anh lại càng căm gét tôi hơn, vì khuôn mặt giống chị bị tôi hủy hoại hay vì sao tôi không biết nữa. Vậy mà đến ngày hôm nay, con a đầu Vy Vy ấy lại xuất hiện. Nó có khuôn mặt khá giống với tôi ngày trước. Anh cười vì nó. Không chấp nhận được. Tôi không chấp nhận. Ngoài chị ra tôi không đồng ý cho bất kì ai bước vào trái tim anh nữa. Không bao giờ.

Ngồi trong căng-tin, đồ ăn được Vy Vy và Mẫn bầy xẵn ra trước bàn mà tôi chẳng nuốt nổi. Thật là tức chết mà, cái tên đó là ai mà dám chọc khoáy bổn cô nương ta đây.

Tôi xả giận vào khay cơm bằng các chọc mạnh đũa xuống mỗi lần định đưa một miếng lên miệng. Mama tôi có dậy ăn cơm phải ăn cho tử tế, không được “vầy vò” bất kì một hột cơm nào, không thì sẽ có lỗi với người trồng lúa, các cụ có câu “Ăn quả nhớ kẻ trồng cây” mà. Hix hix, nhưng xin lỗi mama vậy,

tại tên khỉ kia làm con nuốt không trôi. Huhuhu ( Thú thật, tại hôm qua thức ăn bị rơi hết nên tôi đã bí mật đột nhập nhà bếp và chén sạch những thứ ăn được nên giờ vẫn no không nuốt trôi ấy chứ. Hế hế.)

-Trời. Anh đừng ngoáy cơm mãi chứ. – Mẫn càu nhàu. – Anh nên biết cố cãi thế nào cũng không thắng nổi người đứng đầu của black đâu.

Phụt............. – Vừa cho được miếng cơm lên mồm tôi phì hết ra bắn thẳng vào mặt Mẫn.. – Em nói cái gì cơ.... Người đứng đầu black á....... – Tôi mở volum hết cỡ hét to lên.

Mọi ánh mắt đổ dòn về tôi, từ các dãy bàn trong căng-tin rồi đến quầy bán. Nhận ra mình đang là tâm điểm, để giữ sĩ diện tôi liền cười một cái . Đúng như dự đoán, “Nụ cười tỏa nắng” của tôi đã gây một loạt “án mạng” đến mấy bà tám. Vậy là ôk. Tôi nhẹ nhàng lấy khăn lau cơm trên mặt Tiểu Mẫn. Phải thật tình cảm, thật nhẹ nhàng... nhẹ nhàng..... Yeahhhh. Thành công rồi, chỉ cần Mẫn siêu lòng là quên hết những hành động “Khiếm nhã” của tôi ngay thôi. Hê hê. Mình tài ghê, phục mình quá.

* * *

Hết phần ăn uống. Tôi “mong chờ” tiết của ông thầy chủ nhiệm lắm rồi. Huhu. Chắc là khỏi học luôn mất. Hôm qua đã bị lão ấy tia cho cháy mất miếng thịt mặt rồi không biết hôm nay sẽ là gì đây.

Wow, thật tình cờ và thật bất ngờ, chỗ ngồ trống cạch tôi đã bị 1 tên xâm chiếm. Một con khỉ... ấy chết một cậu con trai tóc nhuộm vàng, đôi lông mày rậm, mặt cau có còn chân thì gác lên bàn, tay cầm quyển sách. Cái quái quỷ gì thế này, con khỉ tóc vàng sao lại ngồi bàn tôi? Cố gắng kiềm chế tôi “nhẹ nhàng” bước “rầm rập” đến bên hắn ta hỏi “nhỏ” :

-Tên kia......... Mi làm cái gì ở bàn ta........

-Thôi ngay cái kiểu “mi,ta” đi. Tôi bằng tuổi cậu, gọi là bạn bè cho thuận. – Hắn ta vẫn ung dung dán mắt vào quyển sách mà không thèm nhìn tôi.

