Khiết Phích Thiếu Gia

Chương 24



Bóng đêm buông xuống, trong học viện người đi đường dần thưa thớt , rốt cục nhìn không thấy một bóng người. Một mảnh tối đen chỉ có một căn phòng còn ánh đèn, không biết là người nào cố gắng như vậy……

Hô, Vân Tả Ý buông bút xoa xoa cái trán. Rốt cục xử lý xong tất cả văn kiện gửi đến hôm nay , nhìn xem ngoài cửa sổ không nghĩ tới đã trễ thế này.

” Diệp Đàn”

Theo Vân Tả Ý gọi một tiếng, ngoài cửa văn phòng lập tức truyền đến thanh âm của Diệp Đàn:

” Đại thiếu gia, có gì phân phó?”

” Ngươi vào đi.”

” Vâng ” Diệp Đàn đẩy cửa ra, đi đến bên người Vân Tả Ý .

Vân Tả Ý cầm lấy một phần văn kiện, trên mặt giận dữ, lạnh như băng nói:

” Văn kiện này là chuyện gì? Cư nhiên có khách hàng bất mãn lên tiếng. Ngươi nói cho bọn họ hay khách hàng vĩnh viễn đều là đúng không? Chỉ có làm cho khách hàng vừa lòng, chúng ta mới có thể tranh thủ thị trường. Khách hàng chính là Thượng Đế. Hừ, đừng tưởng rằng ta không biết, xí nghiệp có không ít người ỷ vào chính mình là công nhân của Vân thị liền không coi ai ra gì. Nếu thái độ bọn họ cứ như thế, Vân thị sớm hay muộn sẽ bị hủy trong tay bọn họ.”

” Vâng, đại thiếu gia, ta sẽ chuyển đạt ý tứ của ngài.”

“Văn kiện này ngươi cầm lại đi, tất cả người bị khách hàng phàn nàn đều đuổi việc hết. Vân thị không cần công nhân như vậy.”

” Đại thiếu gia, đều phải đuổi việc hết ? Chính là, Có rất nhiều người làm công lâu năm, bọn họ cống hiến không ít cho Vân thị , đều đuổi việc hết có thể hay không làm cho các lão công nhân khác thất vọng đau khổ.” Diệp Đàn tiếp nhận văn kiện, lật xem quá danh sách , gấp giọng nói.

” Loại công nhân này bộ không có là Vân thị không dậy nổi sao? Mặc kệ bọn họ trước kia làm nhiều ít cống hiến, hiện tại bọn họ tồn tại chỉ liên lụy Vân Thị. Cái gì nguy hại đến tồn tại của Vân thị , ta cũng không cho phép . Các lão công nhân khác sẽ thất vọng đau khổ? Vừa lúc, hiện tại Vân thị chính là cần thay đổi một ít máu mới.” Vân Tả Ý cũng không nói gì nhiều. Vân thị là của hắn, hắn sẽ không làm cho bất luận kẻ nào nguy hại đến hắn……

” Ta hiểu rồi, đại thiếu gia, ngài còn có cái gì phân phó không?”

” Đúng rồi, ngày hôm qua ta cho ngươi đi cấp người kia…… gọi là….. Mễ Ba …… an bài công tác thế nào?” Vân Tả Ý đột nhiên nhớ tới ngày hôm qua tiểu thỏ trắng bị hắn lừa đến.

” Đã an bài tốt lắm. Ta cho hắn trước đi theo Thang Lục. Đại thiếu gia từ nơi nào tìm được Mễ Ba? hắn thật đúng là một nhân tài, làm việc cẩn thận đến không phản đối…… Ách, ha hả…… Ngượng ngùng, đại thiếu gia, ta lắm miệng.” Diệp Đàn vừa nghe đến Vân Tả Ý nhắc tới Mễ Ba , vẻ nghiêm túc trên mặt không tự chủ được lộ ra tươi cười. Cùng Vân Tả Ý giống nhau , rất ít khen người khác, Diệp Đàn liền khen không dứt miệng, nói trong chốc lát mới chú ý tới hắn hơi nói nhiều, vội vàng ngậm miệng lại.

” Không có gì”

Vân Tả Ý vẫn lẳng lặng nghe Diệp Đàn đối Mễ Ba đánh giá. Đối với Diệp Đàn nói nhiều cũng không có tỏ vẻ gì, dù sao Mễ Ba là hắn đề cử, Mễ Ba xuất sắc cũng là nói ánh mắt hắn chính xác.

” Hiện tại không có chuyện gì, chúng ta trở về đi.” Vân Tả Ý đứng lên.

” Vâng ” Diệp Đàn khôi phục một bộ mặt nghiêm túc, giúp Vân Tả Ý sửa sang lại văn kiện trên bàn.

” Đại thiếu gia”

” Sao vậy, còn có việc sao?” Đang dùng khăn lụa màu trắng bao vây lấy tay nắm cửa chuẩn bị mở ra, Vân Tả Ý hỏi.

” Đại thiếu gia, một tháng nữa là sinh nhật ngài.”

” Ừ ” Vân Tả Ý dừng một chút, sau đó tiếp tục động tác mở cửa, không có gì hưởng ứng nhiệt tình.

” Lão gia sẽ tới đây tổ chức sinh nhật cho ngài.” Diệp Đàn nói tiếp.

” Cái gì?” Vân Tả Ý nghe thế, lập tức xoay người lại, ngay cả khăn lụa rơi xuống đất cũng không hay.

” Ngày sinh nhật , Lão gia sẽ tới đây tổ chức tiệc chúc mừng cho ngài.” Diệp Đàn lập lại một lần lời nói.

” Phụ thân hắn muốn tới nơi này, chính là hắn như thế nào có thời gian?” Vân Tả Ý có điểm nghi hoặc.

” Bởi vì đại thiếu gia ngài giúp lão gia chia sẻ rất nhiều công sự, lão gia cố gắng một chút, vẫn là có thể bỏ ra thời gian vài ngày.” Diệp Đàn giải thích nói, tuy rằng hắn cũng không cho đại thiếu gia sẽ tin tưởng giải thích này.

” Phụ thân hắn thật sự là……” câu nói kế tiếp Vân Tả Ý cũng không nói ra. Hốc mắt đột nhiên có điểm nóng nóng, không có bất luận kẻ nào so với hắn hiểu rõ Vân Hàm Phong bận bịu tới trình độ nào. Diệp Đàn nói cố gắng một chút, đại khái là mỗi ngày đều tăng ca thêm đến đêm khuya đi. “mấy ngày thời gian” là Vân Hàm Phong không biết dùng bao nhiêu cái đêm không ngủ đổi lấy……

“……” Diệp Đàn xem sắc mặt đại thiếu gia chỉ biết không giấu diếm được đại thiếu gia, không có nói gì nữa.

” Chúng ta đi thôi, ngày mai còn có rất nhiều việc cần làm.” Vân Tả Ý giống như phải che dấu điều gì vội lảng tránh, dẫn đầu đẩy cửa rồi đi ra ngoài. Lúc này đây hắn đã quên dùng khăn lụa trắng bao vây tay nắm cửa ……

Diệp Đàn nhìn trên mặt đất cái khăn bị người quên đi, lại nhìn xem bóng dáng đại thiếu gia bước nhanh, sửng sốt, sau một lúc lâu mới hồi phục tinh thần lại, vội vàng đuổi theo.
Chương trước Chương tiếp
Loading...