Khống Chế Dục
Chương 6
Bên này Phương Tiểu Thư còn đang sững sờ, bên kia tiếng điện thoại của Bạc Tể Xuyên liền vang lên, điều này làm cho Phương Tiểu Thư không khỏi hồi tưởng lại cảnh tối qua trong phòng tắm, hơi cúi thấp đầu xuống, che miệng ho một tiếng.Bạc Tể Xuyên rút điện thoại khỏi tủi quần, nhìn thấy tên người trên màn hình liền nhíu mày, hắn nhìn Phương Tiểu Thư nói giọng áy náy: "Thật ngại quá, tôi phải nghe điện thoại."Phương Tiểu Thư đương nhiên không phản đối, ngước đầu hướng về phía hắn có ý “xin mời”.Bạc Tể Xuyên có được sự đồng ý của cô mới ấn nút nghe điện, hắn đứng lên đi tới hướng phòng khách, trong lúc hắn đi có thể thoáng nghe thấy một điểm dấu vết từ thanh âm truyền ra từ di động, Phương Tiểu Thư không tự chủ được nín thở nghe, một giọng nam tầm trung niên vọng ra rất lớn, nghe không rõ lắm, nhưng vẫn có thể hiểu là đang nói gì."Không trả lời tin nhắn, không đi đưa tin ở trong cục, mày tính hủy hoại bản thân vì cái nghề này sao? ! Mày có biết làm loại công việc này là lãng phí cả đời không!"Thực hiển nhiên, dám nói với Bạc Tể Xuyên bằng giọng này thì chỉ có cha của hắn chứ không ai khác, mà thái độ của hắn cũng chứng minh điều đó. Hắn tuy nhíu mày khó chịu, nhưng chưa hề tỏ thái độ gì quá khích, giọng hắn qua điện thoại đầy vẻ kính trọng, lại nhẫn nhục, lẳng lặng nghe đối phương nói xong mới mở miệng.Bạc Tể Xuyên mở cửa đi ra ngoài phòng khách, hắn vừa đi vừa thấp giọng nói: "Con biết, nhưng..." Cánh cửa đóng lại khiến giọng hắn trở nên càng ngày càng nhỏ, dần dần không nghe thấy nữa.Phương Tiểu Thư đan hai tay vào nhau, có chút suy nghĩ đứng ở trước phiến cửa phòng đóng chặt, cô vốn tưởng rằng cú điện thoại này của Bạc Tể Xuyên sẽ nói một hồi lâu, không nghĩ tới hắn vừa mới đi vào liền đi ra, chính là lúc đi ra liền không thấy điện thoại di động của hắn.Bạc Tể Xuyên vừa ra khỏi cửa liền nói với Phương Tiểu Thư: "Thật có lỗi, làm cho cô phải đợi."Hắn nói chuyện mà không nhìn vào mặt cô, rõ ràng là tâm tình không tốt lắm, Phương Tiểu Thư hoàn toàn không thèm để ý, mỉm cười nói: "Không có gì, anh không sao chứ?"Bạc Tể Xuyên lắc lắc đầu, hơi cắn môi nói: "Đề nghị vừa rồi của tôi, Phương Tiểu Thư cảm thấy thế nào?"Chuyện làm người giúp việc? Phương Tiểu Thư có chút tiếc nuối nói: "Tôi hiện tại rất thỏa mãn với công việc của mình, làm quét dọn chỉ là một phần, tan tầm tôi còn đi làm ở cửa hàng bách hóa, buổi tối thì tới làm ở cửa hàng bánh ngọt, chỉ sợ không có thời gian làm cho anh."Bạc Tể Xuyên như không để ý đến lời cô nói, (hắn đi lên cầu thang đi đến trước đàn dương cầm đặt ở phía đông Nam giữ nghiêng người ngồi tại kia, một tay đút túi một tay vô thức nhấn phím đàn, giọng nói trầm thấp của hắn như chảy vào tai cô: "Cô có thể bỏ hết những việc đó đi, tính xem tổng tiền lương được bao nhiêu, tôi trả cho cô."Phương Tiểu Thư kinh ngạc nhìn hắn: "Nhưng tôi đã ứng trước ba tháng tiền lương ở tiệm bánh ngọt để trả tiền quan tài mất rồi..."Bạc Tể Xuyên lúc này mới ngẩng đầu lên, dáng điệu xa cách giống hệt loài thiên nga đen cao quý: "Là đưa cho tôi tiền phí nhập quan tài, không phải trả cho tôi tiền nhập quan tài. Mặt khác, cô có thể đem tiền trả lại cho chủ tiệm, tôi không tính tiền của cô." Hắn nói, giọng nhẹ nhàng như gió thổi qua tán lá."Làm vậy sao được?" Phương Tiểu Thư có chút không thể phục hồi lại tinh thần."Vậy cũng