-Ta đang hỏi mi làm gì mà. – Tôi đập bàn. Quên hẳn mất hắn là thành viên của Black. Dường như mọi bực tức của tôi ngày hôm nay dồn hết vào cú đập đó. Thảo nào........ Oeoeoe, đau tay quá. Nhưng phải chịu. Đường đường là người thừa kế MH mà,Không thể yếu thế trước tên “Vua thất bại" này được. Tôi vẫn gân cổ lên. -Ai mà thèm làm bạn với mi.

-Đã bảo bỏ cái kiểu xưng hô ấy đi mà. – Cuối cùng thì hắn cũng nhìn lên – Cậu không thấy tôi đang đọc sách à?

Yeahh.... Mi nói chúng ý ta rồi. Quả này ta i bẽ mặt.

-Ủa. Vậy sao? Cậu đúng là thiên tài đó. Cầm sách ngược mà đọc được à. Thú vị ghê. – Tôi đứng thẳng lên, vênh váo nhìn đểu hắn.

Đúng như dự đoán của tôi, khỉ tóc vàng giật nảy lên, bật giậy, nhìn quyển sách cầm ngược của mình. Chữa ngại hắn nói :

-Cậu... Cậu thì biết cái quái gì. Tôi...Tôi... Tôi đang luyện mắt.

-Cậu đang luyện mắt à? Thế thì xin mời “Cút” khỏi chỗ tôi. – Tiện chân tôi đạp vào mông hắn một phát.

Cú đạp “nhẹ nhàng” của tôi khiến hắn bắn ngay ra khỏi cái bàn

-Cậu làm cái quái quỷ gì thế hả? Ngồi một tí ở bàn cậu thì có sao. Tèm nhèm như con gái ấy.

-Cậu làm cái quái quỷ gì thế hả? Ngồi một tí ở bàn cậu thì có sao. Tèm nhèm như con gái ấy.

Á....á...... Con gái? Lộ rồi ư.

- Cậu... Cậu dám bôi xấu tôi. Cậu thử hỏi mọi người ở đây,xem tôi giống con gái hay cậu giống con khỉ. – Tôi nháy mắt với mấy cô nàng ở ấy. Mấy bà ấy mải chết ngất trước vẻ đẹp của tôi rồi còn đâu mà trả lời. May mà mấy tên con trai đang mải vây quanh Vy Vy rồi không thì tôi bị “tia laze” phóng thẳng vào người mất.

- Này. Cậu đừng cậy mình có một tí nhăn sắc mà lên mặt nhé. Cậu tưởng tôi muốn sang đây ngồi với cậu à. Tôi đang làm nhiệm vụ, nhiệm vụ theo lệnh cậu hiểu chưa. – Câu ta nổi khùng lên.

Đừng tưởng volum bổn công tử ta đây “bé” mà học đòi mở volum to nhé. Được đà tôi cũng hét lên :

-Cậu làm nhiệm vụ thì liên quan quái quỷ gì đến Tạ Thiên Thiện tôi đây mà dám “đóng đô” ở chỗ tôi hả........ả........................ả.

-2 cậu thôi ngay cho tôi. – Ốh. “Chí Phèo” vào lớp từ bao giờ đây?

-Thầy... Thầy đến đúng lúc lắm. Cậu ta sang lớp mình nổi loạn này. – Tôi mách lẻo.

-Sang cái gì mà sang. Cậu ta là học sinh lớp mình mà.

Uỳnh.......... – Hình như có cục đá đập nguyên xuống đầu tôi. Quê chưa? Mà hình như đúng rồi, làm gì có lớp nào trùng tiết thể dục với lớp 12A tôi. Thế hóa ra cậu ta sốck khi thua tôi nên bỏ nguyên mấy tiết chốn đi một góc thật à? Cái chỗ trống duy nhất còn lại bên cạnh tôi chả lẽ là của cậu ta? Tôi liếc nhìn cậu ta để đính chính thì.......

Đường Doanh, cậu... cậu được lắm lại còn dám vênh mặt với tôi à. Tức... tức quá đi. Ngày quái gì thế này.

* * *

Thế là nguyên ngày hôm đấy tôi không học vào được một chút nào cả(Mặc dù bình thường ông thầy cũng lườm tôi cháy mặt nên tôi cũng chả học). Bên cạnh tôi tên khỉ kia cứ gáy khò khò làm tôi ong hết cả đầu. Cái con người ở đâu, dù có giống khỉ đến thế nào thì cậu ta cũng phải chú ý kiểu ngủ của mình tí chứ. Eo ơi, nước miếng chảy dòng dòng, đã thế còn nói mơ nữa chứ.

Bức tức, ngồi trong xe trên đường về mà tôi cứ vò đầu bứt tóc mãi.Bao chùm trong xe là một chùm “sát khí” của tôi. Nhường như nhìn thấy sự khác biệt của tôi, 2 phần tử khủng bố tinh thần cũng chả dám hé môi nửa lời. May gứm.

* * *

Cuối cùng thì xe cũng dừng lại trước một ngôi biệt thự lớn, được bao bọc xung quanh là hàng rào hoa hồng, cỏ xanh được trồng cung quanh lối đi vào nhà. Muốn chạm vào cửa chính của ngôi nhà phải băng qua “muôn trùng gian lao” đó là cái cổng cao 3 mét rưỡi và con đường dài cả trăm mét. Hôm nay tôi quyết định không tự đi bộ vào nhà nữa, để tránh mọi sự cố (cái thằng quỷ nhỏ ấy) và để tránh cho đôi chân “vàng ngọc” của mình không bị mỏi.

- Sao? Cậu thấy ngon không. – Tên ăn dưa bở mắt chớp chớp nhìn tôi.

Giờ tôi mới biết, khung cảnh vườn sau nhà tôi rất đẹp. Hai bên lối đi vào là 2 hàng cây (mà tôi cũng trả biết là cây gì) cao khoảng 3 mét. Đi sâu vào sẽ thấy một khoảng đất rộng được trồng hồng hoa xung quanh. Ở giữa có đặt một bộ bàn ghế gỗ, bên cạnh có cái xích đu. Ôi khung cảnh mới thơ mộng làm sao. Nhưng mà sao tôi lại phải ngồi đây với cái tên này hả?????????

Tôi rậm từng bước “huỳnh huỵch” xuống sàn nhà, mặt đằng đằng sát khí lê từng bước về phòng. Dự định của tôi là sẽ đóng cửa ngồi “thiền” “tính kế lâu dài” để trả thù 2 tên khốn trong hội black kia. Vừa mở của phòng ra thì....

-ÒAAAAAAAAAA........

-Á.......á............á..........

Ấu zề.....Đố ai đoán được là chuyện gì xảy ra đấy. Vâng, xin thưa, trước mặt tôi là một con “Khỉ” đeo mặt lại monkey. Hắn ta cười khanh khách khi thấy tôi “lăn cu đơ” ra đất vì giật mình.

-Cậu làm trò quỷ gì vậy. HẢ...Ả.....Ả. – Cố gắng lắm tôi mới vặn nhỏ được volum như vậy đấy

-Hehe, chờ cậu mãi. Tớ có quà cho cậu mà. – Hắn dơ tay đỡ tôi giậy. Tên này cũng ga lăng ghê.

-Á......á.............. – Lại một lần nữa tiếng “còi báo động” của tôi vang lên. – Hắn ta kéo tuột tay tôi chạy đi.

Đấy. Chính vì thế mà tôi “được” ngồi cùng con khỉ biến thái này.

* * *

- Từ từ. Tớ đã ăn đâu mà biết. – Tôi khẽ nhau mày rồi “yểu điệu” khều một miếng bánh lên ăn.

Mắt hắn long lanh sáng rực chờ đợi tôi. Ừm.... Xem nào.... Một miếng rồi 2 miếng, miếng thứ 3 cho đến hết cả cái bánh.

-Ợ....ợ..... – Trời ạ. Tôi làm cái gì thế này. Papa tôi mà biết tôi “Khiếm nhã” thì sao đây ta. Ực ực.

