Khi Mây Đen Gặp Trăng Sáng
Chương 4
Chương 4: Ô Ngộ (1.1)Tôi vốn không muốn tham gia chuyến du lịch này.Thời gian hỗ trợ giáo sư làm hạng mục rất gấp, tôi cũng chuẩn bị được thực tập trong công ty ngưỡng mộ đã lâu. Song mẹ nói với tôi nhưng năm này tôi quá mệt mỏi, bảo tôi ra ngoài du lịch giải sầu. Bà cũng thử thăm dò, kể từ lần trước tôi mắng Ô Diệu một trận, con bé cũng ỉu xìu rất lâu, không chịu đi chơi với bạn bè, kết quả học tập ngày càng kém.Điều này khiến lòng tôi hơi bực bội: "Có gì mẹ cứ nói thẳng, hai mẹ con chúng ta việc gì phải lòng vòng như vậy?"Lúc ấy rõ ràng mẹ hơi bất ngờ: "Là lỗi của mẹ. Mẹ cảm thấy nhiều năm như vậy chủ yếu mọi việc trong nhà đều phải dựa vào con, lúc học đại học con không ngừng kiếm tiền chu cấp cho gia đình và tiền học của Ô Diệu. Mẹ đau lòng cho con, cũng hi vọng quan hệ giữa hai anh em dịu đi, con bé luôn muốn ra bên ngoài du lịch..."Kế hoạch sinh hoạt và công tác của tôi vốn ngay cả một chiếc kim cũng không lọt, vậy mà sự buồn rầu của mẹ cứ thế chen vào. Qua mấy ngày, dưới sự gợi ý của bạn bè, tôi tìm được đoàn du lịch này, đăng kí cho tôi và Ô Diệu.Lúc gọi điện thoại thông báo cho Ô Diệu, con bé vẫn còn hơi sợ tôi, nghe nói mang con bé đi Vân Nam du lịch, mừng như điên, cười hì hì: "Cám ơn anh! Anh trai vạn tuế!" Tôi cúp điện thoại, trong lòng cũng vui lây. Trong đầu hiện lên suy nghĩ những năm này tôi không ngừng học tập phấn đấu bên ngoài, chung đụng thì ít xa cách thì nhiều, yêu cầu đối với con bé cũng quá nghiêm khắc, khiến nó hồi nhỏ vốn thân mật giờ càng ngày càng sợ tôi.Nhưng ý nghĩ ấy cũng chỉ thoáng qua mà thôi, cúp máy tôi tiếp tục vùi đầu vào làm việc, chỉ chờ đến ngày lên đường.Ai ngờ từ lúc bước chân lên con thuyền kia, vận mệnh của tôi bắt đầu sụp đổ, còn tính mặng của mẹ và em tôi cũng đã được quyết định từ đó.Ngày đầu tiên lên thuyền, tất cả mọi người tham gia tiệc chào mừng, còn tôi ở trong phòng tăng ca.Không nghĩ tới lúc ấy lại đụng phải một cô gái.Lúc đầu tôi vùi đầu làm việc, trong lỗ tai cảm thấy có tiếng động quấy rầy. Sau đó tôi cẩn thận nghe, phát hiện là có người dùng dụng cụ thuỷ tinh khẽ chạm vào lan can, tiếng động rất khẽ. Tôi bỏ bút xuống, tò mò đi ra ngoài thì thấy cô ấy.Lần đầu tiên nhìn thấy là đôi mắt rất đẹp, lông mi đen sẫm, hơi biếng nhác, tiếng động phát ra là từ ly rượu trong tay cô ấy.Tôi cảm thấy tim mình khẽ rung động. Đó là một loại cảm giác không nói nên lời, tựa như ánh mắt trời ấm áp chiếu vào da tôi, hơn nữa còn khiến người ta có chút mê muội.Chúng tôi trò chuyện một lúc, không ngờ lại rất ăn ý. Cô ấy rất hào phóng, hóm hỉnh, cũng rất biết hưởng thụ cuộc sống. Tôi chưa từng gặp được cô gái nào như vậy. Tôi học ngành kỹ thuật, chỉ gặp được mấy cô gái, nhưng không có ai xinh đẹp thú vị như cô ấy. Cũng có mấy cô gái bên ngoài trường theo đuổi tôi, nhưng tôi nhìn cái người được gọi là "hoa hậu giảng đường", không biết tại sao chả để vào mắt. Hơn nữa trước đó tôi thực sự quá bận, hoàn toàn không có ý định yêu đương.Nửa năm nữa tôi sẽ tốt nghiệp thạc sĩ, cũng gần như sắp nhận được công việc vô cùng tốt. Cuối cùng tôi cũng có thể tạm thở phào rồi.Tôi không nghĩ tới lại gặp được người khiến mình có cảm giác trên thuyền, nhưng đã gặp rồi thì tôi nghĩ mình có quyền thử xem sao.Tôi hẹn cô ấy đi ăn cơm, mặt cô ấy hơi đỏ lên, đồng ý. Vì thế tôi cũng đoán được cô ấy cũng không phải là người tình trường lão luyện. Điều này càng khiến tôi thoả mãn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương