Khi Đại Ca Giang Hồ Là Dân Thích Bị Ngược

Chương 13



Chap 13

Lý Thanh tay ôm chặt lấy bờ vai gỉ máu. Cuối cùng, tranh nhau hơn 30 năm trời anh vẫn thua tên con chính thức đó. Tại sao cả đời mẹ anh thua mẹ thằng đó đến cả đời anh cũng thua thằng con khốn nạn của mụ đàn bà đó? Anh đã không ngừng gầy dựng thế lực cho Lai Hoa Bang, nếu không có anh liệu nó có được như ngày hôm nay? Khi thằng nhãi đó sung sướng đi du học nước ngoài, anh đã lăn lộn giang hồ tung hoành ngang dọc thế mà khi nó trở về lão già đó không ngại giao cho nó tất cả và ném anh từ trên cao xuống.

“Tạp chủng thì sinh ra thứ tạp chủng.”

Anh cười nhạt nhớ lại lời người đàn bà đó. Cả đời 2 mẹ con anh đều thua 2 mẹ con đó. Thứ khiến Lý Thanh anh đau lòng nhất chính là sự hy sinh của hơn 300 huynh đệ đường dây C – những người vào sống ra chết cùng anh bấy lâu nay.

“Ha ha ha ha…” – anh cười to, quay lại nhìn mấy huynh đệ còn sống sót – “Tụi bây đi đi. Chỉ cần giao nộp tao cho thằng chó đó thì tụi bây còn sống được.”

“Không. Có sống thì cùng sống.” – một người mặt mày thô kệch trong đám lưu manh nói.

“Đúng thế, tụi em không phải là kẻ tham sống sợ chết. Chỉ là chết thôi mà.” – một kẻ khác nói.

Sau đó mười mấy tên còn lại nhao nhao đồng tình.

Nhìn thấy cảnh này, Lý Thanh tự thấy cuộc đời buồn cười thật. Anh em 1 nhà thì đấu đá đến kẻ sống người chết còn người dưng lại có thể nói câu thế này. Cuộc sống anh không uổng phí khi có những huynh đệ tốt này mà.

Thùy Vân nhìn tập bản thảo vừa hoàn thiện hơn 50 trang khiến cô không khỏi tự tấm tắc. Có thể nói đây là bản thảo tốt nhất của cô trước giờ. Không uổng phí hơn 1 tháng nay của cô.

“Cái gì? Để hắn thoát rồi sao?” – Lý Cảnh nhíu mày lại.

“Dù bên cảnh sát đã đóng vụ án này lại.” – Trần Hùng báo cáo – “Bị thương thế này thì khó thoát. Ngay cả Ngũ lão tham gia lần này cũng thất thoát không ít nên đang truy lùng hắn.”

“Đằng nào hắn cũng là anh tôi. Có tìm thấy thì xử lý hắn cho nhẹ nhàng chứ nếu không lọt vào tay 5 lão già ấy muốn sống cũng không được, chết cũng không xong.”

Lý Cảnh ngồi dựa vào ghế. Từ khi nào 2 anh em lại thành thế này?

Lý Thanh cắn răng cố nhịn để 1 tên đàn em băng vết thương lại. Không ngờ anh có thể kỳ tích sống đến giờ này. Ông trời cũng không bạc đãi anh, nếu thoát được thì anh thề không tha cho thằng khốn đó.

“Đại ca… đại ca…” – 1 tên đàn em thở hồng hộc chạy vào – “em nghe được… được…” – hắn lại thở hồng hộc nói không nên lời.

“Thở xong thì nói.”

“Em nghe nói tên Lý Cảnh có 1 người đàn bà bên ngoài.” – tên đàn em khẩn trương nói.

“Hả.” – Lý Thanh không buồn quay lại – “thằng đó khi nào chả có đàn bà. Vớ vẩn.”

“Nhưng… em nghe nói hắn theo đuổi con này hơn 5 tháng rồi. Khi có thời gian là đi thăm ngay, lần này nghe nói hắn thật lòng yêu con nhỏ này.”

“Mày đừng có nói nhảm nữa.” – Lý Thanh cáu gắt, từ khi nào đám đàn em anh xuống cấp tới mức quan tâm ba cái thứ tào lao này.

“Con đó là người cứu hắn thoát lần trước.” – tên đàn em cố nói.

