Khi Tận Thế Giáng Lâm

Chương 25:



Đến nước này rồi, cũng không còn cách nào khác. Trong mắt người phụ nữ hiện ra một tia kiên quyết. Nàng nhìn về phía chồng và con gái mình, nước mắt cứ không ngừng trào ra, trong lòng tràn đầy không tha, không cam lòng cùng lo lắng và cả sợ hãi khi phải đối mặt với cái chết nữa.

Tiếp đó, nàng ném hết toàn bộ đám hạt giống cây gai cùng cây thân gỗ mà lúc trước thu lượm được, sau đó phát động dị năng. Thực ra dị năng của nàng cũng không mạnh lắm, thế nhưng nếu lấy bản thân làm đại giới, hiến tế cả sinh mệnh mình thì lại là chuyện khác rồi.

Đám hạt giống xung quanh bọn họ nhanh chóng nảy mầm, trưởng thành, cuối cùng tạo thành một lớp bảo vệ xung quanh bọn họ. Mà lúc này, quan đoàn zombie cũng đã đến rồi. Bọn chúng không ngừng va đập vào bức tường cây của nàng.

Mà người phụ nữ cũng bất chấp tất cả, mạnh mẽ thúc đẩy dị năng, xung quanh nàng còn có tinh thạch mà lúc trước nàng cất giấu, một bên hấp thu tinh thạch bổ sung một bên thúc đẩy thực vật lớn nhanh hơn.

Dần dần, tay chân của người phụ nữ cũng bắt đầu biến thành rễ cây, nhập vào trong vòng bảo hộ cây mà nàng đã tạo ra. Trong miệng nàng không ngừng phát ra những tiếng kêu gào đau đớn.

Sự thống khổ trên cơ thể khi xương cốt bị vỡ vụn, huyết nhục bị cắn nuốt thực sự vô pháp nhẫn nại. Lúc này đây, nàng chỉ muốn ngừng lại, chỉ muốn chết đi cho xong.

Thế nhưng khi nhìn đến chồng con mình đang nằm ngay bên cạnh, cho dù cơ thể đau đến không còn cảm giác, nàng vẫn gồng mình tiếp tục.

Đến lúc sau rồi, cơ thể nàng cũng từ từ mộc hoá, cả cơ thể cũng dần biến thành một cái cây. Những cành cây được tạo ra từ tay chân nàng bắt đầu quấn lấy zombie bên ngoài, sử dụng tinh thạch của chúng để tiếp tục phát triển.

Cuối cùng, năng lượng trong cơ thể của nàng cũng hết sạch. Mà người phụ nữ cũng biến thành một cái cây, rồi nhanh chóng khô héo tạo thành một cái lồng lớn vững chắc.

Người đàn ông thống khổ nhìn vợ mình đau đớn gào thét từ từ chết đi mà không thể làm được gì cả. Người đàn ông mà kể cả khi tự bạo lúc trước cũng có thể bình tĩnh cười nhạt nay lại khóc như một đứa trẻ.

Nếu không phải con gái còn đang rầm rì ghé trên người hắn mà khóc, chắc hẳn người đàn ông cũng chẳng muốn sống nữa mà đi theo vợ mình.

Không biết qua bao lâu, cơ thể người đàn ông bắt đầu có tri giác trở lại. Việc đầu tiên hắn làm chính là lấy nước trong không gian ra cho con gái uống. Thời gian này cô bé đều dựa vào hai chai nước mà mẹ để lại chống đỡ đến bây giờ, lúc này đói khát mệt mỏi mà nằm bên cạnh cha mình.

Cẩn thận cho con gái ăn xong, người đàn ông lại chống đỡ cơ thể đến gốc cây đã từng là vợ mình. Hắn cẩn thận vuốt ve những đường vân vặn vạo khô héo không còn ra hình dạng gì. Trái tim hắn cũng theo nàng khô héo luôn rồi, rõ ràng là tay chạm vào, thế nhưng trái tim hắn lại như bị gai đâm vậy.

Vòng bảo hộ bằng cây khô mà người phụ nữ rất nhanh khô héo rồi từ từ mục ruỗng, chẳng mấy chốc mà vỡ vụn hết. Người đàn ông vốn dĩ định tách riêng vợ mình ra rồi bỏ vào không gian, thế nhưng cơ thể nàng theo vòng gỗ vỡ vụn cũng rất nhanh mục rất thành mảnh nhỏ.

Người đàn ông cũng rất bất đắc dĩ, nhưng hắn cũng không làm được gì cả. Cuối cùng hắn cẩn thận gom lại một hũ mùn cưa coi như tro cốt của vợ mình.

Lúc đang gom mùn cưa, người đàn ông còn tìm được một viên mộc tâm rất kì lạ, giống gỗ mà không phải gỗ, đó là thứ duy nhất trong cơ thể người phụ nữ không trở thành mùn cưa.

Người đàn ông cẩn thận lấy một sợi dây quấn quanh viên mộc tâm vài vòng, sau đó lại đeo lên cổ mình. Nhẹ nhàng đưa tay sờ vào viên mộc tâm, hắn có cảm giác như đang ở bên cạnh vợ mình vậy.

Cuối cùng, hắn nhìn thoáng qua nơi này rồi bế con gái đi về một hướng khác. Zombie quanh đây đã tản đi từ lâu rồi, nên cũng không nguy hiểm lắm, chỉ cần tìm được xe là bọn họ có thể thoát khỏi đây rồi.

.......

Lúc Chung Khải tỉnh lại, khuôn mặt hắn vẫn còn đọng lại nước mắt. Hắn bình tĩnh lau nước mắt, lại đứng dậy bước ra khỏi phòng. Lúc này mới khoảng 2-3 giờ sáng. Trên trời ánh trăng có chút mờ ảo, thế nhưng sao trời lại sáng lạ thường.

Hắn rút trong túi áo ra một bao thuốc, lấy một điếu, châm lửa, lại đưa lên miệng rít một hơi thật dài, cuối cùng thở ra một dải khói mờ ảo. Từ sau khi kết hôn Chung Khải cũng không còn hút thuốc nữa, cho dù là lúc nhiệm vụ mệt mỏi cũng chỉ uống một ly rượu nhỏ giải toả thôi.

Thế nhưng mạt thế rồi hắn lại bắt đầu hút thuốc trở lại, hơn nữa còn nhiều hơn cả khi kết hôn. Chung Khải cứ im lặng đứng ngoài hiên mà hút thuốc như vậy cho đến khi hết sạch bao thuốc trong người.

Cả người hắn đều tản ra sự chán nản, mệt mỏi, buồn phiền. Khuôn mặt hắn chìn trong bóng tối, cả người đều im lìm không biết đang suy nghĩ điều gì. Hắn theo thói quen đưa tay lên cổ sờ sờ, thế nhưng lại không có chạm đến thứ mà hắn quen thuộc. Khẽ thở dài, sống lại thế này thì cũng thật uất ức.

Đúng vậy, Chung Khải đã hoàn toàn trọng sinh rồi.
Chương trước Chương tiếp
Loading...