Khi Mây Đen Gặp Trăng Sáng

Chương 19



Chương 19: Đàm Giảo (4.1)

Khi Ô ngộ hỏi tôi tại sao lại ở chỗ này, tôi thực sự vừa ngột ngạt lại vừa sợ hãi.

Tôi nhìn vào mắt anh, muốn xem có chút quỷ kế hay là độc ác nào không, nhưng không có gì hết, ánh mắt anh trong trẻo, thâm sâu. Dù trong đêm khuya vẫn trước sau như một.

Vì thế tôi nhận ra không phải là anh.

Người dẫn tôi đến nơi này không phải là anh.

Mọi chuyện phải kể từ lúc tối nay tôi về nhà. Trong nhà vẫn bình thường, đồ dùng, vật phẩm, cửa sổ, cửa ra vào, thậm chí ngay cả dép lê tôi đá loạn ở cửa cũng không có dấu vết bị người động vào.

Tôi đã có một bữa no bụng với Tráng Ngư, vì thế ưỡn bụng ngồi trên ghế sô pha, xem TV một lát. Sau đó tôi phát hiện đã hết giấy ăn trên bàn, vì thế mở ngăn kéo bàn tìm một gói.

Tôi nhìn thấy có một phong thư màu đỏ nằm trong đó, dễ dàng thu hút sự chú ý của người khác. Tôi không nhớ nổi đây là thứ gì, hơn nữa tôi cũng không có ấn tượng gì về việc nhìn thấy phong thư này trong mấy ngày nay. Vì thế tôi mở nó ra.

Bên trong chỉ có một tờ giấy trắng, viết mấy hàng chữ:

"Nếu như muốn biết rõ cô đã mất đi thứ gì.

Mười giờ tối ngày 17 tháng 7, tới đường giao giữa đường Bạch Vân và phía tây bờ sông.

Đàm Giảo, tới tìm tôi."

Tôi ngây người, sau đó đổ mồ hôi lạnh, như có kiến bò qua lưng tôi. Tôi vội ngẩng đầu, nhìn mọi nơi trong nhà, phòng bếp đen ngòm, phòng ngủ, ban công, rõ ràng không có gì hết.

Người nọ lẻn vào nhà tôi lúc nào để bỏ phong thư này? Mục đích của hắn là gì?

Không, cũng đã làm đến bước này rồi, nếu như muốn hại tôi thì quả thực dễ như trở bàn tay. Hắn chỉ muốn tôi đi thôi. Nếu tôi không nghe theo, có lẽ kết quả sẽ càng tệ hơn. Hơn nữa chỉ dựa vào một tờ giấy, báo cảnh sát cũng không có tác dụng gì.

Tôi nhìn tờ giấy lần nữa, chữ viết trên đó rất đẹp, mạnh mẽ, thanh mảnh, có lực. Có lẽ phải luyện tập thời gian dài mới viết được như vậy. Tính cách của người viết chữ khá phóng khoáng.

Tôi còn chú ý tới hai câu đầu ghi rất nhanh, là lối viết thảo liền bút, nhưng câu cuối cùng rõ ràng chữ viết chậm dần, ghi cũng tinh tế hơn. Nét cuối cùng còn kéo dài.

Điều này nói lên gì chứ?

Nói rõ khi ghi đến câu cuối cùng tâm trạng của hắn khá khác so với lúc trước. Tâm trạng của hắn hơi mất ổn định.

"Đàm Giảo, tới tìm tôi."

Tôi đột nhiên cảm thấy lạnh cả người, không biết có phải là biến thái không nữa?

Có nên đi không đây?

Hắn còn nói: nếu như muốn biết cô mất đi thứ gì.

Tôi bỏ con dao gấp vào túi áo, lại mở phần mềm "Tương thân tương ái" trên di động, đây cũng là "nơi trú ẩn" của tôi và Tráng Ngư. Cô ấy có thể tìm kiếm được vị trí của tôi bất cứ lúc nào, hơn nữa tôi có thể xin giúp đỡ từ cô ấy.

Song tôi hoàn toàn không nghĩ tới, tại địa điểm thời gian chỉ định người đầu tiên tôi gặp được lại là Ô ngộ. Nhìn anh cũng rất khiếp sợ, còn dồn tôi lên tường, ép hỏi tôi hẹn ai.

Anh cũng cất giấu bí mật.

Sau đó người đàn ông kia tới. Trong khoảng khắc thấy gã tim tôi đập như trống. Là gã sao? Gã đàn ông thỉu cổ quái? Tại sao gã lại còn ôm theo đứa bé?

Ô Ngộ đuổi theo. Tôi lập tức hiểu ra anh muốn cứu đứa bé kia. Anh bảo tôi ở yên tại chỗ. Có lẽ là do sương mù bao phủ màn đêm, tôi đâu phải là loại phụ nữ chịu ngồi yên đợi một chỗ, tôi phải biết rõ chuyện gì đã xảy ra.

Tôi đuổi theo, nhưng không nghĩ tới gã đàn ông kì quái ra tay độc ác như vậy, lần đầu tiên tôi trực tiếp đụng độ với người xấu, bị tổn thất nặng nề, té ngã trên mặt đất.
Chương trước Chương tiếp
Loading...