Khiết Phích Thiếu Gia

Chương 14



Thang Mộc cảm thấy hôm nay là ngày cực xui xẻo. Từ lúc cùng đám bạn hợp lực đuổi cái lão giáo sư đáng ghét kia đi, không còn ai dám dạy bọn họ nữa. Bọn họ mỗi ngày tự do, coi trời bằng vung, ngay cả viện trưởng cũng không quản được. Không ngờ rằng sau một thời gian im tiếng, viện trưởng thông báo sẽ có trợ giảng mới tới dạy. Tuy rằng rất ngạc nhiên, không biết tên chán sống nào dám tới đây, nhưng bọn họ cũng chẳng bận tâm, diễn trò cũ đi là được. Hết sức chờ đợi, đợi mãi cũng không thấy bóng dáng trợ giảng mới, đều tưởng tay này sợ hãi uy danh của bọn chúng mà lui. “Có thể không chiến mà thắng” thì nên đi ăn mừng – đi tới Tê Đặc lữ quán vui vẻ một chút… Không nghĩ tới “trợ giảng nhát gan đã lâu không thấy bóng dáng” lại đột ngột xuất hiện (vì thẻ bài trên ngực trên ngực Vân Tả Ý có ghi rõ). Nhưng đây không phải điều quan trọng, quan trọng là sao hắn lại mặc quần áo của hội trưởng hội học sinh?

Thang Mộc không nhìn lầm, bộ dáng kia, hoa văn kia…đó chính là đặc điểm của trang phục chủ tịch hội học sinh cấp hai. Kết hợp thêm một chút tin tức mà đã là học viên học viện Hoành Vũ đều nghe đến, thì thân phận của mỹ nhân lạnh như băng này vô cùng rõ ràng: chính là hội trưởng cấp hai của học viện Hoành Vũ – Vân Tả Ý, người được xưng tụng là “Hội Trưởng Ác Ma”…Nhìn kĩ mái tóc đen, đôi mắt đen, chắc chắn không sai, chỉ có hắn ta mới có đặc điểm hiếm gặp như vậy…Thang Mộc trong bụng hối hận không thôi, nếu biết trước người thay thế là Vân Tả Ý thì bọn chúng chắc chắn đã cầu xin lão sư kia ở lại a, nhưng mà đã muộn quá rồi…

Những ánh mắt si mê cũng như hoảng sợ đều hướng về mỹ nhân, chỉ thấy đôi môi mọng đỏ kia khẽ nhếch lên, buông ra âm điệu trong trẻo êm tai nhưng vô cùng lạnh lùng:

“ Số 100011 Thang Mộc , 100012 Khiếu Minh, 100013 Tây Lâm, 100014 …, ai bị ta gọi tên đứng dậy.”

Sư phụ đứng lớp vẫn còn ngây ra, nghe thấy tiếng nói êm tai nhưng lạnh lùng như băng này liền tỉnh trí lại, mới nhận ra mỹ nhân không phải là thần hiện thế. Bắt gặp mấy học viên “có vấn đề” nhất tề đứng lên, ông bèn chuyển ánh mắt về phía bọn họ, thấy trên mặt bọn họ đều xuất hiện nét hoảng sợ. Lúc này sư phụ mới nhận ra bầu không khí quỷ dị trong phòng học, trước mặt lại là cảnh tượng kì quái.

Vân Tả Ý nhìn mặt, cẩn thận đáng giá vài người, Thang Mộc vẻ mặt ngây ngây, nhưng ánh mắt thực có chính khí; Khiếu Minh thoạt nhìn hoạt bát lanh lợi; Tây Lâm sắc mặt tái nhợt, gầy yếu như đứa bé trai, ánh mắt có điểm yếu đuối, dường như không có chính kiến, lá gan cũng nhỏ, bị gọi tới tên, hắn nhìn như sắp khóc tới nơi…cẩn thận nhìn qua một lượt, Vân Tả Ý cảm thấy học viên lớp này không tệ lắm, có thể dạy bảo được.

“Ta là sư phụ mới của các người, các người chắc chắn biết hết rồi, hôm nay chủ yếu tới ra mắt học viên. Lão sư cũ có giao bài tập về nhà, tối nay các ngươi về xem lại, sửa sang cho tốt, ngày mai nộp hết cho ta.”

Vân Tả Ý nói rồi xoay người đi ra, đột nhiên nhìn tới Thang Mộc , trên ống tay áo còn lưu lại vết bẩn lúc bắt nạt tên quý tộc kia, bèn cau mày buông thêm một câu. “Còn nữa, tối nay về dọn dẹp lại phòng ngủ cho gọn gàng, ngày mai ta cũng sẽ kiểm tra.” Nói rồi nhẹ nhàng xoay người, tiêu sái đi sang phòng học kế.

Vân Tả Ý vừa rời phòng học, tiếng ồn ào nổ tung ra. Mọi người ai cũng tranh nhau nói về tuyệt sắc mỹ nhân kia.

“Hắc, thật sự chẳng tìm đâu ra người đẹp như vậy a, đệ nhất mỹ nữ của học viện còn kém xa.” Một học viên hưng phấn nói.

“Đúng vậy, đáng tiếc mỹ nhân đó lại đi để ý dạy bảo bọn Thang Mộc, sao không tới dạy ta a~, ta có kém gì hắn đâu…” một học viên than thở.

“Này ~ nói nhỏ thôi, các người muốn cho bọn Thang Mộc nghe được sao?” tên học viên kia còn chưa nói hết câu đã bị mấy người bên cạnh bịt miệng lại, còn lo lắng nhìn về phía Thang Mộc .

Nhưng mà, bọn Thang Mộc bây giờ chẳng còn nhàn hạ thoải mái mà đi bàn luận tới bộ dạng của Vân Tả Ý . Những lời ban nãy của Vân Tả Ý chính là đã đem bọn họ vứt thẳng vào địa ngục rồi.

“Bài tập, bài tập…cái lão thầy kia cho nhiều bài tập như vậy, ta một chút cũng chưa làm, cả đêm nay làm sao mà hết được.” Khiếu Minh run giọng nói.

“Ôi ôi ~ ta chỉ làm có một chút, cả đêm nay có làm cũng không đủ được, giờ tính sao được đây? Hội trưởng Vân Tả Ý thật đáng sợ…Ôi ôi…” Tây Lâm bị dáng bộ đáng sợ của Vân Tả Ý dọa cho khóc.

“Đừng khóc nữa. Trông bộ dạng này của ngươi, khó trách lúc nào cũng bị người khác khi dễ. Giờ về phòng bổ sung đi, được bao nhiêu tốt bấy nhiêu, ít ra còn tốt hơn không có chữ nào.” Thang Mộc có chút phiền toái nói. Tây Lâm rất nhát gan, thường hay bị người ta bắt nạt khi vắng mặt bọn họ, là người làm bọn họ không yên tâm nhất .

“Bỏ chuyện ấy đi, xem ra chuyện quan trọng nhất bây giờ là dọn dẹp phòng ngủ. Các ngươi chớ quên hội trưởng ác ma cổ quái, coi sạch sẽ làm đầu, phòng ngủ có sạch sẽ may ra hắn còn vừa lòng a. Hơn nữa, phòng chúng ta chẳng khác gì ổ chó, phải dọn lại, không biết đêm nay có kịp không.” Câu nói vang lên khiến mọi người đông cứng lại.

Cả nửa ngày sau, Thang Mộc mới tĩnh trí, nói cộc lốc: “các ngươi còn ngây ra đó làm gì? Không mau đi quét dọn phòng ngủ đi.” Nói xong, chẳng thèm để ý còn trong giờ học, chạy về phía phòng ngủ, đám người còn lại sửng sốt một lúc mới đuổi theo Thang Mộc — mục tiêu: dọn dẹp phòng ngủ.
Chương trước Chương tiếp
Loading...