Khi Tình Yêu Chưa Kết Thúc
Chương 23
Ánh chiều tà rọi xuyên qua tán lá cây, chiếu thẳng xuống mặt đất, tạo thành các vệt lốm đốm. Đoàn người đi từ chân núi lên bằng con đường mòn lát đá, xung quanh cây cối cao, xanh um tùm. Dọc đường thỉnh thoảng sẽ bắt gặp những khóm hoa dại. Hạ Vy lững thững đi sau đoàn người, rất thích thú ngắm nhìn cảnh vật. Cô đột nhiên bước nhanh thêm vài bước, đuổi kịp Vương Doãn Kha rồi mới bình ổn nhịp chân. Vương Doãn Kha liếc nhìn cô, im lặng không nói gì. Hoành gia chủ vì tuổi tác đã cao, đi được một đoạn đường dài đã chịu không nổi. Mọi người đành dừng chân nghỉ ngơi một lát. Nhân lúc đấy, Lâm Nam Nam, Hạ Vy và Vương Doãn Kha, cả ba người đồng loạt bảo rời đi một lát, rất nhanh sẽ quay lại. Lâm Nam Nam đi trước, Hạ Vy đi sau cùng Vương Doãn Kha. Hạ Vy chợt hỏi hắn: "Anh không hỏi em muốn làm gì sao? Tin tưởng đến thế à?" "Ừ!" Hắn biết, cô chắc chắn sẽ không làm gì tổn hại đến hắn. Ba người dừng lại ở một khu đất trống. Dưới chân mọc ít hoa cỏ, có điều lá cây héo úa lại không ít, Lâm Nam Nam dọn sơ sơ, để lộ ra từng mảng đất. Hạ Vy gật đầu với Lâm Nam Nam, như hiểu ý, anh ta cũng bắt đầu lấy một cành cây khô, cúi người xuống vẽ trận pháp với cô. Từ đầu đến cuối, Vương Doãn Kha chỉ lặng thinh đứng dựa lưng hờ hững vào gốc cây, ánh mắt lại luôn dõi theo cô, như muốn thu lại từng cử chỉ hành động của cô vào mắt, không chừa một giây nào. Hạ Vy đi lòng vòng kiếm vài cục đá hơi bự, đặt lên đường tròn sao cho có thể chia đường còn thành năm cung có độ dài gần như là bằng nhau, sau mới móc ra mấy tấm bùa, dán lên các hòn đá. Vì là người chủ đạo, Hạ Vy đành cam chịu cứa rách đầu ngón tay, ở mỗi cục đá nhỏ xuống một giọt máu. Vương Doãn Kha cau mày, cuối cùng cũng chịu di chuyển. Hắn túm chặt lấy tay cô. Hạ Vy hơi choáng váng, rất nhanh liền lắc đầu: "Em không sao." Dứt lời, liền rụt tay lại, rất thành thục lấy băng dính cá nhân ra băng bó sơ qua. Một lúc sau, Hạ Vy và Lâm Nam Nam đứng đối diện nhau, Vương Doãn Kha chen ở giữa, hắn đứng ngay ở vị trí trung tâm trận pháp. Trận pháp bắt đầu, Vương Doãn Kha ban đầu không có cảm giác gì, sau lại dần choáng váng, như bị chuốc một liều thuốc ngủ, rất nhanh đã gục xuống. Vốn dĩ đang tiến hành thuận lợi, Hạ Vy đột ngột lấy một lá bùa chú ra, kẹp giữa hai ngón tay, niệm chú ngữ. Lâm Nam Nam cũng bị hành động trở mặt bất ngờ này của Hạ Vy làm cho kinh ngạc, chưa kịp thốt lên lời nào đã bị ngoại lực hất ra khỏi vòng tròn trận pháp, liền nôn ra một ngụm máu. Hạ Vy nào có thời gian quan tâm hay giải thích cho Lâm Nam Nam nghe, cô gấp rút niệm nhanh. Các hòn đá được dán bùa chú hơi động đậy, chúng bắt đầu phát lên tia sáng vàng rồi phụt lên thành cột sáng cao hình trụ. "Hạ Vy!" Lâm Nam Nam cố gắng gượng dậy, định xông vào, nhưng lại bị một lớp chắn vô hình cản lại. Ranh giới của lớp chắn chính là đường tròn của trận pháp. Anh cuộn chặt tay thành quyền, giống như là không cam tâm, nhìn Hạ Vy ở trong trận pháp vẫn chưa chịu dừng lại. Anh không hiểu, rốt cuộc cô muốn làm cái gì? Mục đích ban đầu của hai người, nực cười, vốn dĩ mục đích của anh và cô không giống nhau. Bầu trời nổi lên những tiếng đùng đùng, Lâm Nam Nam đứng đấy nhìn nơi của Hạ Vy giống như là đang dần bị bóng đêm nuốt chửng. Chẳng mấy chốc, khoảng không trong trận pháp đã chìm vào bóng tối, nhưng đâu đó, vẫn le lói vài tia sáng vàng yếu ớt. Một làn khói đen từ cơ thể Vương Doãn Kha chậm rãi bay ra ngoài, sau liền hội tụ thành một thân ảnh nam nhân. Nam nhân này rất giống Vương Doãn Kha, có điều, đường nét trên gương mặt nam nhân có phần góc cạnh và sắc bén hơn. Có lẽ là do Vương Doãn Kha mới chỉ mười bảy nên gương mặt mới trông non nớt hơn nam nhân này, sau này hắn mà trưởng thành hoàn toàn rồi, e rằng hắn và nam nhân này sẽ chẳng khác nhau tẹo nào, khó bề mà phân biệt. Lại thêm một điểm kì lạ, đó là bộ đồ nam nhân này mặc. Thứ nhất, đây là đồ của nam nhân thời xưa. Thứ hai, hoa văn in trên bộ đồ này gần như là giống hoa văn trên y phục của phó tướng quân Hoành Phong, khác chính là có thêm vài họa tiết cầu kỳ, nói một cách chính xác nhất, hoa văn này là thứ tượng trưng thân phận cho tướng quân Hoành Thiên. Hoành Thiên hơi cau mày, thân ảnh từ từ hạ xuống, đối diện với Hạ Vy. Hạ Vy chưa hề dời ánh mắt khỏi Hoành Thiên. Hai ánh mắt chạm nhau giữa không trung, đáy mắt Hoành Thiên lóe lên một tia sắc bén. Hoành Thiên giơ tay về phía Hạ Vy, dường như là muốn chạm lên mặt cô, khóe miệng hắn cong lên cười nhàn nhạt. Hạ Vy không hề né tránh, nhưng khi bàn tay của hắn sắp chạm tới, hắn lại dần dần hóa vào hư không. Nhìn thân ảnh của mình đang biến mất, Hoành Thiên cúi đầu rũ mi. Cuối cùng chỉ còn sót lại một làn khói xám, làn khói trở về thân thể Vương Doãn Kha. Trận pháp kết thúc, Hạ Vy cúi người xuống đỡ Vương Doãn Kha lên, phủi chút bụi bặm dính trên người hắn. "Hạ Vy, chị có biết chị vừa làm cái gì không?" Hạ Vy ngẩng đầu lên, đáy mắt phảng phất một cỗ lạnh lẽo nhưng rất nhanh liền biến mất. Trận pháp này, vốn dĩ nếu chỉ có một mình cô sẽ chẳng thể khởi động nổi, thừa nhận, là cô đã lợi dụng Lâm Nam Nam, có điều, không nhất thiết phải là Lâm Nam Nam cũng được, bất cứ ai là pháp sư đều có thể thay thế vị trí này của anh ta. Ngày hôm đấy, ông cố dặn, mục đích của họ chính là loại bỏ toàn bộ sức mạnh của Hoành Thiên, để hắn trở thành một linh hồn bình thường. Nhưng Hạ Vy khác, thứ cô muốn là thức tỉnh hắn, khiến hắn khôi phục thần trí, cũng như xóa sổ cái năng lực đầu thai sẽ mất trí đầy biến thái đấy. Trận pháp phục vụ mục đích của Hạ Vy chỉ giống trận pháp phục vụ mục đích của Lâm Nam Nam ở nửa đoạn đầu, còn đoạn sau sẽ khác hoàn toàn. Hạ Vy nói: "Nam Nam, nhiệm vụ của em đến đây là kết thúc rồi. Trở về Lâm gia đi. Còn về phần ông cố, chị sẽ báo cáo sau với ông." "Sao chị lại vội vàng như thế? Sáng nay lúc chị nói cho em kế hoạch, em đã nghĩ như thế. Sao chị lại phải vội vàng, hóa ra là không muốn nhìn thấy em à? Muốn đuổi em đi khuất mắt chị càng sớm càng tốt à? Rõ ràng là em thích chị, sao chị lại không nhận ra? Mười năm em chỉ thích một mình chị, toàn tâm toàn ý, rất thật lòng..." "Nam Nam!" Hạ Vy vội ngắt lời: "Chị mãi mãi là chị họ của em, cho dù không cùng huyết thống." Tiếng bước chân dậm lên lớp lá khô ngày một gần, Hạ Vy vội khua đống lá ban đầu dọn ra ở gần đấy phủ lên hình vẽ trận pháp, rồi lại lật ngược mấy tảng đá để mặt dán bùa chú và dính máu áp xuống đất. Hoành Bảo chạy tới, thở hồng hộc: "Ở đây... xảy ra chuyện gì vậy?" Lúc nãy trên trời xảy ra dị tượng, dù chỉ là trong chớp nhoáng, Hoành Bảo vội chạy đi xem xem. Giờ thấy cảnh tượng trước mắt, không khỏi kinh ngạc. "Không biết." Hạ Vy chối phắt ngay: "Này, lại đây đỡ Vương Doãn Kha giùm cái. Không thấy anh ấy ngất rồi à?" Hoành Bảo ù ù cạc cạc làm theo, tiếp tục hỏi: "Nhưng Doãn Kha xảy ra chuyện gì thế? Cả..." Ngẫm nghĩ một lát vẫn không nhớ ra nổi cái tên của Lâm Nam Nam, Hoành Bảo đành nói: "...cái người kia nữa." "Không biết. Chúng tôi lạc mất Vương Doãn Kha, lúc tìm thấy đã thấy anh ấy ngất ở đây rồi. Còn người kia, ý anh là Nam Nam hả, chỉ là bị ngã thôi." Hoành Bảo tuy cảm thấy rất kì quái, nhưng lại không biết nên nói gì lúc này. Ậm ờ vài câu rồi đỡ Vương Doãn Kha trở về chỗ mọi người nghỉ ngơi. Hoành Bảo đành xin phép đưa Vương Doãn Kha về biệt thự trước, Lâm Nam Nam không nói lời nào đã rời đi. Đoàn người lại tiếp tục lên núi, Hạ Vy dưới trạng thái ham chơi, kết quả vẫn là đi sau đoàn người. Lúc đến nơi, trời đã bắt đầu tối, mặt trăng trên cao tỏa ra ánh sáng bạc. Tất cả mọi người vào đình viện gần đấy tạm tránh mặt, chỉ có Hạ Vy và Hoành gia chủ đi qua cánh cổng cao đến eo tiến vào mộ phần. Mộ phần có hình chữ nhật. Ngôi mộ tráng lệ đặt ở chính giữa, xung quanh phạm vi hai mét có hàng rào quét vôi trắng vây quanh. Tấm bia lớn bằng đá xanh được đặt trang trọng, hoành tráng trong khuôn viên phần mộ. Tổng cộng có sáu cây cột đá liền khối đắt tiền với nhiều họa tiết khá cầu kì, bốn cây ở bốn góc, hai cây ở phần cổng, trên mỗi cột đều bày một tượng đá kỳ lân. Khuôn viên mộ sạch sẽ chứng tỏ ở đây thường có người tới dọn dẹp, lối đi được lát đá, phần nền cũng là lớp thảm cỏ nhân tạo. Cảm nghĩ của Hạ Vy từ lúc lên núi đến tận bây giờ chỉ có thể tóm gọn trong một câu: Hoành gia chính là lắm tiền. Tán lá cây trên đỉnh đầu thổi xào xạc, Hoành Phong bỗng chốc đã xuất hiện. Hắn ta