-Trời ơi. Sao cậu ăn hết nguyên cái bánh mà chưa nói gì vậy.

-Này “Bé Phúc” cậu làm bánh kiểu gì thê. – Tôi cau mày nói giọng khó chịu với cậu ta.

-Vậy là... vậy là... không ngon à? – Cậu ta như trẻ con ý, mặt xị ra 1 đống.

-Hoàn toàn... – Tôi ngập ngừng. Cậu ta lại được đà mếu máo mắt rơm rớm. Trời ơi, sao yêu thế. Tôi nói to hơn lên – Hoàn toàn không chính xác. Bánh cậu làm ngon lắm.

Thế là cậu ta nhảy cẫng lên. Chạy xung quanh tôi. Hì hì, cậu nhóc này có thật là hơn tôi 1 tuổi không vậy. Để ý kĩ, cậu ta cũng đẹp trai đấy chứ. Lông mày lá liễu (chứ không đen xì như con khỉ tóc vàng kia), màu mắt xanh của cậu làm người ta cảm thấy dịu nhẹ khi nhìn vào. Cậu... là con “lai”. Một kết hợp hoàn hảo của người Việt và Nga. Mà tôi cảm thấy, đôi mắt này quen lắm, hình như tôi được nhìn thấy trước đây rồi. Thật mơ hồ.

Chợt nghĩ ra, sao cậu ấy lại làm bánh cho tôi ăn?

-Này “bé Phúc”, sao cậu lại làm bánh cho tớ. – Tôi thắc mắc.

Bây giờ thì cậu ấy mới chịu dừng lại. Cậu ngồi xuống ghế nhìn tôi cười rồi nói :

-Hôm nay là sinh nhật mình !

-Hả????????? Sinh nhật cậu. Chết chết.... Tớ không biết.... Tớ chưa chuẩn bị quà....– Tôi dẫy nẩy. Rồi đột nhiên quay ra thắc mắc – Ơ nhưng mà, sinh nhật cậu sao làm bánh cho tớ?

-Vì giữ lời hứa với một cô nhóc.

-Cậu hứa gì? – Zời ạ. Cái tên này cứ ấp a ấp úng làm tôi tò mò chết đi được.

-Tớ hứa ngày này hàng năm sẽ làm bánh ột cô nhóc nghịch ngợm ăn. Nhưng cô nhóc ấy giờ chả còn nhớ gì về lời hứa ấy mà về tớ nữa. – Cậu ta cúi mặt xuống, cười buồn

Trời ơi. Đỗ Phúc. Tôi biết cậu đẹp trai rồi, nhưng cậu có cần phải cười như thế không? Tim tôi đập nhanh đến nỗi sắp tuột ra khỏi lồng ngực rồi này.

-Nhưng không sao. Giờ chỉ cần cậu ăn bánh mình làm là được. - Ối trời ôi, giật bắn cả mình. Đang mải ngắm cậu ta thì Cậu ta lại “lên cơn” trẻ con như lúc nãy. Ở gần cậu này chắc tôi tổn thọ mất.

Mà tôi định hỏi cậu ta cái gì nữa ấy nhỉ. Tại cậu ta làm tôi quên béng mất. Cái tên khỉ con này.

Mà tôi định hỏi cậu ta cái gì nữa ấy nhỉ. Tại cậu ta làm tôi quên béng mất. Cái tên khỉ con này.

-Mà này. Cậu có thấy Vy Vy không? – Rồi Chợt nhớ đến “bé” này. Từ lúc đi học về tôi chả thấy Tiểu Vy đâu. Tôi lại hỏi. (không biết ăn nhầm cái gì mà tôi “ngứa mồm” thế. Còn đâu vẻ lạnh lùng của công tử đẹp trai)

-Hình như ở phòng papa cậu đó. Đy tìm Tiểu Vy thôi. Hú rê – Cậu ta reo lên rồi lại nắm tay tôi lôi “xoành xoặch”. Cái tên này khoái kéo lê người khác gớm. Trả buồn phản kháng nữa. Hờ hờ

“Lâu lắm rồi, tôi mới được cầm tay cậu chạy xung quanh như thế này. Nhóc Lam của tôi à”

* * *

“ - Nhóc Lam à. Chạy chậm chậm thôi. Phúc không theo kịp.

