Khoảng Cách Tình Yêu
Chương 23: Xa Cách (11)
Ngay khi mọi người chuẩn bị rút lui thì tiếng còi xe cảnh sát vang vọng góc đường. Một người nghe tiếng thì phun một bãi nước bọt xuống đất mắng:- Chết tiệt, bọn cảnh sát nhanh chân quá, chúng ta không thể tìm ra người ám sát đại ca được.- Mau rút thôi – Chú Minh ra lệnh.Tất cả mọi người nhanh chóng rút lui để lại một chiến trường khá ngổn ngang ở nhà hàng. Chẳng ai biết, cảnh sát làm cách nào hay tin mà đến nhanh như vậy, và nhanh chóng xác định vị trí của những tên sát thủ kia mà lùng bắt. Nhưng thật đáng tiếc, cả ba tên sát thủ đều bị thủ tiêu. Ngay cả cái tên đã bị Bảo Phương đánh ngất cũng đã bị giết chết. Họ đành bất lực thu dọn xác rồi tự điều tra.Ở tại một bệnh viện trung tâm, một trận náo loạn diễn ra khi mà có rất nhiều người cùng ập đến khiến cho các bệnh nhân và bác sĩ một phen kinh hoàng. Bởi vì nhóm người kéo đến, mặt ai cũng đầy vẻ chết chóc và u ám cùng cực. Hai bên hành lang bệnh viện bị dẹp ngang một cách nhanh chóng để một cậu thiếu niên bế một cô gái dường như đã bị thương nặng chạy thẳng đến phòng cấp cứu. Họ hò hét kêu gọi các bác sĩ nhanh chóng đến cấp cứu cho cô bé. Phòng cấp cứu nhanh chóng khép cửa lại, ánh đèn màu đỏ ở bảng hiệu cấp cứu sáng rực lên cho biết bên trong phòng đang diễn ra một trận chiến tranh giành sự sống giữa các bác sĩ với tử thần.Bên ngoài cửa phòng cấp cứu, Lăng Phong ngồi im bất động chờ đợi, hai tay siết chặt vào nhau có thể nhìn rõ sự run rẩy của cậu, vẻ mặt tái xanh, nhợt nhạt. Xung quanh cậu là mấy người bảo vệ đang nhìn trước ngó sau lập hàng rào bảo vệ. 1 tiếng đồng hồ trôi qua thật chậm, cứ như chiếc đồng hồ cát nhỏ giọt, từng giây phút trôi qua là từng giây phút căng thẳng cực độ. Ánh mắt không ngừng theo dõi về ánh đèn màu đỏ tựa như sinh mạng con người kia, chờ sự thay đổi của nó. - KétttttttTiếng kéo cửa ra vào hấp tấp của y tác càng khiến cho người bên ngoài thêm thắt lòng, sự lo lắng trong lòng càng cồn cào khó chịu. Nhưng chẳng ai dám chặng đường các cô y tác đang bận rộn cứu người, bởi vì một giây phút chậm trễ có thể làm tuột mất một sinh mạng bên trong.Jay cuối cùng cũng xuất hiện, cậu bước đến bên Lăng Phong vỗ nhẹ vai cậu rồi nói:- Ba cậu không sao, có thể yên tâm. Lăng Phong gật đầu, mắt không rời khỏi ánh đèn cấp cứu. Jay trầm mặt xuống nói nhỏ:- Nhưng ông ấy ra lệnh cho cậu phải trở về nhà ngay lập tức, vì có thể bọn sát thủ vẫn còn lãng vãng đâu đây và nhất là, kẻ chủ mưu giấu mặt vẫn chưa điều tra ra được. - Cậu cứ tiếp tục giúp mình điều tra đi, mình muốn xem tình hình Bảo Phương thế nào đã – Lăng Phong cương quyết nói.- Xưa nay chưa ai cãi lại ba cậu, cậu hiểu điều đó mà – Jay nói khẽ - Đừng ở lại nữa, mau về đi. Mình sẽ cho người theo dõi mọi chuyện ở đây và báo cáo cho cậu ngay khi có tin. Bây giờ cảnh sát lại nhúng tay vào rồi.Lăng Phong nghe tin cảnh sát bắt đầu điều tra thì hiểu mọi chuyện đang có khá nhiều rắc rối cần phải về gấp nhưng vẫn chần chừ do dự chưa chịu đi thỉ những bước chân dồn dập chạy đến. Đó là ông Văn Lâm và Trí Lâm hay tin Bảo Phương bị trúng đạn nên gấp gáp chạy đến.- Đi thôi! Người nhà cô ấy đến rồi – Jay thấy vậy bèn giục.Lăng Phong bị sự lôi kéo của Jay miễn cưỡng đứng dậy ra về, nhưng trong lòng vẫn không thôi lo lắng, ngoái đầu nhìn phòng cấp cứu lần nữa rồi mới bước theo Jay ra về trong tiếng thở dài bất lực.Ở trong một nhà máy đã bỏ hoang rất lâu, bỗng xuất hiện một chiếc xe màu đen. Một người đàn ông bước ra khỏi xe, trên mặt ông ta có một vết sẹo dài, khiến cho nét mạnh lạnh lùng đến đáng sợ. Nhưng giờ phút này đây, nét mặt đáng sợ đó đang nhỏ từng giọt mồ hôi hoảng hốt. Ông đang tìm kiếm một thứ gì đó. Đang tìm thì một tiếng nói vang lên khiến ông ta giật cả mình.- Quả nhiên là chú – Giọng Lăng Phong từ sau một vách tường bước ra, theo sau cậu là Jay, người lúc nào cũng như hình với bóng của cậu.Mặt người đàn ông đó giật giật vài cái, nhưng sau khi quan sát thì thấy xung quanh không còn ai nữa mới bắt đầu thư giãn.- Yên tâm, không có ai nữa ngoài ba chúng ta đâu – Lăng Phong nghiêm giọng nói, giọng lạnh nhạt đến rợn người.Người đàn ông đó vẫn im lặng nhìn cậu và Jay từng bước tiến tới mình.- Chỉ cần tung ra một tin tức giả nói rằng: Ba của tôi cho người đem em trai tôi quăng bỏ nơi này để nó chết mà không ai biết xem như là trừng phạt với đám người của bà vợ lẽ của ông ấy vì tội dám cho người ám sát ông, thì chắc chắn người đàn ông của bà ta sẽ xuất hiện – Lăng Phong đứng lại nhếch môi cười nhạt nói.Người đàn ông thất sắc khi biết mình đã rơi vào bẫy. - Quả nhiên người đàn ông đó là chú, chú Minh – Giọng cậu bỗng trầm xuống mang theo nhiều sự xót xa đau đớn.- Cậu đã biết người đó là tôi, tại sao không vạch mặt tôi ngay từ đầu – Chú Minh điềm tĩnh hỏi lại.- Bởi vì con vẫn không muốn tin người đàn ông đó là chú – Lăng Phong khàn giọng nói trong xúc động, đối với người đàn ông mà mình vẫn luôn tin tưởng xem như cha, lại là kẻ thuê sát thủ giết mình. Còn gì đau đớn bằng.Trước lời nói chân thật của Lăng Phong, chú Minh trầm mặt im lặng, Lăng Phong nhìn thái độ im lặng của ông trách móc:- Tại sao chú lại phản bội ba tôi? Chỉ vì một người đàn bà thôi sao? Vậy tình nghĩa trước đây là gì?- Đúng vậy, đó là một sai lầm không thể tha thứ được. Nhưng chú chưa từng nghĩ sẽ phản bội cha con. Nhưng ông ấy cũng biết, em trai cháu thực chất là con trai chú, vậy mà ông ấy lại không một chút nễ tình, cho người ra tay sát hại hai mẹ con chết thảm như vậy. Làm sao chú lại không trả thù cho họ được – Chú Minh cuối cùng quyết định lên tiếng.Nói xong ông lập tức giương cây súng trong tay mình chĩa về phía Lăng Phong nhắm bắn:- Sự việc ám sát coi như bại lộ, chú không thể để con sống sót mà ra khỏi đây được.- Cứ thử xem – Jay nhếch môi cười nói, rồi nhanh chóng tách ra.Đó là trận đấu súng tay đôi giữa Lăng Phong và người đàn ông này. Giữa họ có thể nói là một mất một còn. Phát súng chú Minh nhanh chóng nổ ra, chĩa về hướng Lăng Phong nhưng cậu đã nhanh chóng núp vào. Ngay khi Chú Minh nổ phát súng đầu tiên thì Lăng Phong cũng đã nhanh tay lôi khẩu súng ưa thích của mình ra, sau đó nhắm vào chú Minh mà bắn tới, chỉ trong tích tắt hai luồng đạn trái chiều nhau bay với tốc độ kinh hồn, mang theo lực sát thương vô cùng lớn.Theo vật lý, viện đạn của chú Minh bắn ra trước, nên vận tốc giảm nhiều hơn vận tốc của viện đạn vừa thoát ra khỏi nòng của Lăng Phong, khi hai viên đạn chạm vào nhau, viên đạn bắn ra sau mạnh hơn và phá vỡ chiều đi của viên đạn bắn ra trước. Cho nên khi hai viên đạn va chạm vào nhau, viên đãn của chú Minh lệch góc đi và gim vào một vách tường gần đó, còn viên đạn của Lăng Phong vẫn bay về phía trước nhưng với lực yếu dần và ghim vào cánh tay đang cầm súng của ông ta. Một luồng máu chảy ra từ vết thương thấm ướt cái áo khoát của chú Minh, cánh tay ông ta rơi xuống. Sắc mặt chú Minh tái xanh, khẩu súng rơi ra khỏi tay ông ta, hai chân khụy xuống đất, ông ta nhìn Lăng phong chờ đợi phát súng thứ hai.Nhưng Lăng Phong không băn thêm phát súng nào nữa hết, cậu đến gần nhặt cây súng của chú Minh lên dốc hết đạn ra và nói:- Phát súng này kết thúc hết ân tình của chúng ta. Lần sau gặp lại, sẽ không có sự nhân nhượng như bây giờ. Con trai chú hiện đang được chăm sóc ở biệt thứ số 8.Lăng phong nói xong thì bỏ đi, Jay nhìn chú Minh đang quỳ dưới mặt đất lắc đầu tiếc cho một người như ông ta.Khi cả hai đi xa, Jay nhìn Lăng Phong thắc mắc:- Sao không cho người xử lí ông ta luôn đi, cậu làm vậy không sợ về sau càng nguy hiểm hơn sao?- Mình không thích giết gười – Lăng Phong vừa đáp vừa nghĩ đến Bảo Phương – Với lại, trong tay ông ta có nhiều thủ hạ. Nếu giết ông ta bây giờ sẽ khiến bang nổi loạn ngay. Huống hồ, bọn người bang khác đang lâm le dòm ngó chúng ta, lúc này mà tan đàn xẽ nghé thì nguy.- Cho nên cậu cố tình cho ông ta một ân huệ, lại nói cho ông ta biết chỗ con trai ông ta ở đâu để ông ta tạm thời yên vị, không làm loạn, chờ đến khi ta cũng cố lại được thực lực rồi mới đối đầu đúng không?Lăng Phong không đáp chĩ khẽ gật đầu, tâm trí cậu hiện đang ở chỗ Bảo Phương, dù biết ca phẩu thuật của cô đã thành công, Bảo Phương cũng đã an toàn rồi. Nhưng trong lòng Lăng Phong vẫn không có cảm giác yên tâm chút nào, cậu muốn được nhìn thấy cô. Nhưng lúc này lại là thời gian khó khăn nhất.- Được rồi, mình sẽ giúp cậu gặp cô ấy – Jay hiểu tâm trạng của Lăng Phong nên quyết định ra tay giúp đỡ. Lăng Phong khẽ cười nhìn Jay cảm kích.Khi Jay vừa về nhà thì cảm giác có chút khác lạ, cậu nghi ngờ mở cửa phòng, chậm rãi bước vào bên trong quan sát tỉ mỉ thì bỗng thấy một bóng đen lao ra túm lấy mình, lực rất mạnh gần như dồn cậu vào vách tường. Lăng Phong định hất ngược lại người đó ra nhưng nhìn kỹ lại thì thấy đó là Bảo Nam, cậu hơi ngạc nhiên nhìn Bảo Nam hỏi:- Là anh, sao anh vào được đây?- Tôi cảnh cáo cậu, không được đến gần Bảo Phương nữa, lần này con bé dùng tính mạng đỡ cho cậu, cho nên tôi tôi mới giúp cậu tiêu diệt hai tên sát thủ kia, nhưng lần sau, tôi sẽ không màng đến sự sống chết của cậu – bảo nam gầm lên.- Anh gia nhập tổ chức đó rồi sao – Lăng Phong trầm mặt hỏi.- Không liên quan gì đến cậu, cũng đừng có cho Bảo Phương biết- Bảo nam trầm giọng lại nói, cái ý nghĩ Bảo Phương biết anh là sát thủ đáng kinh tởm khiến anh rùng mình.- Yên tâm, tôi cũng không muốn cô ấy biết mà thêm lo lắng cho anh – Lăng Phong hất tay Bảo Nam ra.- Cậu phải biết, thế giới của cậu khác thế giới của Bảo Phương, cho nên hãy tránh xa con bé ra, hãy để nó có cuộc sống yên ổn. Coi như tôi xin cậu, lần này may mắn con bé thoát chết, nhưng lần sau thì thế nào? Nếu như tôi còn thấy cậu ở gần con bé nữa, tôi nhất định sẽ giết cậu.- Yên tâm đi, 2 ngày nữa tôi đã ra nước ngoài rồi – Lăng Phong nói với giọng trầm buồn.Vì chuyện ám sát mà ba cậu quyết định ra nước ngoài, một phần tránh cảnh sát và phe đối địch, một phần cũng cố thế lực sau khi chú Minh bỏ đi (Truyen tinh từ: Thehe9x.Mobi). Lăng Phong là con trai duy nhất nên buộc phải theo cạnh ông nhằm đảm bảo an toàn.Bảo nam nghe vậy thì thở phào nhẹ nhỏm.- Nhưng khi tôi đủ mạnh mẽ, đủ khả năng bảo vệ cô ấy, tôi sẽ quay trở lại – Lăng Phong nhìn Bảo Nam kiên định nói.Bảo Nam thấy ánh mắt đó thì chột dạ, nhưng cậu lại thấy tin tưởng.Nhờ Jay, Lăng Phong có thể vào thăm Bảo Phương khi cô đang ngủ. Cậu nắm lấy tay cô bé, bàn tay đeo chiếc vòng ngọc lục bảo đầy mềm mại.- Xin lỗi, hại em ra nông nỗi này….Anh phải đi rồi, từ nay chúng ta không thể gặp nhau được nữa. Em phải cố gắng sống thật tốt nha, có biết không. Bàn tay Lăng Phong khẽ siết chặt lấy tay cô, vuốt nhẹ tóc cô rồi sau đó cậu đặt lên môi cô một nụ hôn. - Đi thôi – Jay khẽ giụcLăng phong luyến tiếc rồi khỏi tay Bảo Phương theo Jay ra sân bay. Cửa vừa khép lại, Bảo Phương mở mắt, một giọt nước mắt lăn dài.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương