Khi Em Mỉm Cười

Chương 42



Edit + Beta: Tiểu Vũ

Lục Tư Thành vừa bước lên cầu thang được mấy bậc thì nghe thấy phía sau có âm thanh loẹt xoẹt loẹt xoẹt, anh dừng bước, quay đầu lại, điều này khiến cho người theo sát phía sau hoảng sợ không thôi.

Đứng ở trên cao nhìn xuống, Lục Tư Thành cúi đầu quét mắt về phía khuôn mặt ngây thơ vô tội như đang muốn hỏi anh “Sao anh đột nhiên quay đầu lại thế?”, anh nhíu mày: “Theo anh làm gì?”

“…”

Đồng Dao trợn tròn mắt.

Cô cứ trừng mắt như thế mà không thốt ra được câu nào, do dự nửa ngày cũng không nói ra cô theo anh làm gì… Không phải là cô không muốn nói mà là chính bản thân cô cũng không biết là cô theo anh để làm gì nữa, thế nhưng lúc này nếu trả lời thật là “Không biết” thì có vẻ như lấy lệ cho qua, thế nên Đồng Dao ấp úng nín nhịn nửa ngày, rốt cuộc nhịn đến nóng nảy. Kết quả thốt ra câu hỏi khiến cô phải cảm thán, một người đầu óc không tốt lại muốn mượn cớ linh tinh để trả lời một người có đầu óc tốt thì đáng sợ đến mức nào…

“Thành ca, anh có bạn gái không?”

“…”

“…”

Vài giây tĩnh mịch.

Căn cứ ZGDX chưa bao giớ giống một phần mộ như lúc này, trang trọng và nghiêm túc.

Lúc này không chỉ Lục Tư Thành mà đến cả Đồng Dao cũng bị câu hỏi mình vừa thốt ra làm cho trong đầu như bị sét đánh oàng oàng… Cô nhẹ nhàng thở ra một hơi, cảm giác không khí đều vì câu hỏi kia của cô mà đông cứng lại rồi. Người đàn ông không kiêng dè nhìn chằm chằm cô, cô có thể cảm nhận được tai mình đang đỏ bừng lên, đầu lưỡi cũng như bị thắt lại: “Không phải không phải, thật ra em cũng không phải quá tò mò đâu, em chỉ tùy tiện hỏi bừa thôi, nếu như anh không muốn nói…”

“Không có.”

“…”

“Bởi vì khi vẫn còn ở nhà, mỗi tháng đều có vài ngày anh bị mẹ sai hết làm cái này lại làm cái nọ… Khi đó đã có một tư tưởng ăn sâu vào đầu là: Phụ nữ chính là có quyền lợi mỗi tháng vài ngày được quậy tung trời đất.”

Sắc mặt Lục Tư Thành bĩnh tĩnh, như là đang kể một câu chuyện rất bình thường.

“… … … À thì, ” Linh hồn Đồng Dao đang chu du ở đâu đó rồi nên thuận miệng đáp, “Chắc là rất cực khổ.”

“Cho nên sau khi anh ở nội trú tại trường, mùa hè tình nguyện nóng chết ở KTX chứ cũng không muốn về nhà.”

“…”

“Anh sẽ không dễ dàng tìm con gái nói chuyện yêu đương.”

“… … … À ừ, anh nhìn qua cũng không giống như là sẽ thích loài người.”

“Em nói gì cơ?”

“…” Đồng Dao hận không thể cắt đứt đầu lưỡi của mình.

“Anh không phải không thích loài người, anh thích trò chơi, nếu như phải yêu đương thì anh hy vọng có thể tìm một người chơi game giỏi hơn anh.”

Lục Tư Thành nói xong, có vẻ như muốn kết thúc cuộc nói chuyện vớ vẩn này, anh không thay đổi sắc mặt kéo kéo áo khoác trên người xoay người tiếp tục lên tầng… Từ đầu tới đuôi, có một thiếu nữ bởi vì nghe được câu trả lời của anh mà hoảng sợ đứng sững người tại chỗ.

Cho đến khi anh đóng cửa phòng.

“Rầm” tiếng đóng cửa khiến cho người đang bị dừng hình ở cầu thang phục hồi tinh thần.

Người chơi giỏi hơn chessman á?

… … … … … … … … … excuse me?!

Tinh thần hoảng hốt, Đồng Dao nhanh chóng móc điện thoại của mình ra.

[ZGDX, smiling: … Xong rồi, Thành ca thật sự là gay đó.]

[ZGDX, smiling: Hoặc là anh ấy không thích loài người.]

Vài giây sau, Kim Dương bên trả lời, hơn nữa là đặc biệt bình tĩnh mà dùng bốn chữ?

[Mẹ A Mao: Làm sao thấy được?]

[ZGDX, smiling: Anh ấy nói anh ấy muốn yêu đương với người nào chơi trò chơi giỏi hơn anh ấy.]

[Mẹ A Mao: …]

[Mẹ A Mao: Kỳ tích noãn noãn (*) được không?] 

(*) Kỳ tích noãn noãn chính là game ngôi sao thời trang ý, có các bản của các nước như Trung, Hàn, Nhật, Việt…

[ZGDX, smiling:… ]

[Mẹ A Mao: Anh ấy cũng không có nói trò nào mà.]

Đồng Dao trầm mặc cất điện thoại đi, ngồi một mình trên ghế salon đợi cháo chín, bởi vì nhàn rỗi nên bụng lại bắt đầu quặn đau… Trong vòng 10 phút, cô ở trên ghế salon thay đổi 10 tư thế, ngồi, nằm, nằm, ngồi, thế nào cũng không hết đau, cuối cùng cô cảm thấy tư thế chính xác nhất là tìm một sợi dây tròng qua cổ cô rồi treo lên, chết cho đỡ phải giãy dụa. Cô buông tha việc đổi tư thế, cả người như con cá chết nằm trên ghế salon, cầm điện thoại xem trực tiếp phân tán cơn đau…

Là một fan hâm mộ kỳ cựu, Đồng Dao đương nhiên là xem trực tiếp của Weixiao, đây là một ADC nhất định ai chơi LOL cũng phải biết đến, cho dù anh đã giải nghệ 3 năm, thế nhưng cách chơi của anh vẫn được các tuyển thủ nhà nghề coi là tiêu chuẩn, địa vị không thể bị thay thế… Được rồi, còn có người nói trước đấy Weixiao chính là một tuyển thủ thể thao điện tử nói rất nhiều, lúc thi đấu điên cuồng nói chuyện với hỗ trợ của mình.

Khác hoàn toàn so với Lục Tư Thành.

Là người cùng thi đấu với Lục Tư Thành, Đồng Dao cũng phát hiện anh nói không nhiều lắm, ngoại trừ những lúc cần anh chỉ huy, đại đa số tình huống anh đều yên tĩnh chơi, nghe mọi người bàn luận không ngừng về các tướng và cách chơi…

Cũng có thể anh tự động tắt âm thanh, nói không chừng căn bản không có thèm nghe mọi người nói những lời vô ích.

Đồng Dao: “…”

Đồng Dao xem Weixiao trực tiếp nhưng không biết tâm tư đang trôi dạt đến phương nào nữa.

Mãi đến khi trong điện thoại Weixiao run tay bắt nhầm, anh “A” một tiếng khiến Đồng Dao đang hồn bay phách lạc hoảng sợ đánh rơi điện thoại. Mà không may là điện thoại lại đập thẳng vào mũi cô, Đồng Dao “Ngao” một tiếng che mặt như cuộn người như con tôm đứng lên, cùng lúc đó cửa phòng trên tầng bị đẩy ra…

Lục Tư Thành cau mày từ trong phòng đi ra, trên mặt mang theo vẻ mơ màng ngái ngủ, tóc có điểm hơi rối… Anh đứng ở tầng 2 nhìn xuống, thanh âm lạnh lùng: “Xảy ra chuyện gì?”