-Không chạy kịp để Lam kéo bé Phúc đi.Hahaha....”

Tự nhiên trong đầu tôi hiện lên hình ảnh hai đứa nhóc kéo tay nhau chạy quanh nhà cười nói rất vui vẻ. Cái hình ảnh này mấy năm trước đã thôi xuất hiện trong tâm trí tô rồi mà. Sao bây giờ nó lại hiện lên một cách rõ ràng như thế? Nó là gì? Tôi không hiểu. Hai đứa nhóc ấy có gì liên quan đến tôi không? Thật sự rất quen, một cái gì đó mơ hồ lắm.

-Sắp đến nơi rồi. – Tiếng nói của Đỗ Phúc làm tôi tỉnh lại.

-Này tên kia. Cậu chạy chậm thôi, tớ không theo kịp đấy.

-Không kịp thì để tớ kéo Nhóc Lam đi. – Cậu ấy vẫn tiếp tục lôi tôi đi.

Câu nói này của Phúc giống hệt hình ảnh vừa nãy xuất hiện trong đầu tôi.

Tôi lại chìm vào mớ suy nghĩ lộn xộn ấy. Có khi nào cậu ấy biết không? Tôi định hỏi thì....

-Phù.... Đến rồi. Mỏi hết cả chân.

-Đến rồi. - Tôi hỏi trong vô thức. Lúc đó tôi chả nghĩ được cái gì.

Cốc....

-Ái za. Cậu làm cái gì vậy. – Tôi bật tỉnh với cái cốc vào đầu của Phúc.

-Câu đấy tớ hỏi mới đúng. Cậu làm gì như người mất hồn vậy? Đến rồi. Có định vào không đây

Ớ ớ. Đến rồi à. Tôi ngơ ngác như “nai vàng” nhìn cậu ta. Sao nhanh thế, cái cừa gỗ “trang nghiêm” đã trước mặt tôi rồi. Định gõ cửa thì tôi nghe có tiếng nói chuyện trong phòng. Nổi máu thám tử lên tôi áp tai vào nghe.

- Này này... – Phúc gọi gọi tôi

- Suỵtttttt.............. – Tôi làm hiệu rồi chỉ tay vào cừa phòng. – Đừng nói to, để xem họ nói gì.

Thế là Phúc cũng bắt trước úp tai vào nghe

* * *

- Đến lượt cháu rồi đấy. Tình hình hôm nay ở trường thế nào Tiểu Vy. – Tiếng papa tôi vang lên.

Sau đó là tiếng nói của ai đó, rất bé. Ế. Liệu có phải Vy Vy không?

-Ha...ha....ha.... – Tiếp theo là một tràng cười của papa tôi. – Được được. Tốt lắm. Cuối cùng tên nhóc họ Hạ ấy cũng xuất hiện. Để đánh đổ nhà họ Hạ cháu hãy cố tiếp cận cậu ta bằng mọi cách. Dù có phải lợi dụng Tiểu Lam. Mà cũng đừng quên mục đích của cháu với Đỗ Phúc khi về đây nhé?

“Lợi dụng Tiểu Lam”? Tiểu Lam? Là tôi sao? 4 chữ ấy cứ lập đi lập lại trong đầu tôi đến khi tôi nhận ra sự việc.

* * *

RẦM....... – Tiêng tôi bật tung cửa phòng đi vào.

-Papa... Papa vừa nói cái gì? Cái gì mà lợi dụng con.... – Tôi nhìn thẳng về phía ông. Bên cạnh là một người đàn ông khác và.... Vy Vy. Là cô ấy thật sao?

Mới đầu ông với Vy cũng sững người lại nhưng rồi ông ấy nhanh lấy lại tư thế điềm tĩnh ủa mình.

-Con nghe lén ta bàn việc?

-Bàn việc? – Tôi hỏi lại. – Bàn việc lợi dụng con à?

-Lam.... Tớ tớ.... – Vy ấp úng

-Tớ tớ cái gì. Cậu lợi dụng tôi vì papa tôi à? Hãy nói với tôi là không phải đi Vy. - Tôi cười đểu cô ấy. – Tôi nhìn nhầm cầu rồi.

-Con thôi đi. Vy Vy không có lợi dụng con. Chỉ là ta nói thế thôi. – Ông quát tôi.

-Papa còn quát con ư? Mà hình như con còn nghe papa nhắc đến Đỗ Phúc nữa phải không?. – Tôi quay sang cậu ấy. – À... Hiểu rồi. Thì ra mấy người lợi dụng tôi ục đích riêng của mình. Tìm thông tin để tìm cách đổ nhà họ Hạ qua tên Hạ Thất Lăng, đúng không?

-Không phải như vậy đâu. Cậu nghe tớ nói – Phúc minh oan trước thái độ của tôi.

-Nói gì nữa. Tôi không tin cậu đâu. Còn cậu, tốt nhất là đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa Vy à.

Nói rồi tôi quay đầu chạy thật nhanh, chạy về phòng mình.

Họ cho tôi là cái gì chứ. Tôi đâu phải con rối trong cuộc đấu đá của họ. Papa vì lợi ích của mình mà lợi dụng tôi, người bạn đầu tiên sau khi về Việt Nam của tôi lại vì papa mà lợi dụng tôi, vậy còn cái con người khiến tim tôi lần đầu tiên biết đập mạnh thì vì cái gì? Cái gì hả???????

Người cha mà tôi luôn ngưỡng mộ sao lại làm thế với tôi chứ. Tôi về đây, chịu bao xui xẻo cũng chỉ vì ông và công ti ư? Không ngờ người đứng đầu 1 tập đoàn lớn cũng biết dùng thủ đoạn. “Tiếp cận tên nhóc họ Hạ”?

Sao ông không nghĩ đên cảm nhận của tôi?

Cái cảm xúc gì trông tôi bây giờ là gì vậy. Nước.... Nước mắt... Tôi khóc? Tôi khóc vì cái gì chứ? Vì niềm tin với người cha lâu nay bị đạp đổ? Vì tôi quá tôn sùng ông nên không tin ông dùng thủ đoạn? Hay vì bị người xung quanh lợi dụng?

-Chờ tớ đã. Nghe tớ nói. Tiểu Lam. – Là Đỗ Phúc. Cậu ta còn đuổi theo tôi làm gì. Còn gì để nói không?

Rầm....... – Tôi đóng cửa phòng lại. Khóa trái rồi ném mình lên giường, khóc ngon lành.

* * *

* * *

“Đã bảo là không phải mà. Sao cậu không chịu nghe tôi nói chứ” – Đỗ Phúc đứng chết chân ở ngoài phòng Lam Lam. Cậu nghe tim mình tan nát. Cô ấy nói không tin cậu. Tim cậu đổ vỡ vì điều ấy ư?

- Này nhóc Lam......... chờ mình với

- Đố Bé Phúc đuổi kịp tớ đấy......... Haha. Lại đây nào.

.....

-Wow. Bánh bé Phúc làm ngon ghê.

-Thật hả?

-Thật mà. Ngày này hàng năm bé làm bánh cho tớ ăn tiếp nha

-Ừ...

-Hứa nhé. Ngoắc tay nào.

-Ngoắc thì ngoắc

......

-Sau này tớ sẽ lấy bé Phúc làm vợ.

-Ơ. Sao Nhóc Lam lại muốn cưới tớ.

-Vì cưới bé Phúc tớ sẽ được ngắm đôi mắt của cậu mỗi ngày. Nó đẹp lắm.Hihihi

......

-Hai đứa này. Sao lại giận nhau rồi

-Nhóc Lam ăn hết kẹo của con

-Đâu có, tại bạn ấy không ăn chứ.