nhìn xung quanh, chỉ thấy có hai người, liền hỏi Hạ Vy: "Người kia đâu?" Người kia ở đây chính là Vương Doãn Kha. Đại khái, tối qua Hoành Phong bảo muốn Vương Doãn Kha đi theo, còn lí do tại sao, hắn ta lại đáp bốn từ: Chẳng tại sao cả. Thái độ lạnh nhạt, thờ ơ y như nước luộc trứng. Hạ Vy thản nhiên đáp: "Ngất giữa đường nên về rồi." Liếc thấy Hoành gia chủ đang cúng bái ở đầu kia, Hạ Vy liền nói thêm một câu: "Để anh ấy đi thắp nhang cho chính mình, cũng thật là..." Hoành Phong trầm mặc, một lát sau mới phất tay bỏ đi. Hắn ta quỳ xuống trước mộ của Hoành tướng quân, thắp ba nén nhang, lại lạy ba cái, mấy phút sau mới chịu đứng lên. Hoành Phong lơ lửng trên không trung, trên người hắn ta phát lên ánh sáng bạc. Luồng sáng bạc đấy di chuyển bao quanh lấy Hạ Vy, rồi từ từ đi vào cơ thể cô từ chỗ mi tâm. Thân ảnh Hoành Phong càng lúc càng mờ nhạt, đến khi luồng sáng biến mất, hắn ta mới đi đến trước mặt Hạ Vy, quỳ nửa người xuống, chắp tay, nhỏ giọng nói: "Tham kiến nương nương." Dứt lời, tàn ảnh hắn ta cũng hóa vào hư vô. Hoành gia chủ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tại sao phó tướng quân lại quỳ xuống trước mặt Hạ Vy, và hình như phó tướng quân có nói gì đó với cô, chỉ tiếc lão già rồi, nghe cũng chẳng rõ. Hạ Vy cúi đầu, tóc mái rũ xuống che đi ánh mắt của cô. Chỉ thấy khóe miệng cô chậm rãi cong lên. Cô quay người nhìn về hướng xa xăm. Thật may, vì Vương Doãn Kha cũng chính là Hoành Thiên. . Xin ủng hộ chúng tôi tại == T R U М t r u y e n . мe ==Hai bảy kiếp, thần trí không có, chỉ biết đi tìm trong vô vọng, tìm kiếm một thứ không rõ, chỉ biết rất quan trọng. Hóa ra, giờ ngẫm lại, mọi chuyện dường như chỉ tựa một cái chớp mắt. Nàng vẫn như ngày đầu gặp gỡ, đôi mắt trong veo tựa như chẳng nhiễm bụi trần, lại làm chàng nhớ tới lần đầu gặp mặt, yến tiệc hôm ấy, nàng cũng nhìn chàng như thế. Có lẽ bởi vì là nàng, nên kiếp này, ngay từ ánh nhìn đầu tiên, chàng đã muốn bảo vệ nàng. Bởi vì là nàng, nên chàng bất tri bất giác dù đã quên, vẫn yêu nàng thêm lần nữa. Vương Doãn Kha hôm sau đã trở về thành phố B, Hạ Vy lặn lội trở về Lâm gia, báo cáo toàn bộ mọi chuyện, kết quả bị ông cố tức giận mắng chửi một trận nhưng lại không có ý trách phạt gì, cũng không tiếp tục truy cứu nữa, nhiệm vụ mấy ngàn năm qua của gia tộc đã đến lúc kết thúc rồi. Hạ Vy trở ra từ thư phòng của ông cố đã vội rời đi ngay. Lúc Lâm Nam Nam nghe tin chạy đến, thì đã muộn, cô đi mất rồi. Hôm sau Hạ Vy đã đến trường, một vài bạn có hỏi han sao mấy ngày qua lại nghỉ, cô đành tạm ậm ờ lấy đại một lí do lấp liếm cho qua. Lại nghe nói, trường mới có một giáo viên thực tập rất đẹp trai, hình như còn có một cô em gái hiện đang học tại Thanh Vũ luôn, các bạn học gọi giáo viên thực tập mới này là thầy Lam. Nếu là