Đồng Dao bị đau đến chạy nước mắt ngẩng đầu: “Chuyện gì cơ? Làm sao vậy? Anh dậy làm gì? Mới ngủ một lúc thôi mà? Cháo còn chưa chín nữa…”

“Vừa nãy kêu gào cái gì?”

“… Em xem trực tiếp.”

Lục Tư Thành trưng ra vẻ mặt càng lúc càng không có cảm xúc, Đồng Dao cúi người xuống nhặt di động: “Ầm ỹ đến anh à? Ngại quá, em sẽ mở nhỏ hơn, anh lại đi ngủ tiếp đi.” Thật cả cô để âm lượng cũng không lớn, không biết tai Lục Tư Thành lớn lên cái kiểu gì nữa…

“Không cần.”

Thanh âm lãnh đạm của Lục Tư Thành vang lên, Đồng Dao do dự một chút vẫn không bật âm thanh nữa luôn, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Lục Tư Thành đang từ tầng 2 đi xuống, lúc đi ngang qua Đồng Dao anh liếc mắt thấy trên cô ngồi trên salon đầu tóc lộn xộn còn cả sắc mặt trắng bệch của cô.

Người đàn ông dừng lại, đột nhiên không đầu không đuôi nói: “Anh còn tưởng em ăn cháo bị bỏng.”

“Cái gì cơ?” Người ngồi trên salon ngẩn người, ngẩng đầu cười: “Làm sao có thể như thế, em đâu có… “

Người đàn ông quay đầu, dùng cặp mắt không nhìn ra điều gì nhìn cô, Đồng Dao lời ra đên khóe miệng liền nuốt trở về, cô vốn muốn nói “Em đâu có vụng về như thế”. Cô ngậm chặt miệng, lúng túng giơ tay sờ chóp mũi…

Trong lúc hoảng hốt đó, hình như cô nghe thấy một tiếng thở dài bất đắc dĩ, cô sửng sốt một chút, hoàn toàn không biết có phải là nghe nhầm hay không. Lúc này ánh sáng trước mắt bỗng tối đi, một thân ảnh cao lớn bao phủ cô, một tay chế trụ cánh tay cô, một tay còn lại vén áo ở nhà của cô lên một góc nhỏ…

Cùng lúc đó có một bàn tay mang theo nhiệt độ ấm áp đặt trên cái bụng lạnh léo của cô xoa xoa, Đồng Dao cúi đầu “A” một tiếng, lứng cứng ngắc.

Lục Tư Thành cúi đầu ho khan, cau mày thản nhiên nói: “Đừng ẫm ĩ.”

Đồng Dao liền im lặng.

Một giây tiếp theo, bàn tay đặt trên bụng cô lấy ra, Lục Tư Thành lùi về sau một chút: “Không biết lấy túi chườm nóng à?”

Da thịt trên bụng phảng phất vẫn còn sót lại chút độ âm ban nãy, Đồng Dao giương mắt nhìn, lạnh run người đáp: “Gì cơ, à căn cứ không có túi chườm nóng.”

“Em không hỏi làm sao biết là không có?”

Lục Tư Thành ném những lời này ra rồi quay người lên tầng, lúc đi xuống trong tay thật sự cầm một túi chườm nóng, “Năm ngoái mùa đông fan tặng Tiểu Bàn, ” Người đàn ông vừa nói vừa cầm túi ném cho Đồng Dao, “Nước sôi vừa đun còn không?”

Đồng Dao cái túi chườm nóng mặt trên có in hình chibi toàn bộ đội viên ZGDX năm ngoái, lắc lắc đầu rồi lại nhanh chóng gật gật đầu.

Lục Tư Thành nhướn mi, nhìn cô giống như đang nhìn một người có trí tuệ không bình thường… Anh khom lưng không chút dịu dàng lấy cái túi chườm nóng trong tay cô, xoay người đi vào phòng bếp. Vừa vào thì nồi cơm điện kêu tít tít báo đã nấu xong, anh quay người tìm bình giữ nhiệt đựng nước nóng ban nãy cô đun, cầm túi chườm nóng, linh hoạt dùng ngón tay cậy nắp ra, đổ nước nóng vào, đóng nắp lại.