-Thôi, 2 con đừng giận nhau nữa. Ta mua kẹo khác cho..

-Yeahhh..... Sắp có kẹo ăn rồi.

Tôi giật mình tỉnh giậy. Giấc mơ vừa nãy là sao? Một loạt hình ảnh hai đứa nhóc cứ lộn xộn xuất hiện trong giấc mơ ấy. Hai đứa nhóc cùng tên với tôi và Đỗ Phúc. Còn người phụ nữ ấy là ai? Chuyện gì thế này. Tôi thấy là lắm. Là mơ hay là thật. Vò đầu bứt tóc, tôi cố lấy lại bình tĩnh. Phải rồi, phải thật bình tĩnh. Mình sẽ hỏi Đỗ Phúc, biết đâu cậu ấy biết cái gì đó.

Đỗ Phúc Đỗ Phúc Đỗ Phúc .... Á á á...... Tôi vừa gây sự với cậu ta xong mà. Trời ơi, lúc đó mình đã làm gì....

Nhưng.... thật sự lúc đó tôi quá bất ngờ. Bị papa lợi dụng, bạn bè quay lưng nên tôi không kiềm chế được cảm xúc của mình. Suy nghĩ lại, papa cũng chỉ vì công ti, vì cái gia đình này thôi mà. Lẽ ra tôi không nên trắng móc ông mới phải. Còn bé Phúc, không biết cậu ấy có giận không nữa. Huhuhu... Cái mồm làm hại cái thân rồi.......

* * *

Đang “lăn lộn trên giường” “hối lỗi” (tự ăn vạ ý mà).... thì.....

-LAM LAM..... MỞ CỬA. – Tiếng dọi lớn của tên khốn nào đó và kèm theo là tiếng đập cửa bộp bộp.

-Á..............á..........á.....

Theo phản xa, tôi đáp lại tiếng gọi đó bằng giọng “hét” “thánh thót” của mình

Grừ.... grừ.... Tên khốn to gan nào dám làm ta giật mình hả???????? Ta phải “sát” mi.

Ui cha, mông của tôi... huhu. Tôi lăn luôn xuống giường rồi nè

“Đằng đằng sát khí”, tôi tiến đến cái cửa thân yêu.

-AI... Ơ... Cậu...cậu. Là cậu à bé Phúc. – Đang vặn volum lớn thì tôi cháy loa luôn khi trước mặt tôi là Phúc.

Cậu ấy cau mày nhìn tôi, buông một câu :

-Lại vẫn ngủ đấy à? Thế cậu ngủ tiếp đi. Tôi có việc. Đi trước.

-Ơ... này.... – tôi gọi với cậu ấy.

Lần đầu tiên tôi thấy nét mặt này của cậu, lần đầu tiên tôi thấy giọng nói này của cậu. Bực hết cả mình, tôi phải là người giận mới đúng “kịch bản” chứ. Tôi chạy theo cậu ta.

- Đứng lại. Không được đi. Này... SAo càng nói cậu càng đi nhanh thế hả. Đứng lại cho tôi... Phúc...........

.....

“- Mẹ ơi. Đừng đi......... Đừng đi.... huhuhu.... Đừng bỏ mặc con...”

Tôi đứng khựng lại. Một hình ảnh lóe lên trong đầu tôi.

Hình ảnh này.... Cảm giác này... là sao? Sự sợ hãi bao trùm lên toàn cơ thể tôi. Tôi.... Tôi bị sao vậy.... Đầu của tôi.... Có cái gì đang xảy ra trong đầu của tôi?

-Á......á........... – Tôi ngồi khụy xuống đất sau tiếng hét lớn của mình. Đau đầu quá. Một loạt những hình ảnh hiện nhanh trong đầu tôi. Quá bàng hoàng. Tô.... đang sợ cía gì thế này? tôi... tôi bị sao sao thế này?

-Lam Lam... Cậu... cậu bì làm sao thế?
Chương trước Chương tiếp
Loading...