Khó Thoát Khỏi Cố Chấp Cưng Chiều

Chương 10



Thật ra Thẩm Thư Điềm chỉ nhìn thấy một cái chân nhỏ trắng nõn, còn đang mang một đôi giày cao gọt nhọn màu trắng.

Sau đó đã bị người con trai ở phía sau che đi tầm mắt, nhưng cô vẫn bị dọa cho hoảng sợ, nhưng mà trong lời nói của cậu lộ ra sự trấn an, lòng của cô yên bình trở lại.

Tả Tư Nam thu mắt, người con gái ngoan ngoãn đứng trước ngực của cậu, lông mi ở nơi lòng bàn tay nhẹ nhàng quét qua lòng bàn tay của cậu, tê tê dại dại, khiến cho tim của cậu ngứa.

Nhưng mà, một số âm thanh không rõ vẫn còn từ trong phòng truyền ra, dường như càng thêm mãnh liệt rồi..

Thẩm Thư Điềm giơ tay, lòng bàn tay mềm mại chạm đến mu bàn tay của người con trai, ngây thơ mờ mịt nhẹ giọng hỏi: “Tả Tư….”

Tả Tư Nam âm thanh trầm thấp lãnh đạm, “Chị gái, che lỗ tai lại.”

Thẩm Thư Điềm theo tính phản xạ nhắm mắt lại, đôi tay nhanh chóng che kín lỗ tai lại.

Ngay sau đó, căn phòng trước mắt “bang” một tiếng vang cực lớn, tiếng vang điếc tai truyền đi cả một dãy hành lang.

Âm thanh giận dữ từ bên trong truyền ra tới, “Con mẹ nó……”

Bên dưới là giọng nữ kinh hoàng, “Tả tiên sinh.”

Tiếng vang kết thúc, lòng bàn tay cũng thuận theo di chuyển ra khỏi tầm mắt của cô.

Thẩm Thư Điềm đột nhiên phản ứng trở lại, âm thanh vừa nãy giống như đã từng quen biết, giống như là Tả Kỳ?

Tả Tư Nam xoay người không nhanh không chậm mà hướng về phía đầu khác của hành lang đi, Thẩm Thư Điềm nhắm mắt theo đuôi đi theo phía sau của cậu, giống như là một chiếc đuôi đáng yêu vậy.

Cô hướng về phía trước đi một bước, đi cùng hàng với Tả Tư Kỳ, thật cẩn thận thăm dò quan sát thần sắc của cậu, trên mặt cậu không có biểu cảm gì, chỉ là giữa mày tựa như nhiễm một tia ác độc.

Tả Tư Nam lười biếng một tay đua vào túi quần, ánh mắt thoáng nhìn qua biểu cảm của Thẩm Thư Điềm, cậu lạnh lùng nói: “Cô muốn làm cái gì?”

“Không có đâu.” Bước chân của người con gái không thay đổi, đôi mắt trong suốt màu hổ phách lo lắng mà nhìn cô, tựa hồ như sợ cậu nghĩ không thông.

Tả Tư Nam nén xuống sự thô bạo cùng không kiên nhẫn đang cuồn cuộn không ngừng nảy lên trong lòng, ngón tay dài xoa xoa mi tâm, nghiêng cơ thể, “Sao cô còn chưa ngủ?”

Trong lòng của Thẩm Thư Điềm vô cùng nghi hoặc, nhưng mà vẫn như cũ trả lời vô cùng ngoan ngoãn mềm mại, “Muốn uống sữa bò.”

Uống sữa bò? Bây giờ cô đã sắp đi theo cậu đến phòng của cậu rồi.

Bước chân của cậu dừng lại, mặt không có biểu cảm mà hướng xuống phía dưới lầu đi.

Thẩm Thư Điềm biết tâm trạng hiện tại của cậu cũng không tốt lắm, cũng không nói lời nào, tiếp tục giống như cái đuôi nhỏ đi theo phía sau lưng cậu.

Tả Tư Nam từ trong tủ lạnh lấy ra một bình sữa chua, nhẹ nhàng ném vào trong lồ ng ngực của cô.

Thẩm Thư Điềm giương mắt nhìn về phía Tả Tư Nam, cô biết là mẹ của Tả Tư Nam đã qua đời rất nhiều năm rồi, vậy căn phòng vừa nãy tựa hồ như là…

Đại sảnh lầu một mở đèn sáng trưng, đèn tre ở đỉnh vô cùng xinh tinh xảo đẹp mắt, tiếng cao gót đạp trên những mảnh gạch sứ từ bên trên đi xuống dưới.

Góc độ này, Thẩm Thư Điềm bao bọc ở phía sau lưng của Tả Tư Nam, tầm mắt bị cậu che mất đi, cô xoay đầu hướng về phía trước nhìn, hai người đang đi xuống.

Đi phía trước mặt quả nhiên là Tả Kỳ, phía sau là một người phụ nữ trẻ tuổi mặc áo hai dây màu trắng theo sau.

Trên mặt trang điểm nhẹ nhàng, thoạt nhìn cũng không quá hai mươi mấy tuổi, trên mặt còn có một tia xấu hổ không thể nói được.

Thẩm Thư Điềm chớp chớp mắt, một khắc trước trên mặt Tả Kỳ nhìn Thẩm Thư Điềm vẫn còn là sự phẫn nộ, sau lại giật mình một chút, sự phẫn nộ đó miễn cưỡng đè ép xuống dưới.

Cậu cơ hồ quên mất hết cô gái nhỏ này cũng không khác biệt lắm, thậm chí đều không nhớ rõ được tên của cô tên là gì.

Nghĩ đến điều mà ông già của ông trao đổi lại, không những không có biểu hiện tốt trước mặt của Thẩm Thư Điềm, lúc này sau lưng còn mang theo một người phụ nữ trẻ tuổi, không thể không nói ông không khó cảm thấy hoảng hốt.

Chỉ là ngay sau đó, lại nhìn thấy ánh mắt khinh miệt của đứa con trai bất hiếu kia còn nhớ tới hành động đó vừa nãy, lửa giận cũng bùng cháy lên.

Chuyện này làm cho hắn mất mặt đến nỗi xúc phạm đến sự uy nghiêm của một bậc trưởng bối. Thậm chí đến nỗi sự uy nghiêm này rốt cuộc bản thân có tồn tại hay không, cũng không nằm trong phạm vi suy xét hiện tại của ông.

Lửa giận lần nữa nổi lên, “Vừa rồi có phải mày đẩy cửa ra hay không?”

Vấn đề không có bất cứ ý nghĩa nào, Tả Tư Nam không chút để ý nửa người dựa vào trên khung cửa, thậm chí còn lấy một cây thuốc từ trong bao thuốc lá ra ngậm lấy.

Ngón tay thon dài trắng nõn cầm bật lửa màu đen tinh xảo, cúi đầu, tóc đen mềm mại mơ hồ che lại đôi mắt đào hoa khép hờ, bật lửa, thắp sáng.

Màu sương khói trắng làm mờ ảo ngũ quan tinh xảo của cậu, càng có một loại khinh miệt không sợ gì cả.

Thẩm Thư Điềm cảm thấy bầu không khí hiện tại vô cùng không ổn, nhưng mà cô là một người ngoài cuộc cũng không có lập trường gì.

Cô ngẩng khuôn mặt nhỏ kiều nộn lên, nhấp môi đỏ, đôi mắt ươn ướt không chớp mắt mà nhìn cậu.

Trong tay Thẩm Thư Điềm còn đang cầm sữa chua, ngoan ngoãn mà đặt ở trước ngực. Tả Tư Nam rũ mắt, nhẹ nhàng lấy lại sữa chua trong tay của cô, chậm rì rì mà cấm uống hút lên, đưa trở lại

“Uống đi.”

Ngay cả Thẩm Thư Điềm cũng không để ý đến ông, Tả Kỳ cau mày, nói đến cùng vẫn là có chút đố kỵ. Biểu cảm trên mặt của ông thả lỏng, “Thẩm…” Nhớ không nổi tên, biểu cảm cứng đờ một chút, “Qua đây ngồi đi.”

Tả Kỳ đã dẫn người phụ nữ kia ngồi xuống, Thẩm Thư Điềm nhìn qua đó, cùng với ánh mắt của người phụ nữ đó chạm vào nhau, ánh mặt của người phụ nữ lập lòe không chừng,, tựa hồ hướng về phía Tả Tư Nam nhìn thoáng qua.

Thẩm Thư Điềm cũng có chút không biết làm sao, hơn nữa bây giờ là đang ở gia đình người khác, ở nhờ nhà người khác, cho dù là lòng cô đứng về phía bên này của Tả Tư Nam, tóm lại không có năm chắc như vậy.

Cô lễ phép mà gợi khóe môi lên, mềm mại mà hô một tiếng, “Chào, Bác Tả.”

Tóm lại Tả Kỳ đã nhận được câu trả lời, mặt muic miễn cưỡng lấy lại một chút, ông tận lực bày ra nụ cười thân thiết, “Lại đây ngồi, dạo này học thế nào rồi? Nói bác nghe xem xem?”

Thẩm Thư Điềm có chút mờ mịt,do dự mà ngẩng đầu chăm chú nhìn người ở bên cạnh, từa hồ như cậu đang cho cô quyết định vậy.

Tả Tư Nam hoàn toàn làm lơ lời nói của Tả Kỳ, ngón tay dài kẹp lấy thuốc lá, một tay đẩy nhẹ sau lưng Thẩm Thư Điềm, âm thanh tựa hồ càng thêm oán trách, “Trễ rồi, lên lầu đi ngủ.”

Biểu cảm của Tả Kỳ có chít vặn vẹo, ông ta mạnh mẽ đứng lên, âm thanh tăng lên đến thậm chí có chút thê lương, “Đồ bất hiếu, mày còn một chút nào tôn trọng đối với trưởng bối hay không Bây giờ là thái độ của con trai đối với ba mình hay sao?”

Thẩm Thư Điềm nắm lấy góc áo của Tả Tư Nam, đôi mắt đều là lo lắng, âm thanh mềm mại mang theo vô tôi, “Còn cậu?”

Có lẽ có mặt cô Tả Kỳ sẽ có chút cố kỵ cô có thể nhìn thấy được Tả Kỳ dường như là một người rất cần sĩ diện.

Cô thật sự sợ hai người bọn họ sẽ đánh nhau. Dù sao, cô vừa nãy đã phản ứng trở lại chuyện vừa nãy Tả Kỳ ở trong phòng kia làm là gì,, ngược lại Tả Tư đập cửa như vậy, rất có thể..

Ánh mắt Tả Tư Nam ủ dột, cùng với Thẩm Thư Điềm nhìn nhau một cái, bỗng nhiên cười khẽ, “Tôi cũng đi lên.”

Cậu chưa bao giờ để lời nói của Tả Kỳ ở trong lòng, huống hồ nghe lời của ông ấy, càng buồn cười hơn.

Cơ bắp trên mặt của Tả Kỳ giật giật, ánh mắt dừng lại ở trên người của Thẩm Thư Điềm, giả cười nói: “Thẩm tiểu thư đã không cần nể mặt mũi cho tôi sao?” Ngược lại ông ta muốn xem cô sẽ làm như thế nào?

Thẩm Thư Điềm không nghĩ tới lửa sẽ chá tới lên người cô, Tả Kỳ thậm chí đưa cô lên đánh võ đài.

Nhưng mà cô cũng cảm thấy bản thân cứ lên lầu như vậy cũng không được, còn có ngày hôm đó đến Lạc thành cũng là Tả Kỳ đến rước cô, nói đến cũng cô vẫn là lý không thắng nổi dũng khí.

Cô mím môi, sắc mặt lạnh lùng liếc nhìn Tả Tư Nam một cái, lẩm bẩm nói: “Vẫn là để tôi qua đi.” “Không cần sợ.” Tả Tư Nam nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của cô, liếc nhìn người thần sắc xanh mét bên kia, thu lại hàng mi dài, âm thanh trầm ổn bình tĩnh, ” Cô lên ngủ trước đi.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...