Tất cả động tác đều liền mạch lưu loát.

Đồng Dao từ trên salon nhảy xuống đi theo Lục Tư Thành, ngửa đẩu ngẩng cổ nghiêm túc nhìn anh rót nước vào túi chườm, hơi nước màu trắng bốc lên khiến gò má anh tuấn của anh hơi mơ hồ…

“Anh vừa rồi sao lại có thể đột nhiên sờ bụng thiếu nữ như thế?”

“Bụng của con cọp? không được sờ?”

“Nếu như là ở cổ đại thì anh như vậy là phải cưới em.”

“Anh còn tưởng anh đang làm chuyện tốt, ” Lục Tư Thành rũ mắt, “Tại sao lại bắt anh nhận loại hình phạt này?”

“…”

Rót xong nước nóng, người đàn ông ngón tay khẩy một cái, đem nắp của túi chườm đóng lại, đồng thời nhấc mí mắt lên quét người đứng phía sau mình, mặt không đổi sắc dùng ngón tay cái lau lau chút nước bị dính ở mép túi chườm rồi nhét vào trong ngực cô: “Nếu ở cổ đại thì anh đã phải cưới em 800 lần rồi.”

“…”

“Sau đó cũng hưu thê 800 lần luôn.”

“Cưới rồi lại hưu 800 lần như thế, anh không phải là anh cực kỳ đê tiện à?”

“Không biết, đại khái chắc lúc đấy bất hạnh bị mù.”

Người đàn ông nói xong, xoay người từ trên chạn bát lấy ra hai cái bát, múc cháo vào.

5 phút sau, trong căn cứ có hai người sống, mỗi người chiếm một góc bàn yên tĩnh ngồi ăn cháo… Đồng Dao ngồi khoanh chân trên ghế, trên bụng có túi chườm nóng khiến cả người như chìm suối nước nóng vậy, hơn nữa lại có cháo trắng đường đỏ nóng hôi hổi để ăn, cả người lúc nãy còn lạnh như băng mà bây giờ đến từng đầu ngón chân cũng cảm thấy ấm áp.

Đống Dao buông bát cháo xuống.

“Thành ca.”

“?”

“Ngại quá, em nói là sẽ chăm sóc anh, kết quả lại là anh chăm sóc em.”

“?” Lục Tư Thành đang ăn cháo ngẩng đầu lên liếc nhìn cô, “Lúc nào cơ, ai nói em chăm sóc anh? Em không phải là bởi vì chính mình khó chịu nên mới mặt dày mày dạn theo anh trở về sao?”

Đồng Dao cười gượng vài tiếng, đứng lên mang bát đặt vào bồn rửa, may la bát không phải rửa vì ngày mai sẽ có dì tới thu dọn… Ăn xong khiến dạ dạy cũng thư thái không ít, Đồng Dao hoàn toàn không buồn ngủ, tiếp tục làm ổ trên salon xem trực tiếp.

Lục Tư Thành sau đó cũng ăn xong, bưng bát đi qua salon vào phòng bếp, người làm ổ trên salon đột nhiên kêu một tiếng “Thành ca”, người đàn ông dừng lại, xoay người, từ trên cao nhìn xuống, trên khuôn mặt anh tuấn như là đang viết 5 chữ: Lại có việc gì nữa?

Đồng Dao để điện thoại xuống đứng lên, cầm áo anh kéo xuống để cho anh cúi người xuống, cô quỳ ở trên salon đưa cánh tay sờ sờ trán anh: “Sao vẫn không hạ sốt thế?”

“Em cho là thuốc vừa nãy em cho anh uống là tiên đan à.”

Đồng Dao đứng lên nhận lấy cái bát trong tay anh, thuận lợi ném vào bồn rửa bát sau đó kéo người đàn ông lên tầng, vừa lôi kéo vừa nói: “Đi đi đi, đến lượt em chăm sóc anh.”

“Bụng không đau à?”

“Có đau a.”

“Đi ra xa một chút đi, anh không muốn thấy một người kêu gào lăn qua lộn lại trên thảm phòng anh đâu.”

“…”

Hai người vì vấn đề “Có cần chăm sóc đội trưởng hay không” mà tranh luận một phen, cho đến khi âm thanh đó càng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến mất phía sau cánh cửa phòng của Lục Tư Thành, sau đó “Rầm” cửa phòng bị đóng lại.

Toàn bộ căn cứ lại lâm vào sự yên lặng.

Chỉ có chiếc điện thoại Đồng Dao để xuống ban nãy vẫn còn đang mở trực tiếp…

Túi chườm nóng thì không thể quên được, cô trực tiếp kẹp vào lưng quần mà.

Nửa đêm, sắp mười hai giờ rưỡi.

Ngoài trụ sở chiến đội ZGDX rốt cuộc có chút động tĩnh, các thành viên tham gia hoạt động đã mệt mỏi trở về, một đám người vô cùng náo nhiệt, như ong vỡ tổ mà quay về căn cứ, Tiểu Bàn là người đầu tiên xông vào nhà gào thét “Chúng tôi đã về rồi đây, mang thức ăn cho hai người nữa này”, kết quả vửa mở cửa thì phát hiện, tầng một không có một bóng người, im lặng tuyệt đối.

Tiểu Bàn “Ơ” một tiếng, liền suy nghĩ xem có phải hai người bệnh nhân kia uống thuốc xong rồi đi ngủ luôn không, sau đo dứt khoát ra dấu im lặng với mấy người đi phía sau…

Tất cả mọi người rất tri kỷ mà bước đi nhẹ nhàng.

Tiểu Bàn lẩm bẩm “Tôi đi xem Thành ca thế nào” rồi dưới ánh mắt của mọi người bước lên tâng, mở cửa phòng, vào phòng.

5 giây sau.

Tiểu Bàn giống như là bị dọa cho tè ra quần từ trong phòng chạy ra, cũng không quên đóng cửa phòng “Rầm rầm”.

“… Anh làm cái gì đấy?” Lục Nhạc nhướn mi, “Gặp quỷ à?”

Tiểu Bàn khoát khoát tay, sau đó vẻ mặt kiểu không biết làm sao mà nhìn mọi người dưới tầng… Mọi người không thể lý giải được ánh mắt vẻ mặt của Tiểu Bàn, Lục Nhạc lạnh nhạt ném ra một câu “Không phải là anh em bệnh chết đấy chứ” rồi chạy lên tầng, trực tiếp lướt qua Tiểu Bàn mở cửa phòng, sau đó biểu tình trên mặt cậu liền cứng lại…

Giường bên trong của căn phòng lúc này, người đàn ông đang đắp chiếc chăn màu đen mặt hướng về cửa phòng hiển nhiển đang an tĩnh ngủ say…Đội trưởng chiến đội Trung Hoa Điện tín vẫn còn sống, thế nhưng suýt đem thành viên chiến đội hù chết chính là giờ khắc này trước ngực đội trưởng còn có một người khác đang co ro, người nọ mặt chôn thật sâu trong lòng người đàn ông, chân thò ra bên ngoài chăn, trên chân vẫn còn mang đôi dép dê con đi trong nhà.

Lục Nhạc lùi ra sau hai bước, so với Tiểu Bàn thì có chút bình tĩnh hơn, thế nhưng cũng không có được biểu tình tốt đẹp lắm, khép cửa phòng lại.

“… Làm sao đấy?” Quản lý chiến đội Tiểu Thụy nhướn nhướn mi, hỏi câu giống y hệt câu mà cậu vừa hỏi Tiểu Bàn, “Gặp quỷ à?”

Lục Nhạc trầm mặc 30 giây.

Sau đó môi mỏng khẽ mở: “So với gặp quỷ còn kinh khủng hơn.”

Tiểu Vũ: lên giường rồi =))))

Chúc mọi người buổi tối vui vẻ!
Chương trước Chương tiếp
Loading...