Khó Gả

Chương 48:



Sau khi Kỷ Đào bước lên xe liền ngồi xuống, xe bò chậm rãi lăn bánh, nàng chậm rãi nhích lại gần, thấp giọng cười nói: “Kỷ gia tỷ tỷ, tỷ có thể cho ta sờ một chút hay không?”

Ánh mắt của nàng tràn ngập sự hâm mộ cùng sáng lấp lánh, Kỷ Đào nhìn thấy y phục nàng mặc trên người được làm từ loại vải màu lam mịn vốn được dùng để làm áo ngắn, trong thôn đại đa số các cô nương đều có loại y phục như thế này. Kỷ Đào gật gật đầu, liền nhìn thấy tươi cười trên mặt Lưu Quyên càng thêm xán lạn vài phần.

Hôm nay người đi trên đường rất nhiều, đại đa số mọi người đều đang trên đường đi lên trấn, thôn Đào Nguyên cách trấn Cổ Kỳ không tính xa lắm, đi đường cũng sẽ mất đến nửa canh giờ, rất nhiều người đều sẽ bỏ ra hai đồng để ngồi xe của Ngưu thúc.

Ở phía xa lại nhìn thấy có hai người đang đứng bên đường hướng Ngưu thúc vẫy vẫy tay, đi đến gần, Kỷ Đào mới nhìn thấy được khuôn mặt tái nhợt của Phùng Uyển Phù cùng Dương Đại Thành đang che chở cho nàng với vẻ mặt vô cùng đau lòng.

“Ngưu thúc, phiền thúc đưa chúng ta theo cùng một đoạn đường.” Dương Đại Thành cười nói.

Bình thường với tình huống như thế này, Ngưu thúc đều sẽ không cự tuyệt, bất quá hôm nay…… “Đại Thành à, hôm nay thực ra không được rồi, thôn trưởng ông ấy cố ý để cho ta đưa cả nhà ông ấy đi, cũng đã thanh toán rất nhiều bạc.” Trên khuôn mặt màu ngăm đen của Ngưu thúc tràn đầy sự xin lỗi, chủ yếu là hắn thấy thân hình gầy ốm cùng sắc mặt tái nhợt của Phùng Uyển Phù.

“Nếu không thì thế này, ngươi trước tiên cứ đứng ở đây chờ ta một chút, ta đưa bọn họ đến nơi liền lập tức quay trở về đón hai người có được không?” Ngưu thúc đề nghị nói.

Dương Đại Thành cũng không phải người không biết nói đạo lý, người Kỷ gia bao cả xe của Ngưu thúc đương nhiên chính là không muốn chen chúc cùng một xe với người khác. Hắn vừa định gật đầu thì Phùng Uyển Phù ở trong lòng ngực của hắn nhíu chặt lông mày lại, nhẹ giọng nói: “Đại Thành, ta khó chịu.”

Thanh âm vừa nhỏ bé vừa yếu ớt, mềm mại vô cùng.

Kỷ Đào nhìn ra phía ngoài, bộ dáng cũng đã trở thành thế này còn đi lên trấn làm cái gì chứ?

Dương Đại Thành cũng có chút khó xử, Liễu thị sợ Kỷ Đào chủ động mở miệng còn âm thầm nhéo nàng một cái, Kỷ Đào vốn dĩ cũng không định mở miệng nói chuyện, cho dù là nói để cho Phùng Uyển Phù trở về nghỉ ngơi thì vẫn là chủ động để cho nàng đi lên xe.

Phùng uyển phù gầy yếu chủ yếu vẫn là do thời gian đầu có thai bị ốm nghén, thân thể của nàng ấy kỳ thật không có vấn đề gì quá lớn, chỉ cần không phải quá mệt mỏi, căn bản là sẽ không xảy ra chuyện.

Các nàng không nói lời nào, Kỷ Duy lại mở miệng, cười nói: “Đại Thành, đỡ tức phụ của ngươi đi lên, cũng không phải hông còn chỗ, còn chờ cái gì chứ?”

“Đa tạ Kỷ thúc.” Dương Đại Thành nở nụ cười nói lời cảm tạ, thật cẩn thận đem Phùng Uyển Phù đỡ lên xe.

Liễu thị quay mặt đi không nói chuyện, Kỷ Đào chợt nhớ tới, Kỷ Duy kỳ thật vẫn luôn rất coi trọng Dương Đại Thành. Nếu không phải Phùng Uyển Phù ở lại thì Dương Đại Thành có thể sẽ trở thành con rể của ông.

Phùng Uyển Phù vốn luôn gầy yếu, hiện giờ lại đang có thai lại càng mảnh mai, ngay cả Lưu Quyên vẫn luôn tùy tiện cũng ngồi nhích lại gần về phía Kỷ Đào.

Dọc theo đường đi, liền nghe được Kỷ Duy cùng Dương Đại Thành nói chuyện, nói về chuyện thu hoạch đồng ruộng ở trong thôn, hai người nói với nhau vô cùng vui vẻ.

Phùng Uyển Phù đột nhiên mở miệng nói: “Đại Thành, chàng đã nói sẽ mua lễ vật sinh nhật cho ta.”

Lực chú ý của Dương Đại Thành bị Phùng Uyển Phù thành công hấp dẫn trở về, thanh âm u hòa lại nói: “Được, lát nữa đi lên trấn liền mua, sau đó chúng ta tìm một tửu lầu ngồi một lát.”

Lúc này Lưu Quyên cô nương lại mở miệng, trong mắt của nàng tràn đầy sự nghi hoặc: “Dương gia đại ca, đại tẩu này vừa nhìn chính là trong người có bệnh, huynh sao lại vẫn không đưa nàng đi xem đại phu vậy?”

Trên xe ngay lập tức yên tĩnh lại, Ngưu thúc quay đầu lại trách mắng: “Quyên Nhi, đừng nói chuyện lung tung.”

Lưu Quyên vốn dĩ cũng chỉ là nghi hoặc, lúc này bị Ngưu thúc quát mắng, nàng ngày thường ở trong nhà cũng luôn được mọi người nâng niu cùng che chở, Ngưu thúc vừa nói như vậy, có chút ý tứ trách mắng, nàng ngay lập tức bất mãn nói: “Bộ dáng này của Dương đại tẩu rõ ràng là đang bị bệnh mà, mới có mấy ngày không thấy đã gầy thành như vậy, giống như gió thổi qua liền bị bay đi mất.”

Sắc mặt của Phùng Uyển Phù vốn là tái nhợt bây giờ lại trắng thêm vài phần, miễn cưỡng cười nói: “Không có việc gì, chỉ là mấy ngày trước đây không cẩn thận ăn phải thức ăn bị hỏng, đã thỉnh Đào nhi muội muội xem qua, cũng không có gì đáng lo ngại.”

Nói xong, còn chuyển hướng sang Kỷ Đào, suy yếu cười nói: “Đào nhi muội muội, có đúng không?”
Chương trước Chương tiếp
Loading...