họ Lam, lại làm Hạ Vy nhớ tới Y Y, trùng hợp một chỗ, Y Y cũng có một anh trai lớn tên Y Dạ. Cô thực tình hoài nghi. Giờ ra chơi, Trương Ngọc Ý có tới tìm cô, rủ cô đi canteen ăn sáng. Hạ Vy tất nhiên cũng chẳng từ chối làm gì, dù sao sáng giờ cô cũng đã nhét cái gì vào bụng đâu. Đang ngồi ăn ở một góc, Ngọc Ý đột ngột hỏi: "Hạ Vy, cô xem tin tức mấy hôm nay chưa?" Thấy Hạ Vy lặng thinh nhìn mình, Ngọc Ý khẽ tặc lưỡi: "Uầy, biết ngay mà. Tôi nói cho cô nghe, ở thành phố D, địa phận của Hoành gia, ngay tại ngọn núi an táng Hoành tướng quân Hoành Thiên, hôm trước có xảy ra dị tượng." Dừng một lát, móc điện thoại ra, ấn ấn một hồi rồi đưa cho Hạ Vy xem, miệng tiếp tục liếng thoắng: "Cô xem. Sự việc này xảy ra chớp nhoáng, nếu không phải do nhiều người cùng thấy, e rằng lại tưởng hoa mắt, may mắn là lúc đấy, có một vài người có đam mê chụp ảnh phong cảnh vô tình chụp được. Cô nhìn kĩ chút sẽ thấy một vài vệt hình thù kì lạ, mà cái này chắc cô cũng chẳng lạ gì. Chắc chắn ở đó ngày hôm đấy, có người thi triển trận pháp." Hạ Vy lướt sơ qua bài báo mạng, chốc sau trả lại điện thoại cho Ngọc Ý, lạnh nhạt "Ờ" một tiếng. Ngọc Ý phấn khởi: "Làm ra động tĩnh lớn như vậy, việc này..." "Sao? Chị lại muốn làm gì?" Hạ Vy cắt lời: "Tò mò chỗ nào? Hỏi đi! Tôi nói cho mà nghe." Ngọc Ý làm bộ khinh thường: "Hừ, cô thì biết cái gì?" Hạ Vy hơi nhướn mày: "Tôi thi triển, sao tôi lại không biết?" "Cái gì?!" Ngọc Ý kinh ngạc, lỡ miệng lớn tiếng. Nhận thấy mình giờ đang là tâm điểm chú ý, chị ta lườm nguýt, quát: "Nhìn cái gì mà nhìn?" Một bộ dạng hung dữ như bố đời như thế, ai nấy cũng biết người này không thể chọc vô, rất nhanh đã thu hồi ánh mắt lại. Ngọc Ý hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh rồi, mới nhỏ giọng hỏi lại để khẳng định một lần nữa chắc chắn là mình không nghe nhầm: "Cô thi triển?" "Ừ!" Sau khi nghe Hạ Vy kể tóm tắt mọi chuyện một lượt, Ngọc Ý trợn tròn mắt, miệng há hốc: "Cô... vậy mà lại dám làm như thế!" Hạ Vy cúi đầu cười nhàn nhạt. Bỗng nhiên từ đằng sau vang lên tiếng hô mang theo ý cười: "Ai ya, Ngọc Ý!" Sắc mặt Ngọc Ý thoắt cái đã hóa đen, âm thầm nghiến răng, hừ lạnh một tiếng, giống như là vừa nhìn thấy kẻ thù không đội trời chung ấy. Hạ Vy thấy thế, lòng gợi lên tia tò mò, bèn ngoảnh đầu lại nhìn. Ấy vậy mà lại là Hoành Bảo, hắn ta thân mặc đồng phục trường Thanh Vũ, khóe miệng phảng phất ý cười trào phúng. Cái tên ngốc này, thế mà lại tới Thanh Vũ học. Cũng không biết đắc tội Ngọc Ý chỗ nào, lại khiến chị ta vừa nhìn mặt đã bày ra sự căm ghét. Mà đi cạnh Hoành Bảo chính là Vương Doãn Kha. Từ lần ở trên núi đến nay, đây là lần đầu tiên gặp mặt lại. Gương mặt hắn so với trước kia, dường như trầm lặng hơn không ít.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương