Khi Tận Thế Giáng Lâm
Chương 47:
Trong thời kỳ mà đồ ăn khan hiếm như thế này, cho dù có là bởi vì xử lý thức ăn mà đau cơ rút gân, thì đó cũng là sự đau nhức ngọt ngào. Bởi vì có thêm dị năng giả hệ hoả cùng hệ phong, vậy nên thời gian làm gà hun khói ngắn hơn rất nhiều.Bọn họ chỉ mất khoảng ba ngày là đã xử gọn đám gà kia, hun khói, hong gió, xếp gọn lại, buộc chặt để vào trong không gian của Chung Khải. Vậy là từ ngày đó, trong xuất cơm của mỗi mỗi ngày đều có thêm mấy miếng gà, tăng thêm sự phong phú cho phần cơm của bọn họ.Bởi vì đã tìm được người nhà, vậy nên tâm trạng của Chung Khải cũng trở nên thoải mái hơn rất nhiều, không còn căng chặt như lúc trước nữa. Thời gian bọn họ dừng lại thành phố H cũng kéo dài hơn một chút, một tuần sau đoàn xe mới tiếp tục khởi hành đi nơi khác.Sau khi Chung Khải có được kí ức của kiếp trước, hắn đã vạch sẵn nơi mà bọn họ sẽ an cư lạc nghiệp. Đó là nơi mà Sử Nhã đã sinh ra, thành phố N ở phía Bắc. Trong kí ức của kiếp trước của Chung Khải, sau khi mạt thế khoảng 2-3 năm gì đó, khí hậu cùng địa hình của trái đất có một lần thay đổi lớn, khiến cho lục địa cũng phải rung chuyển. Rất nhiều nơi không may mắn gặp phải thiên tai. Thành phố H cũng là một trong số đó, nó cùng với ba thành phố gần nó sẽ bị đại dương nuốt chửng, nước biển bao chùm. Một số nơi khác còn bị động đất vùi lấp, hố sâu đột nhiên nuốt chửng.Mà thành phố N chính là một trong số những thành phố bị ảnh hưởng ít nhất. Hơn nữa căn cứ N nguyên bản là được xây dựng trên một quân khu, kỉ luật cùng trật tự đều khá tốt. Là một nơi lý tưởng để an cư lạc nghiệp.Lúc trước hắn đã gọi điện thông báo cho cả hai bên nội ngoại của mình. Tất nhiên là bên ngoại hắn sẽ nói kĩ càng tỉ mỉ hơn, dù sao bên ngoại cũng là thật tình yêu thương hắn, cho hắn sự yêu thương của trưởng bối. Còn bên nội, coi như một lần cuối cùng hắn tận hiếu với ông nội, từ nay về sau cũng không liên quan nữa. Dù sao ông nội cũng đã đem hắn nuôi lớn, mặc dù bản thân có oán hận, thế nhưng ân tình thì vẫn phải trả, hắn cũng không muốn nợ nần những người đó điều gì.Sử Nhã sau khi biết được chuyện này thì cũng cảm thấy tâm tình phức tạp một trận, vòng một vòng lớn như vậy, cuối cùng cũng vẫn là trở về. Khẽ thở dài một hơi, dù sao cũng đã nhiều năm như vậy, lo lắng hãi hùng trong lòng Sử Nhã cũng chẳng còn bao nhiêu.Sau khi dị biến, suy nghĩ của Sử Nhã cũng trở nên đơn giản hơn nhiều, cũng không hề rối rắm bao lâu thì đã ném chuyện đó ra sau đầu rồi. Dù sao kịch bản lần này cô cũng không hề xuất hiện quá 1 phút 30 giây, cho dù gọi là người qua đường giáp thì cũng có chút đề cao cô. Đã như vậy, thì có gì cần phải suy nghĩ phức tạp đến vậy.Chung Khải thấy vậy cũng thở ra một hơi, dù sao lúc trước hắn cũng đã biết đến quan hệ giữa Sử Nhã và bên nhà mẹ đẻ khá lạnh nhạt, bình thường cũng không thấy có liên lạc gì.Thời gian đầu bọn họ kết hôn, lễ tết Sử Nhã sẽ còn bớt chút thì giờ qua bên đó. Thế nhưng sau khi sinh đứa thứ hai, thì cho dù là Tết Nguyên Đán Sử Nhã cũng chỉ gửi quà qua đó mà thôi.Thời gian lâu dần, ngoại trừ ông nội của vợ, thì hắn thực sự không thấy ai bên đó còn giữ liên lạc, thỉnh thoảng gọi điện hỏi thăm với cô nữa, cho dù là ba mẹ vợ cũng không.Chung Khải cũng không biết nói sao về quan hệ giữa vợ và nhà mẹ đẻ của cô cả. Nếu nói là bị ngược đãi hay có khúc mắc, thì trong mắt Sử Nhã cũng không có thù hận hay căm phẫn cả. Nếu nói là bị ghẻ lạnh hay phân biệt đối xử thì cũng không giống lắm. Mỗi khi hắn nghe vợ mình nói về nhà ngoại của bọn trẻ, cô đều dùng giọng điệu vô cùng bình thản, hơn nữa còn rất khách quan, giống như là người ngoài cuộc vậy. Làm hắn không biết nên cư xử thế nào cho phải.Vốn dĩ Chung Khải còn có chút do dự, nếu Sử Nhã biểu hiện không muốn dù chỉ một chút, hắn sẽ lập tức chuyển sang lựa chọn khác. Thế nhưng lúc nghe hắn nói, cô cũng chỉ kinh ngạc một chút mà thôi, không hề có những cảm xúc khác. Vậy thì cứ làm theo kế hoạch đã đề ra thôi.Bởi vì đã thói quen sinh hoạt nay đây mai đó, vậy nên những người trong đoàn xe vừa nhận lệnh nhổ trại thì đã nhanh chóng sắp xếp đồ đạc của mình rồi. Bởi vì trước khi di hai ngày đã có thông báo, vậy nên hiện tại cũng không còn ai ra ngoài thu thập vật tư nữa, chỉ sợ bởi vì tham lam nhất thời của bản thân mà bỏ lỡ thời gian di chuyển. Mất đi sự bảo vệ của đoàn xe, ngoại trừ những cá nhân có sức mạnh mạnh mẽ không thèm để ý ra, thì đa số đều sẽ sống không quá tốt, thậm chí là mất mạng luôn. Không nói những thứ khác, chỉ cần nói đến thức ăn và chỗ ngủ thôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương