Khi Hoàng Tử Băng Yêu Công Chúa Tuyết
Chương 15: Thăm quốc huy
Nó đã đến nhà hắn. Một căn biệt tự nguy nga lộng lẫy, xung quanh nhà còn có loài hoa mà hắn thích nhất – hoa thường xuân-Chào chị, em gặp Quốc Huy! – Nó bào chị giúp việc- Thiếu gia trên phòng á em. Mấy hôm nay cậu ấy không ăn gì hết, lại không cho tụi chị lên phòng- Chị giúp việc bất lựcNó chạy thẳng lên phòng hắn. Căn phòng nó đã từng đặt chân đến. Nó để lại biết bao suy luận cho người làm:-Cô bé lên đó không biết thiếu gia có nổi giận không? –n1- Cô ấy gọi thẳng tên thiếu gia luôn ấy! –n2- Cơ mà thiếu gia rất quan tâm cô gái này! –n3Bla…bla… Nhưng mà người làm trong nhà cũng rất thích nó“ Cạch”- cửa phòng không khóa, nó vào một cách dễ dàng. Hắn đang ngủ trên giường, gương mặt có vẻ xanh xao hơn trướcNghe tiếng bước chân, hắn tỉnh giấc-Ai bảo cô đến đây?- hắn nói có vẻ giận dữ-Không cần thì tôi về nha –Nó bước lùi 1 bước- Khoan, cô ngốc này thật là…- Anh bảo ai ngốc thế?- Nó giận-Không đùa cô nữa. Tôi đói và mệt lắm đây nè!Cô đến bên cạnh hắn, lấy chiếc khăn lau mồ hôi trên gương mặt điển trai ấy. Tim cô bỗng nhói lên. Lần trước hắn chăm sóc cho cô, bây giờ thì ngược lại rồiBàn tay ngọc ngà của nó từ từ chuyển động trên gương mặt hắn để lau những giọt mồ hôi ấy thì… hắn dùng tay hắn nắm lấy bàn tay nó-Anh làm gì vậy?- Gương mặt của nó từ trắng đã chuyển sáng đỏ-Đừng xa tôi nhé! –Hắn nói 1 cách đầy cảm xúc-Tôi đi nấu cho anh ăn lót dạ- Nó đánh trống lãnh rồi chạy xuống nhà, trong lòng hắn thật sự rất HAPPY^^____________________________________-Cháo đây, anh ăn đi, người bệnh ăn cháo trắng mới tốt- Nó bước đến cùng tô cháo trên tay- Cháo gì cũng được. Miễn sao là do em nấu! –Hắn cười- Đã bảo không được gọi là em cơ mà! - Sớm muộn rồi cũng anh – em thôi hà! – hắn cười chút gianNó đút từng muỗng cháo một cho hắn. Nó là 1 tiểu thư nhưng những công việc bếp núc nó cũng biết chút chút ( nữ công gia chánh í )Căn phòng ngập tràn tiếng cười…Căn phòng ngập tràn niềm vui…Căn phòng ngập tràn hạnh phúc…Nhưng liệu hạnh phúc đơn giản ấy sẽ ngừng lại ở 1 giây nào đó hay sẽ đi đến hết quãng đời này…~~~Hắn tiễn nó ra cổng….-Cô còn thiếu tôi một điều kiện, nhớ không? Tôi muốn cô trả- Bắt đầu đòi nợ …- Vâng tôi nhớ! Anh muốn tôi giúp gì cho anh?- Ngày mai có buổi tiệc sinh nhật con gái cưng của lão tương trường Minh Quang, cô có thể đi với tôi?- Cũng được, đã nợ là phải ra. Ba tôi cũng muốn tôi đến buổi tiệc này- Thật trùng hợp, cô nở 1 nụ cười nhỏ…Sau phút tạm biệt. Nó lại bước đi trên con đường đầy nắng và gió…
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương