Khi Phúc Hắc Gặp Biến Thái

Chương 2



Trong phòng mặc dù không có đèn dầu, nhưng cũng có thể mượn ánh trăng thấy rõ tất cả mọi thứ.

Hang ổ thổ phỉ nằm trên đỉnh núi nhỏ, hai huynh đệ thổ phỉ này cũng đặc biệt không có tiền đồ, bao nhiêu năm cướp bóc làm càn làm bậy mà trừ hai cái nhà tranh rách, cái gì cũng không có.

Lần này hiếm khi có thể một cái bắt được ba, tất nhiên cao hứng vô cùng. Vì vậy sau khi trở về liền đem hai người một chó ném vào trong nhà, đem bình rượu đã ủ ba năm chạy đến nhà cách vách chè chén.

Hoàn hảo không có ngay đêm động phòng hoa chúc. Mạc Phỉ nhìn sang Tiểu Bùn đang ngủ say lại nhức đầu.

Một con chó chỉ biết ăn uống, còn thích bổ nhào vào mỹ nam chiếm hữu thân thể nàng, hậu quả sẽ như thế nào? Đáp án không thể nghi ngờ là thật đáng buồn, bởi vì trước mắt có một mỹ nam.

Không sai, tiểu thiếu niên sớm bị một chưởng bắn ra chính là một đại mỹ nam chính cống. Nói đến vẻ đẹp của hắn, Mạc Phỉ chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung — nữ nhân.

Da trắng nõn, trơn bóng, mặt mày thanh tú, nhìn thế nào cũng giống một tiểu cô nương. Không chỉ có như thế, dưới mắt trái của hắn còn có một nốt ruồi sinh lệ không lớn không nhỏ.

Khó trách thời điểm Tiểu Bảo rời đi còn lưu luyến nhìn hắn, thì thầm nói muốn cưới muốn cưới. Sợ rằng chỉ cần hắn chịu hóa trang, không ít nam nhân sẽ bị ma quỷ ám ảnh.

Nhưng Mạc Phỉ không phải là nam nhân, cũng không có hứng thú nói chuyện yêu đương với nam nhân. Vội vã liếc hắn mấy lần, nàng lại bắt đầu chờ đợi, chờ thanh âm cách vách hoàn toàn không có động tĩnh mới thôi.

Thật lâu, bên kia tựa hồ mới tắt đèn, có tiếng ngáy truyền đến.

Mạc Phỉ lặng lẽ dùng móng vuốt đập đập vào người mỹ nam bị trói, cuối cùng thấy hắn ngẩng đầu lên.

Mỹ nam im lặng chốc lát, đột nhiên cười một tiếng: “Ngươi giả chết, rất thông minh.”

Thật ra thì ta cảm thấy ngươi còn giả bộ hơn. Mạc Phỉ vừa nghĩ vừa đưa ra móng vuốt, hướng đùi hắn cào một cái. Lực đạo không nhẹ không nặng, vừa vặn làm rách y phục của hắn, da thịt có thêm chút máu.

Nàng quan sát, mỹ nam này mặc dù bị bắn ra từ trên cây, vừa vặn một sợi tóc cũng không hư hại, một chút dấu vết bị thương cũng không thấy. Chớ nói chi là hôm nay bị trói, sợi giây kia thật ra sớm đã bị hắn nắm trong tay.

Thật coi nàng là chó, không nhìn ra được sao?

“Ngươi tên tiểu tử này...” Mỹ nam kêu Ahhh một tiếng, có chút nham hiểm nhìn nàng, đột nhiên lại cười, “Xem ra ngươi cũng cần hảo hảo dạy dỗ một phen.”

Dạy dỗ? Nằm mơ giữa ban ngày đi, cũng không phải là người huấn luyện thú, tự cho mình là đoàn xiếc thú lưu động sao? Mạc Phỉ mặc kệ hắn, dứt khoát đi đến trước thân thể mình, dùng đầu húc nhẹ vào. Nhưng húc đến nửa ngày, Tiểu Bùn tham ngủ này cũng chỉ trở mình một cái, suýt nữa đem nàng ôm vào ngực, làm nàng ức muốn chết tươi.

Một bên mỹ nam thấy cảnh này, không khỏi cười nói: “Nàng là chủ nhân của ngươi?”

Mạc Phỉ không để ý đến hắn, chỉ tiếp tục húc.

Mỹ nam ánh mắt ngạc nhiên sáng lên, đối với nàng càng ngày càng có hứng thú.

“Nếu ta cứu chủ nhân của ngươi, ngươi sẽ báo đáp ta như thế nào?” Giống như lường trước nàng có thể hiểu, hắn chợt đặt câu hỏi.

Mạc Phỉ lần này mới thật quay đầu lại, cùng hắn nhìn nhau hơn nửa ngày, rốt cục nhe răng trợn mắt hướng hắn “cười lạnh” một hồi. Nếu như có thể nói, nàng nhất định sẽ nói, lấy thân báo đáp có muốn không?

Không biết tại sao, nàng chính là đối với nam nhân này hoàn toàn không có hảo cảm. Từ lúc vừa bắt đầu, nam nhân này giả bộ mình võ công quá kém, cố ý thua thổ phỉ đại ca. Lúc này, rõ ràng sợi dây trói không được hắn, hắn còn giống như là đang chơi trò ăn trộm bị bắt, ngồi ở chỗ này rảnh rỗi ngắm phong cảnh.

Giống như ngươi là con gián trong tay hắn, hắn cầm giày nhưng không đập ngươi, vẻ mặt còn thú vị nói, ta thật là sợ a, ta thật là sợ a.

Mạc Phỉ lại quay đầu tiếp tục húc Tiểu Bùn đang ngủ say đến phun cả nước bọt.

Nhưng Tiểu Bùn còn chưa có tỉnh, ác phỉ lại mò tới trước.

Đợi hơn nửa đời người, cuối cùng cũng có thể chiếm được một lão bà, coi như ở trong mộng cũng có thể cười. Cho nên gầy đại ca đã tới rồi, có thể gọi là: nhân lúc say mới có thể cùng tiểu nương tử mây mưa một phen.

Khi hắn đẩy cửa vào thì bên trong đã không còn động tĩnh gì, tất cả mọi người hảo hảo mà đợi tại chỗ. Hắn cười híp mắt xoa xoa tay, vẻ mặt gian tà bước nhanh tới, Mạc Phỉ nghe được giọng nói kia toàn thân tê dại: “Tiểu nương tử, tướng công tới thương ngươi.”

Đã từng có ông cụ xem tướng nói năm nay nàng sẽ có một đêm phong hoa tuyết nguyệt, tuy nói việc này có chút tư tưởng mê tín, nhưng hãy nhìn tình huống này, chẳng lẽ hôm nay liền thực sự...? Mạc Phỉ mắt thấy tay heo kia muốn đến gần thân thể mình, trong đầu tính toán không dưới mười phương án, tuy nhiên không phương án nào khả dụng.

Một trong những tín điều của cuộc đời của nàng chính là — cùng nam nhân xưng huynh gọi đệ, có thể. Cùng nam nhân nói chuyện yêu đương, tuyệt đối không được. Càng đừng nói cùng một nam nhân phát sinh quan hệ bất chính. Mà nay nam nhân này còn là một tên cặn bã, đáng khinh, không thể chịu nổi như vậy.

Mỹ nam bênh cạnh như cũ bị dây thừng buộc, cũng không thốt lên một tiếng, giống như chưa từng tỉnh lại. Nơi núi rừng hoang dã này sẽ không có ai nhàm chán nửa đêm chạy đến đi dạo, nói cách khác, sẽ không có người đến cứu.

Cầu người không bằng tự cầu mình, Mạc Phỉ từ trước đến giờ quen độc lập, nên cũng sẽ không oán trời trách đất. Nàng bắt đầu bất động thanh sắc giơ chân phải lên, nhìn cái mông người gầy đang ngồi xổm trên đất nhẹ nhàng, chậm rãi đến gần.

Thời điểm muốn cào cho hắn một cái, chủ nhân cái mông đột nhiên thả cái rắm, rất thoải mái tống ra một trận khí, mùi thơm làm cho Mạc Phỉ lập tức ngã nhào trên mặt đất, bốn ngửa tám nằm dùng móng vuốt ở trước mũi chà xát lung tung.

Đây chính là lỗ mũi chó, so với người muốn nhạy bén hơn bao nhiêu, mùi này có thể so với con chồn còn lợi hại hơn. Mạc Phỉ nước mắt giàn giụa, suýt nữa cho là mình sẽ mất đi khứu giác. Để giữ được thân thể mình, không thể không chịu đựng lật người đứng lên.

Ngay sau đó nàng liền ngây người.

Trong nhà, ánh trăng trong trẻo, mỹ nam lẳng lặng đứng sừng sững phía trước, trên người của hắn tỏa ra một vầng sáng nhàn nhạt. Y phục màu đen, con ngươi đen bóng, hết thảy đều giống như là viên trân châu đen mỹ lệ.

“Không bằng ngươi lấy thân đền đáp ta đi.” Hắn cười khẽ một tiếng, vừa giống như đang nói đùa, vừa giống như vô cùng nghiêm túc tỏ tình. Nốt ruồi dưới mắt cũng tựa như mang theo diêm dúa lẳng lơ mị hoặc vô cùng hướng về phía nàng, mong muốn thật chặt bao lấy nàng, dung nhập vào nàng, cắn nuốt nàng...

Có lầm hay không? Mạc Phỉ cảm thấy chân tay mình đều rụng rời trên mặt đất, vì vậy nhận định, hắn không phải kẻ ngu đần cũng nhất định là kẻ điên, cư nhiên tỏ tình với một con chó Bull!

