Khoảnh Khắc Dưới Mưa

Chương 7



- Lâm Anh, lên phòng giáo viên gặp cô một chút. – Cô chủ nhiệm kêu nó với vẻ hơi tức giận.

Nó theo cô lên phòng, những ánh mắt phía sau vẫn dồn vào nó, rồi những tiếng cười khúc khích giễu cợt theo sau nó cho đến lúc cửa phòng đóng lại…

Cô chủ nhiệm nhìn nó, rồi nhẹ lắc đầu thất vọng…

- Lâm Anh, em có biết những việc mình làm tai hại đến thế nào ko??? Em đã làm mất uy tính của trường, làm xấu hổ cho các thầy cô giáo…và nhất là cô, em có biết ko?

- Thưa cô, em thật sự ko làm điều đó…Em còn chưa đọc bức thư ấy mà cô… – Nó oan ức thốt lên, khóe mắt rưng rưng. Nó vẫn hi vọng cô sẽ là người hiểu nó.

- Khi cô vào mạng của trường, cô cũng mong đấy ko phải là em viết. Cô cũng muốn tin ko phải là em, nhưng thật thất vọng – Cô chủ nhiệm thở ra một hơi dài, giọng nhẹ hơn – Những lời lẽ trong đấy giống y hệt lời văn của em…cô ko tin cũng ko được!

Nó bật khóc thành tiếng khi nghe cô nói như vậy. Nó biết bây giờ có giải thích cô cũng ko hiểu, bởi vì chỉ duy nhất một mình nó biết được ai là “thủ phạm”!!!! Nhưng làm sao nói ra được, vì chính nó cũng ko có một lời giải thích nào có lợi cho mình hết.

Nó hiểu cô cũng ko muốn như vậy, nhưng cô là một người công bằng, ko phải chỉ tin mà ko có chứng cứ rõ ràng.

Nó đành ngậm ngùi… lặng khóc và lắng nghe…

- Em là một học sinh mà cô yêu quý hơn bất cứ ai hết! Cô rất hãnh diện vì được làm chủ nhiệm của em trong suốt những năm qua, cô cũng chưa thất vọng về em điều gì, ngoại trừ việc này. – Cô cố động viên nó, tỏ vẻ khoan dung với nó. – Cô hiểu được việc làm của em, thứ tình cảm đầu đời lúc nào cũng khiến người ta say mê đến ngốc nghếch, ngốc đến nỗi mình phải bất chấp tất cả để có được thứ mà mình muốn…

Rồi cô nhìn nó mĩm cười, hơi ái ngại nói tiếp.

- Vì cô cũng đã từng như thế. Nên em cũng đừng quá buồn… hãy lấy đấy là kinh nghiệm, là một bài học cho chính mình! – Bất chợt cô nắm lấy tay nó, giọng hơi trầm – Đây là lời khuyên cuối cùng mà cô dành cho em. Em hãy nhớ, sau này dù ko học với cô, nhưng vẫn phải cố gắng học giỏi, em hiểu ko?

Nó nín lại, tròn xoe đôi mắt lên nhìn cô với vẻ kinh ngạc.

- Cô nói gì cơ ạ? – Giọng nó run lên, thỉnh thoảng lại nấc thành tiếng. – Ko học với cô nữa là sao ạ???

Cô thoáng buồn.

- Lâm Anh, cô cũng ko muốn để em đi, nhưng vì các thầy cô giáo ko đồng ý giữ em lại trường… thầy hiệu trưởng cũng đã quyết định… – Cô miễn cưỡng, nhưng sau đó lại lạnh lùng, nói thẳng – Em hãy tự xin nghỉ học và chuyển trường đi !!!

Cái gì??? Nó có nghe lầm ko??? Nghỉ học ư??? Chuyển trường ư? Nó như ko tin vào tai mình nữa…

Cô chủ nhiệm định bỏ ra ngoài thì nó vội vàng nắm tay cô giữ lại, vừa khóc vừa van nài….

- Thưa cô, em xin cô cho em một cơ hội, em xin cô đừng đuổi em ra khỏi trường…huhhuhu…

Cô vẫn lạnh lùng, mặc dù lòng cô cũng đau nhói ko khác gì nó.

- Thầy hiệu trưởng đã thông báo rồi, nếu em ko xin nghỉ thì nhà trường sẽ quyết định đuổi học em!

Nói xong cô chủ nhiệm bước ra ngoài, để lại 1 mình nó.

Đến cô chủ nhiệm là người quý nó nhất cũng ko tin nó, mọi người trong trường đều chế nhạo nó. Nó đau khổ nhất là nghĩ đến Lệ Nhi, con bạn thân lâu năm của nó, tại sao con nhỏ đó lại làm ra những chuyện như vậy??? Tại sao người nó luôn tin tưởng lại phản bội nó??? Nó nghĩ mãi vẫn ko hiểu…. Nó quỵ lụy… nước mắt dàn dụa… Nó chỉ mong đây là một cơn ác mộng mà thôi… nó chỉ mong đây ko phải là sự thật…

Thứ tình cảm đầu đời đã bị bôi nhọ trong trí thức của nó, những gì nó thấy tốt đẹp nhất bây giờ chỉ là một màu đen tối trước mặt … Tim của nó đau nhức nhối… đầu nó như muốn vỡ tung ra… nó cứ gào khóc …

Rồi nó bỏ chạy ra khỏi trường. Mặc cho mưa làm ướt hết người nó. Nó cứ chạy. Vừa khóc vừa chạy trong đau khổ, tuyệt vọng. Nó khóc như chưa từng được khóc, nó cố gào thật to như muốn ông trời cho nó một lời công đạo…

Mưa vẫn xối xã mỗi lúc một to… Mưa như đang khóc cùng nó…! “

>> Rồi sau đó con bé mới chuyển đến đây, rồi thế nào chắc tao ko phải kể nữa chứ hả??? Alo Alo

Hắn ngồi lặng từ nãy giờ kiên nhẫn nghe thằng Bính cận kể.

Thì ra con bé đó có một quá khứ ko tốt như vậy, hèn gì…! Bây giờ thì hắn đã hiểu một chút về nó, hắn thấy thương nó, hắn càng muốn quan tâm đến nó nhiều hơn…. Và vì như vậy, nên hắn quyết tâm : Ko bao giờ bỏ cuộc!!!!
Chương trước Chương tiếp
Loading...