Khoa Học Và Tu Luyện

Chương 55: Tớ Không Biết Sinh Con



Nửa ngày sau, Hoàng Phong đã từ quân bộ đi ra, loài cây mà hắn để Hệ Thống tiến hóa đi ra kia chất lượng khá kém, tác dụng phụ trợ cũng không nhiều nên hắn cũng không được bao nhiêu tiền thưởng.

Tròn một trăm ngàn đồng Liên bang. Với người khác đây có thể là một số tiền lớn nhưng với Hoàng Phong mà nói nó thật sự không thấm vào đâu, nhất là hắn còn đang lên kế hoạch chế tạo vũ khí cho mình.

Hắn có ý định chế tạo một cây súng, nhưng không phải loại dùng thuốc nổ mà là điện từ thương.

Điện từ thương loại này trung cấp vũ khí, Hoàng Phong cũng đã từng thấy trong yêu cầu các hạng mục khoa học kỹ thuật của mấy đại lão nhưng hắn không tính sẽ mang cho Lam tinh.

Kể cả hắn không cho thì sau khi vật liệu siêu dẫn trong nhiệt độ thường đột phá Hoàng Phong tin tưởng điện từ thương sẽ lập tức thành hình.

Bây giờ Lam tinh nhân loại đã bước đầu cải tiến được các loại pin năng lượng, lại có được rất nhiều hạng mục vật liệu mới mà Hoàng Phong cung cấp, tin tưởng không bao lâu nữa điện từ thương sẽ phổ cập ra ngoài.

Ý định là như thế, nhưng Hoàng Phong cũng không vội vàng thực hiện, hắn tin chỉ cần hắn không lộ diện thì mấy người Hoắc gia vẫn còn ở đó.

Nếu khi Hoàng Phong chế tạo xong mà họ rút đi thì hắn có thể lần nữa lấy thân làm mồi. Miếng mồi thơm như hắn cũng không tin Hoắc gia không cắn câu lần nữa, có khi còn câu được cá to hơn ý chứ.

Lượn một vòng quanh siêu thị, tân trang lại trang phục bản thân, mua cho mình một chiếc điện thoại mới và cả chiếc flycam mới toanh thay cho chiếc flycam xấu số chưa dùng lần nào đã chết yểu lúc trước.

Dạo bước trên đường về chung cư, thấy trời còn khá sớm, Hoàng Phong lại quành ra công viên gần nhà, bây giờ về nhà hắn cũng chưa biết làm gì cả.

Đến chiếc ghế hay ngồi, hắn bất ngờ gặp Thu Hiền đang ngồi trên ghế có vẻ thẫn thờ nhìn về phía xa xa.

Chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, Hoàng Phong tự nhiên lên tiếng.

- Đang nghĩ gì đấy?

Hiền giật mình rồi quay lại. Cái giọng trẻ trung nhưng lại có chút thành thục quen thuộc kia vọng vào tai cô. Cái giọng mà gần hai tháng nay cô vẫn muốn nghe thấy.

Vội vàng quay lại, hình bóng quen thuộc mà cô vẫn nhớ đang đứng ngay sau.

- Phong. Gặp lại cậu tớ vui quá.

Hoàng Phong thấy rõ vẻ mặt mừng rỡ của cô bé, nụ cười như nắng xuân rực rỡ, đánh tan đi chút cô quạnh sót lại nơi con tim.

Như một phản ứng tự nhiên, Hoàng Phong đưa tay sờ đầu Thu Hiền, sau đó còn thuận tay nhẹ vò một chút.

Hiền cũng đang trong sự vui mừng khi gặp lại, lúc cô kịp phản ứng thì bàn tay ấm áp kia đã nhẹ vuốt qua tóc cô.

Khuôn mặt cô có chút hồng hồng, hơi cúi đầu nhẹ hỏi.

- Lâu nay cậu đi đâu vậy?

- Tớ đi dã ngoại thực chiến chút võ kỹ, tiện thể tìm chút tài nguyên ý mà.

- Thế sao tớ gọi cậu lại không liên lạc được vậy.

- À lúc đó điện thoại tớ hỏng rồi.

- Sao lại hỏng thế?

Hoàng Phong thu tay lại, gãi gãi mũi. Hắn có chút ngượng khi phải nói dối một cô bé ngây thơ như này.

- Nó bị va đập nên hỏng ý mà. Tại lỗi của mình thôi.

Trong âm thầm thì tự nhủ, hắn cũng không hề nói dối, chỉ là nói không rõ mà thôi.

Nhanh trí chuyển chủ đề sang chuyện khác.

- Thế cậu luyện quyền đến đâu rồi?

Nhắc đến quyền pháp, hai mắt cô bé có chút sáng lên, như gặp được chuyện gì rất vui vẻ.

- Cậu xem tớ nè.

Nói rồi Thu Hiền quay người, chạy ra giữa sân tập. Cô bắt đầu đi vài đường quyền quen thuộc, sau đó như tìm được cảm giác, cả người vẫn tiếp tục như thế, động tác không thay đổi chút nào, nhưng trên người lại toát lên cảm giác mạnh mẽ, mỗi quyền ra đều như thế không thể cản.

Hoàng Phong biết đây là quyền ý Bá quyền.

Mạnh mẽ mà hữu lực, tuy không hoàn toàn phù hợp với Thu Hiền nhưng cô có thể đem nó mạnh mẽ luyện đến quyền ý, quả thật là một thiên tài tu luyện.

Chỉ xem cô luyện một lúc hắn liền nói.

- Nói thật, cậu luyện môn quyền pháp này không phù hợp chút nào.

Nghe thế Thu Hiền liền dừng lại.

- Nhưng không còn võ kỹ nào khác biết làm sao bây giờ. Tớ cũng sắp kết đan rồi, giờ muốn đổi võ kỹ ba mẹ chưa chắc đã cho, mà có muốn đổi cũng không tìm được môn khác.

Hoàng Phong có ý muốn truyền thuật pháp cơ bản cho Thu Hiền nhưng sợ bại lộ nên lại thôi. Hắn cứ chần chờ suy nghĩ mãi, cuối cùng chỉ đành thở dài một hơi.

- Thôi cậu cứ dùng tạm vậy, dù sao có thăng hoa thì nó cũng là một môn rất mạnh Thần thông.

Thu Hiền ngồi xuống cạnh hắn, ánh mắt tò mò.

- Sao cậu biết?

Vừa hỏi cô bé vừa quay sang nhìn hắn. Không đợi Hoàng Phong trả lời, Thu Hiền lại lên tiếng.

- Ủa, cậu dùng nước hoa hả?

Nói xong cô còn cố tình xích lại gần hắn chút, ngửi ngửi mùi trên vai hắn.

- Không phải nước hoa. Mùi gì vậy nhỉ? Rất dễ chịu.

- Tớ thì làm gì có mùi, mũi cậu nhầm rồi.

Nói rồi Hoàng Phong đang muốn đứng dậy, né xa cô bé một chút, sợ cô nhận ra sự khác lạ nơi hắn.

- Ngồi im. Để tớ xem nào.

Hiền xích lại gần hơn, hai tay còn tóm lấy tay phải hắn, như sợ hắn chạy mất. Sau đó rướn người lên, chiếc mũi dọc dừa sát người hắn hít nhẹ.

- Ừm.

Giọng mũi có chút mê ly.

- Mùi rất dễ chịu. Sao cậu có mùi này nhỉ?

Nói đến đây Thu Hiền đột nhiên dừng lại. Cô nhanh chóng rụt về, khuôn mặt trở nên đỏ rực như trái táo chín cây.

Trong lòng thì nhảy loạn như con nai tơ.

Sao cô lại thất thố thế cơ chứ.

Chỉ tại cái mùi chết tiệt kia.

Nhưng phải công nhận là nó thực sự, thực sự rất dễ chịu.

Hoàng Phong nhìn cô bé xấu hổ đỏ mặt tới mang tai. Hắn cũng không muốn trêu chọc cho người ta ngượng hơn, đành lần nữa chuyển chủ đề.

- Cậu sắp kết đan hả?

- Ừ.

Giọng cô bé có chút lí nhí, mặt vẫn còn hồng hồng như trái táo chín cây.

- Đã chuẩn bị xong hết chưa?

Thu Hiền nhẹ gật đầu.

- Xong hết rồi, nay mai là mình bắt đầu thôi.

- Ừm, cố lên nhé. Chúc cậu thành công.

- Ừ. Cám ơn lời chúc của cậu.

- Không có gì. Tớ đi về đây. Nay tớ còn chút việc.

Hoàng Phong nói rồi đứng dậy từ ghế.

- Việc gì đấy?

Cô bé vội vàng đứng lên chạy theo.

Cả hai vừa sóng đôi trên đường về nhà vừa trò chuyện.

- Tớ muốn làm chút đồ chơi nhỏ, mà không biết chỗ nào có thể để tự mình gia công.

- Cậu còn biết làm cơ khí nữa sao?

- Học chút chút, mù chơi thôi ý mà. Không quan trọng gì đâu.

- Cái gì cậu cũng bảo biết chút chút. Thế có gì cậu không biết không?

Trong mấy buổi học quyền cùng Hoàng Phong, cô bé đã từ Hoàng Phong biết thêm được rất nhiều thứ, nên càng kính nể với lượng kiến thức to lớn mà Hoàng Phong biết được.

Không chỉ về mặt kiến thức văn hóa như toán học, vật lý, hóa học... còn cả về mặt tu luyện, tập võ... rồi đến vũ khí, các loại kiến thức linh tinh.

Hoàng Phong như một cuốn bách khoa toàn thư mà dù Thu Hiền có hỏi gì hắn cũng có thể trả lời được một cách trôi chảy.

Trong ấn tượng của cô, hắn là một con người toàn năng, không chỉ học giỏi, biết nhiều mà cả thiên phú tu luyện cũng chẳng kém cạnh gì cô.

- Tớ có nhiều thứ không biết lắm.

- Thế cậu kể xem nào.

Lúc này Hoàng Phong lại đưa tay gãi gãi đầu không biết nói sao.

Hắn chưa kịp nghĩ ra lý do biện luận thì thấy đã đến cửa chung cư liền nhanh chóng tách ra, vừa chạy vừa cười, tiếng nói vọng lại đằng sau.

- Tớ không biết sinh con chẳng hạn. Hì hì. Tạm biệt nhé.

Thu Hiền đơ ra một giây mới nhẹ giọng.

- Hừ, cái cậu này.

Xong cô bé mới chào với theo.

- Tạm biệt.
Chương trước Chương tiếp
Loading...