Nhưng là mỹ nam tuyệt không quan tâm, chỉ xoay người xách người gầy lên như xách một con khỉ, ý cười đầy mặt nói: “Các hạ còn chưa dẫn ta du lãm, sao tự mình đi hưởng vui mừng trước vậy?”

“Ngươi ngươi ngươi...” Người gầy chỉ có thể tay run chỉ vào hắn, trăm vạn lần không tin.

Mỹ nam “Nha” một tiếng, tựa như hiểu được nói: “Sợi dây này không đủ bền chắc, lần sau cần phải nhớ, lúc chiêu đãi khách nhất định phải cẩn thận chút, nếu không chu đáo, khách chạy mất thì phải làm sao bây giờ.”

Nghe hắn nói như vậy, cuối cùng mới chú ý tới dây thừng đã hoàn toàn đứt vụn cách đó không xa, người gầy so thấy quỷ còn sợ hơn: “Ta ta ta đây không có vật gì đáng tiền, kính xin đại đại đại hiệp tha mạng.”

“Tha mạng?” Mỹ nam ra vẻ khó hiểu, hồi lâu mới nói, “Giết người bừa bãi không phải việc làm tốt, ta cũng không phải người không có trái tim.”

Không có trái tim, đây chẳng phải đang cảnh cáo hắn sao? Người gầy bị dọa cho sợ đến tè ra quần, thanh âm khàn khàn nói: “Ta ta cũng không dám nữa... Kính xin đại hiệp tha cho tiểu nhân một lần.”

Mỹ nam lắc đầu một cái: “Nếu ta vì chút hảo tâm mà thả ngươi, ngày khác ngươi nếu lại như cũ hại đến người khác, không phải là ta gián tiếp hại người sao?”

Người gầy vẻ mặt đau khổ, run rẩy giơ lên ba ngón tay: “Tiểu nhân xin thề với trời.”

“Thề với trời có ích lợi gì”, mỹ nam khẽ mỉm cười rất hài lòng, “Kính xin các hạ trước cùng ta trở về ‘Thiên hạ đệ nhất sơn trang’ một chuyến bàn bạc chuyện lâu dài.”

Trời mới vừa tờ mờ sáng, bốn người một chó liền cùng nhau xuống núi. Lần này vẻ mặt dương dương đắc ý đã đổi sang người khác, chính là trân châu đen mỹ nam.

Mạc Phỉ vốn không muốn cùng hắn đồng hành, nhưng Tiểu Bùn bị hắn cõng trên lưng, nàng vì xem chừng thân thể này đành phải lùi một bước trời cao biển rộng, cùng hắn đến cái ‘Thiên hạ đệ nhất sơn trang’ gì đó.

Sau đó, nàng vốn từ chán ghét chuyển thành chút bội phục nho nhỏ, cảm thấy chỉ có một từ có thể hình dung nam nhân này — bưu hãn. Vô luận là tính cách hay tư tưởng hoặc thể lực của hắn.

Mỹ nam quả nhiên bưu hãn, không ngại cực khổ cõng thân thể của nàng, ngay cả khi đi tới giữa trưa cũng không có thở gấp. So với hai thổ phỉ đã sớm mệt mỏi xanh cả mặt, nỗ lực lê bước, nhiều lần thiếu chút nữa trực tiếp lăn xuống núi. Mạc Phỉ càng không cần phải nói, bốn chân đều lỏng lẻo như muốn gãy, nóng đến đầu lưỡi cũng không có co lại. Cũng may nửa đường liền đc mỹ nam ôm vào trong ngực, nhàn nhã ngắm phong cảnh dọc đường.

Khi tới chân núi thì có chiếc xe ngựa cung kính chờ đợi đã lâu. Mỹ nam gọi phu xe vài tiếng “Vương Bá”, đã thấy ý cười trong mắt hắn tản ra, sửng sốt không lên tiếng. Hắn liền gật đầu một cái, ý bảo hết thảy mạnh khỏe, sau một khắc lại vội vàng mở rèm xe, đưa toàn bộ đám đông vào.

Mạc Phỉ tựa hồ đặc biệt mệt mỏi, đêm kia nàng một khắc cũng không ngủ, lúc này đã sớm nằm trong ngực mỹ nam có hẹn với Chu Công. Mỹ nam chẳng qua là cẩn thận ôm nàng, trong mắt tràn đầy quan tâm cùng mến yêu.

Đêm hôm trước, hắn nằm mơ thấy một tiên nhân toàn thân tỏa hào quang. Tiên nhân nói cho hắn biết, ngươi đi lên sườn núi một chuyến, sẽ có thu hoạch không ngờ, xin nhất định phải coi nó như người, một ngày nào đó ngươi sẽ hiểu.

A, rốt cuộc là hiểu cái gì đây? Hôm nay hắn đã thu hoạch rồi, cũng nên là lúc hiểu rõ đi.
Chương trước Chương tiếp
Loading...