“Cái gì?” – Lý Thanh nắm chặt tay, nếu thằng đó chết lần đó thì anh không đến nước này – “Con nhỏ đó ở đâu?”.

“Hả? Sư phụ nói thật sao? Em đi cùng anh qua Nhật?” – Thùy Vân kinh ngạc nói. Cô có nghe lầm không? Sao lại quá thuận lợi thế này? Mới xong bản thảo mà…

“Thật ra anh cần 1 người phiên dịch. Em cũng làm trong ngành này nên tình lý gì cũng thuận.” – Tiến Khoa nói.

“Ưm… còn cậu ấy không đi sao?” – cô hơi ngập ngừng. Đúng ra Thành Đạt là học trò cưng của sư phụ thì nên đi chứ không phải cô.

“Nó nói không thích tham gia ba cái xã giao phiền phức này lại không biết tiếng Nhật.”

“Chi phí thì sao?” – đúng là không uổng công cô học hành mà.

“Em không cần phải lo. Tính chi phí cho công ty. Lần này em đi là tư cách người phiên dịch cùng trợ lý của anh.”

“Really? Đúng là em không thể từ chối được rồi.”

“Ừ. Có gì tháng sau là đi đó. Em sắp xếp time cho anh.”

“Rầm!”

Bất ngờ cửa nhà cô bật tung, nhìn ra thì thấy ba bốn thằng giang hồ bặm trợn.

“Em có chút chuyện. Có gì nói sau nha.” – cô vội tắt máy.

“Cô em là Thùy Vân, con đàn bà của thằng Lý Cảnh?” – một tên hét lên.

“Tên thì đúng mà vế sau thì sai rồi.” – cô bình thản đính chính – “giờ mấy anh muốn bắt hay giết gì thì tùy.” – giờ ba bốn thằng lưu manh phá cửa tìm cô không bắt thì chỉ giết thôi. Cô giờ như cá lên dĩa. Khu nhà ở đây không như thành phố san sát nhau mà cách nhau cả đoạn đường, có la hét cũng bằng không.

Đám lưu manh nhìn thái độ hợp tác của cô kinh ngạc rồi cười ha hả.

“Cô em có cá tính lắm mà giết thì chưa đâu. Chỉ phiền cô em đi cùng tụi anh 1 chuyến.”

“Tôi có thể đem theo tập bản thảo quan trọng này?” - cửa nhà cô lại bị phá, ai đó chôm bản thảo này thì...

Một tên lưu manh tiến đến, cầm tập bản thảo cô vừa làm xong lật mở xem xét rồi gật đầu.

“Thấy cô em hợp tác như thế thì không thành vấn đề.”

Lý Thanh dựa người vào tường. Hiện tại anh không thể đến bệnh viện mà vết thương này khá nặng chỉ được băng cầm máu thì khả năng nhiễm trùng khá lớn. Anh cố cắn răng chịu đựng, đảo mắt thấy đám anh em khổ sở trốn trong ngôi nhà cũ nát này cùng anh thì trong lòng không khỏi xúc động.

“Vào đi cô em.” – cửa mở ra, một cô gái bình thản bước vào.

Lý Thanh anh không ngờ cô gái dung mạo bình thường này là người đã dám cứu mạng thằng em anh và cũng là người làm nó say mê. Mà đúng là hiếm cô gái nào bị bắt mà hiên ngang thế.

“Sao tụi bây không trói cô ta hả?” – một tên nhao nhao lên.

“Tại cô ta hợp tác quá nên tao nghĩ không cần thiết.” – một trong bốn tên bắt Thùy Vân lên tiếng.

Một tên đi đến chỗ Thùy Vân nâng cằm cô lên, dò xét người cô và nói – “Có thật con nhỏ này là bồ thằng Lý Cảnh không?”

“Sao lại sai được.”

Bất chợt Thùy Vân không nhịn được cười.

“Phụt…”

Cả đám du côn nhìn cô kinh ngạc, một tên hét lớn.

“Con nhỏ này cười cái gì?”

“Ha ha, chỉ là tôi thấy các người đúng là không chuyên nghiệp. Chả ai bắt cóc người khác lại để lộ mặt mày thế này cả. Mà chả băng nào bắt cóc mà huy động mười mấy thằng như các người. Thật sự rất buồn cười.”

Một anh chàng nãy giờ dựa vào tường, tiến đến chỗ cô, lạnh lùng lấy tay bóp 2 má cô lại.

“Nếu thế thì chỉ cần xong chuyện giết cô là xong.”

“Vậy là tạm thời tôi an toàn đúng không?” – Thùy Vân mỉm cười đáp trả - “Phiền anh cho biết giam tôi ở đâu?”

Lý Thanh buông tay xuống. Đẩy cô cho 1 thằng đàn em.

“Tụi bây phụ trách con nhỏ này cẩn thận.”

Anh cầm điện thoại lên, bấm số gọi cho Lý Cảnh. Ngay khi bên kia bắt máy, anh chỉ lạnh lùng nói.

“Con đàn bà của mày đang ở chỗ tao. Khôn hồn thì đến gặp tao.”

Vừa nghe xong điện thoại, Lý Cảnh không khỏi kinh ngạc. Không ngờ anh lại thất sách như thế? Không ngờ thằng con hoang kia lại tìm Thùy Vân. Anh móc điện thoại gọi ngay cho đàn em.

“Cho người đến ngay nhà Thùy Vân kiểm tra cho tôi.”

Chết tiệt. Em đừng có bị gì đấy.

Thùy Vân cẩn thận để bản thảo dưới gối vào đảo quanh căn phòng. Nhìn chung không khác gì nhà cô mấy. Không có đồ đạc gì nhiều. Cô nhớ lại mấy tên lưu manh ban nãy, có vẻ như không phải dạng người thông minh gì. Còn người đàn ông ban nãy, ánh mắt hắn như thế thì hẳn là không phải nói đùa. Giờ quan trọng là phải biết hắn bắt cô làm gì thì mới tính đối sách được.

Cô gõ cửa ra ngoài. Cửa mở ra. Một tên lưu manh đứng chắn ngang trước cửa mặt mày đăm đăm hỏi cô.

“Có chuyện gì?”

“À, tôi đói rồi. Phiền anh tìm chút gì cho tôi ăn và nếu được đem chút nước luôn. " - cô mỉm cười ra lệnh. Đây là đặc quyền của người bị bắt cóc trước khi bị giết mà.

" Cô nghĩ đi du lịch hả ? Mà đòi hỏi. " - hắn hét lên.

" Nếu tôi đói hay khát chết giờ này thì mấy anh không đạt được mục đích đâu, đúng không ? "

Hắn cứng họng, bực tức đóng sầm cửa lại bỏ đi, miệng không ngừng lầm bầm.

" Đúng là phiền phức mà. Ai bảo bắt cóc sướng hả. "

" Ê mày đi đâu đó ? " - một tên thấy hắn lầm bầm chửi rủa hỏi.

" Đi mau đồ hầu hạ con nhỏ đó. "

Lý Thanh nằm dựa tường, nhắm mắt lại.

Ăn no, ngủ kỹ. Nghe ngóng tình hình bên ngoài. Giờ Thùy Vân tỉnh táo hơn bao giờ hết. Cô gõ cửa ra ngoài hét lên.

" Anh trai, tôi có chuyện này cần gặp sếp anh. "

" Nhảm nhí, đại ca không nói chuyện cùng mày đâu. " - tên lưu manh hết đáp lại.

" Tôi có chuyện cần thương lượng mà. Chỉ có lợi cho các người chứ không có hại." - Thùy Vân vặn volume hết mức hét. Cô muốn tên cool boy ấy nghe.

" Mày ồn quá, im lặng chút đi. " - giọng tên lưu manh không giấu tức giận.

" Tôi nghe nói mấy anh định dùng tôi để giết Lý Cảnh. " - Thùy Vân không chịu thua mà hét lên – " Mấy anh đánh giá cao tôi quá rồi. Mà giả gặp hắn thì không chắc giết được hắn. Mà nếu may mắn giết được hắn thìthì cả đám các người cũng không bảo toàn. Tôi có cách giúp các người. " - cô bắt đầu lạc giọng. Thùy Vân ít khi lớn tiếng nên hét nãy giờ là 1 sự cố gắng lớn.

Đáp lại là cô là sự im lặng. Một hồi sau cửa mở ra. Tên lưu manh đưa cô ra ngoài. Đúng như cô nghĩ, tên cool boy đó là đại ca ở đây.

" Muốn nói nhảm gì thì nói xong im lặng biến lại chỗ cũ cho tôi. " - Lý Thanh nhăn mặt nói. Đang bị vết thương hành hạ đau đớn mà lại bị cô gái này cùng tên thuộc hạ ngu ngốc thi nhau hành hạ lỗ tai nữa.

Thùy Vân ngồi đối diện Lý Thanh, nhìn thẳng mặt anh nói.

" Tôi nghe nói anh định dùng tôi nhử tên Lý Cảnh kia ra để giết hắn. "

" Thì sao ? " - Lý Thanh cố cắn răng nhịn cơn đau, bình thản đáp.

" Hắn ta giật địa bàn anh sao ?" - trong đàm phán, đầu tiên phải biết chính xác hắn nhột ở đâu mà gãi. Không ngờ kiến thức khi học marketing lại có thể dùng trong trường hợp này.

" Đưa cô ta đi. " - Lý Thanh lạnh lùng nói cùng tên đàn em.

" Nếu chỉ vì lý do nhỏ nhặt thế mà thí mạng anh em anh đúng là đại ngốc. Mấy thằng huynh đệ đần độn này của anh chết là đáng. " - Thùy Vân bị kéo đi, quay mặt lại hét, giờ chỉ còn khích tướng thôi.

Lý Thanh tức giận đứng dậy, kéo tay tên đàn em ra, kéo Thùy Vân vào tường, đưa 1 tay lên bóp ngay cổ cô kéo lên, mắt không gíấu sự căm thù.

" Mày nói ai đần độn ? Mày biết thằng con hoang đó giết hơn 300 huynh đệ tao không hả ?"

Bingo, Thùy Vân nhanh chóng nắm 2 từ khóa quan trọng, cố cười lớn mặc cho bản thân đang ngạt thở dưới bàn tay thô bạo này.

" Ha ha ha… anh em ruột hắn còn không tha huống gì 1 con đàn bà… Anh có bị ngu không ? "

" Tao … không có máu mủ gì thằng khốn đó cả. " - vai Lý Thanh nhói đau, anh bất ngờ thả tay xuống.

Chết tiệt, miệng vết thương lại hở ra. Máu bắt đầu chảy. Đám thuộc hạ thấy thế nhao nhao lên lo lắng, chạy ngay đến bên cạnh đại ca.

Một tên đứng lên, đấm mặt Thùy Vân hét lớn - " Con khốn này, đại ca có gì tao giết mày. "

" Đàn bà như mày không hiểu đâu. Dù anh ấy đi cửa chết tụi tao cung không ngại theo. "

" Chết thôi mà. Nhẹ tựa lông hồng. "

Thùy Vân bặm môi lại nhìn đám lưu manh lo lắng cho chủ nhân mình. Cô tiến đển chỗ Lý Thanh, tay đẩy mấy tên lưu manh ra.

" Mày định làm gì ? " - một tên hét lên.

" Có đui không ? Có thể bị hở vết thương rồi. Mau mở băng ra. " - cô hét lên.

Đúng như cô dự đoán, vết thương bị hở nghiêm trọng. Lại có dấu hiệu nhiễm trùng.

" Phải đi đến cơ sở y tế ngay. " - cô nói.

" Mày có điên không ? Nếu đi được bọn tao đi rồi. Đám người của thằng bạn trai mày đang canh chừng ở mấy bệnh viện cả rồi. "

" Tôi không nói bệnh viện mà là cơ sở y tế. " - Thùy Vân tức giận hét lên – " cơ sở y tế phường xã ít gây chú ý. Phải đến cơ sở gần đây ngay."

Thấy đám lưu manh do dự, cô hét lên – " Nhanh ! Lấy xe nhanh ! "

" Dừng lại " - Lý Thanh cố gượng nói. Anh không thể tin cô gái này được.

Thùy Vân lấy tay nắm lấy cổ áo đang mở toang của anh lại kéo lên kề sát mặt mình, nhìn thẳng mặt Lý Thanh tức giận nói.

" Tôi không biết cái đạo nghĩa đàn ông của các người là gì nhưng tôi biết để đám anh em ngốc - những kẻ sẵn sàng chết vì anh lo lắng chuyện tuyệt không nên làm . Còn mấy huynh đệ chết vì anh đừng để họ hy sinh vô ích. Muốn chết thì cách nào hay hơn mà chết! " - Cô có chút cảm động khi chứng kiến tình cảm của đám du côn này.

Lý Thanh cứng họng. Đám du côn nhanh chóng làm theo lệnh cô.
Chương trước Chương tiếp
Loading...