Khó Gả

Chương 26:



Một tiếng hét thảm như giết heo vang lên từ trong ngôi nhà đơn sơ của Lâm gia.

“Đào Nhi muội muội, hôm nay đa tạ ngươi.” Lâm Thiên Dược cầm gậy gỗ trong tay, cũng không nhìn sang Kỷ Đào.

Lời này là đang ngầm nói Kỷ Đào rời khỏi đây.

Sắc mặt Kỷ Đào tái nhợt, nàng cũng không ngờ rằng bình thường Lâm Thiên Dược luôn tỏ ra vẻ lịch sự nho nhã, vậy mà lại có thể xuống tay tàn nhẫn đến như vậy.

Nàng gật đầu, đứng dậy bước ra ngoài, đằng sau lưng lại truyền đến một tiếng hét thảm khác, nàng trực tiếp quay về nhà.

Tiếng hét thảm thiết kia quá lớn, người trong thôn đều nghe thấy loáng thoáng, rất nhanh sau đó, trước sân nhà Lâm gia nhanh chóng có nhiều người tụ tập lại vây xem, mọi người đều vừa trở về từ nhà của Dương Đại Lương.

Nhìn người trên mặt đất đang cực kỳ đau đớn với đôi chân vặn vẹo không được tự nhiên, ánh mắt mọi người nhìn Lâm Thiên Dược đều đã thay đổi.

Lâm Thiên Dược đứng ở trong sân, chắp tay với mọi người: “Các vị hương thân, người này cả gan muốn lẻn vào trong thôn ăn trộm, sau khi bị ta phát hiện còn muốn trốn đi, trong lúc nguy hiểm bị ta bắt được, chỉ là ta không cẩn thận…… ra tay có chút nặng, mọi người nói xem, nên làm thế nào mới được đây?”

Kỷ Duy lại gần mà nhìn, thở dài nói: “Đây không phải là người của thôn Đào Nguyên chúng ta, đưa ông ta đến nha môn đi.”

Ngay lập tức có nhiều thanh niên trai tráng bước lại gần, nâng người đi, Lâm Thiên Dược cũng theo đi, khi đến trước cửa nhà Kỷ gia, bước chân hơi dừng lại, rồi lại nhanh chóng đuổi theo mọi người.

Sau khi Kỷ Đào về nhà thi lại tiếp tục phơi dược liệu, trong lúc Kỷ Duy dẫn người rời đi, người bên ngoài cửa cũng dần tản ra, nghe thấy âm thanh nghị luận đầy náo nhiệt bên ngoài, còn có người nói rằng chuyện giữa Dương Đại Viễn và phụ nhân kia. Dương gia đã bồi thường cho phụ nhân kia tận năm lạng bạc, việc này coi như đã được giải quyết xong.

Cửa sân bị đẩy ra, Liễu thị đi tới, thấy Kỷ Đào, vội vàng bước đến giúp nàng phơi dược liệu.

“Nương, nương đã về rồi sao? Thân thể ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu vẫn ổn chứ?” Kỷ Đào thuận miệng hỏi.

“Đều tốt, nha đầu Hương Hương kia, sắp đính hôn rồi.”

Liễu thị lại cười nói, dĩ nhiên là tâm trạng của bà rất không tệ.

Kỷ Đào vẫn cảm thấy có chút tò mò, tính tình Liễu Hương Hương không tệ, Kỷ Đào vẫn luôn rất thích nàng ấy, liền hỏi: “Là nhà ai vậy?”

Nói đến chuyện này, Liễu thị càng thêm cao hứng, cười nói: “Chính là Viên tú tài của thôn Hạ Ngư, chắc con cũng biết đúng không?”

Kỷ Đào tất nhiên là biết Viên tú tài này, nhà hắn ta có tất cả là ba huynh đệ, Viên tú tài là con út, tên là Viên Tử Uyên, cả nhà của vì duy trì việc học của hắn ta, gần như đã táng gia bại sản, Viên Tử Uyên cũng không chịu thua kém, thi đậu bài kiểm tra nhập học, dù đã rớt trong kỳ thi Phủ, nhưng khi hắn ta thi đến lần thứ hai, thì đã thuận lợi đậu tú tài.

Không những vậy, hắn ta là một trong những ứng cử viên xuất sắc ở trong thôn, nhưng là vì quá nghèo, nghe nói thức ăn mà nhà hắn ta ăn không phải là bánh ngũ cốc, mà là cháo ngũ cốc.

Nhưng nếu cô nương nhà ai nguyện ý cùng hắn ta chịu khổ chịu cực, bây giờ Viên Tử Uyên đã thi đậu tú tài rồi, ngày sau còn có thể thi đậu cử nhân, sau này sẽ là những ngày tháng tươi đẹp. Từ khi hắn ta đậu tú tài, không ít người đồng ý hứa thân cô nương nhà mình cho hắn ta, nhưng mà đều bị cự tuyệt.

Không ngờ rằng lần này lại đồng ý đến nhà Liễu gia cầu hôn.

Kỷ Đào nghĩ đến đây, cũng khó trách vì sao khi tới hắn ta thì Liễu thị lại cao hứng.

“Con có biết, hắn ta đã thi đậu tú tài được ba năm, có phải sang năm sẽ tham gia kỳ thi hương hay không?”

Động tác trong tay Kỷ Đào không hề dừng lại, thuận miệng hỏi.

Liễu thị suy nghĩ, sắc mặt hơi đổi: “Không phải là hắn ta muốn……”

Không phải là hắn ta muốn lấy của hồi môn của Liễu Hương Hương để tham dự thi hương chứ?

Nhẩm tính thời gian, cuối năm nay đã làm đính hôn, qua giữa năm sau nhất định sẽ làm lễ cưới, không phải là vừa kịp hay sao?

Kỷ Đào và Liễu thị liếc nhìn nhau, đều hiểu rõ khả năng này có thể xảy ra tầm tám chín phần mười rồi.

“Không được, ta phải đi nói lại cho đại cữu mẫu của con.”

Liễu thị nói xong thì liền muốn đi ra ngoài.

Kỷ Đào nhanh chóng giữ chặt bà lại, bây giờ đã sang buổi chiều, từ đây đi đến thôn Hạ Ngư cũng cần khoảng nửa canh giờ, đi chuyến này thì đến lúc về thì trời cũng đã tối.
Chương trước Chương tiếp
Loading...