được." Bạc Tể Xuyên tựa hồ cũng không thói quen ép người khác theo ý mình, "Tùy cô, nếu cô thay đổi ý kiến thì cứ tới tìm tôi." Hắn bước nhanh xuống cầu thang, lần này là hướng về phía cửa lớn.Phương Tiểu Thư mở to ánh mắt lấy đủ những thứ mà mình mang đến rồi đi về phía cửa lớn, sau khi hắn mở cửa liền lập tức nói: "Tôi về trước, hẹn gặp lại sau."Bạc Tể Xuyên tựa hồ ngơ ngác một chút, gió thu gợi lên tóc của hắn đọng tại trên trán, hắn đưa tay đẩy gọng kính, "Được" hắn nói: "Hẹn gặp lại."Cứ như vậy, Phương Tiểu Thư đã qua một cái sáng sớm "Kinh tâm động phách". Cô hơi khó xử khi cầm bọc tiền mặt, vốn là định trả cho Bạc Tể Xuyên , nhưng hắn lại nói là không cần, còn có thể chu cấp cho cô một công việc tương đối thoải mái lại có thể kiếm được một số tiền lương bằng với hiện tại, thật sự là làm cho người ta cảm thấy thật không thể tin được.Chẳng lẽ là nàng vất vả hai mươi mấy năm, giờ bắt đầu đổi vận ?Mặc kệ thế nào, dù sao bây giờ vẫn chưa tính chuyện từ chức, Phương Tiểu Thư cũng chưa cho Bạc Tể Xuyên một câu trả lời dứt khoát, cho nên cô vẫn rất nhanh về tới tiếp đãi đại sảnh, trả lại các dụng cụ rồi đi xe công cộng đi làm ở công ty bách hoá.Công ty bách hóa mở cửa lúc tám giờ năm mươi, quầy của cô mở cửa lúc chín giờ, Phương Tiểu Thư lại một lần nữa thay đồng phục, bộ tây trang màu đen kiểu dáng tinh xảo càng khiến cô thêm xinh đẹp.Cô làm nhân viên bán quần áo nam , một công việc mà vẻ ngoài xinh đẹp rất có ưu thế. Đàn ông bình thường đều không thích mặc cả, đối mặt mỹ nữ lại rõ ràng lưu loát, cho nên cô cũng bán được nhiều hàng, kiếm được cũng không thiếu. Phần công tác này là dựa vào lớn nhất của cô để sinh sống ở trung tâm của thành phố có giá hàng sang quý, đắt đỏ. Bất quá tuy nhiên phần tiền lương này không thấp, nhưng cách ngày cô được nhận lương còn rất sớm, cô cũng sắp phải trả tiền thuê nhà rồi.Phương Tiểu Thư thuê nhà chung với một đôi người yêu, đôi người yêu này cực kỳ không có ý thức, nhất là cái kia nữ sinh, đến kì sinh lý vứt loạn băng vệ sinh ở khắp mọi nơi, sau mỗi lần cô thu thập sạch sẽ đối phương không chỉ không cảm ơn cô còn tiếp tục vứt lung tung, cô vài lần tìm đối phương bàn chuyện này, đối phương cư nhiên còn ngại cô lắm chuyện, cô thật sự không muốn tiếp tục ở chung cùng người như vậy, nhưng lại không có cách nào khác, nơi đó giao thông phương tiện giá cả tiện nghi, điều kiện kinh tế của cô như vậy thật sự không có lựa chọn nào khác.Có chút bất đắc dĩ dựa vào quầy thở dài, Phương Tiểu Thư khẽ cắn môi quyết định, làm giúp việc thì làm giúp việc, Bạc Tể Xuyên tuy ở biệt thự hai tầng, diện tích cũng không nhỏ, nhưng hắn lại là người sạch sẽ, buổi sáng giờ cô đi làm cũng không có gì thay đổi, chỉ là sợ người này có bệnh sạch sẽ, một ngày không quét tước sẽ cảm thấy nơi nơi đều là tro bụi cùng vi khuẩn, cho nên mới sẽ gọi người làm công theo giờ đi.Nghe qua tựa hồ phía trước mỗi lần đi cho hắn quét dọn vệ sinh mọi người đều không giống với, phía trước là Khải tỷ, tuổi lớn bệnh hay quên cũng lớn, tay chân cũng không đủ nhanh nhẹn, tính cách cũng không đủ chú ý, Bạc Tể Xuyên hẳn là ghét bỏ đối phương mới mặt lạnh bỏ đi, dù sao cô cũng thấy hắn thật sự không phải loại người đối xử cay nghiệt với kẻ khác.Kỳ thật Phương Tiểu Thư kết luận quá sớm , Bạc Tể Xuyên đối đãi với đa số mọi người đều rất lễ phép tôn trọng , hơn nữa càng tôn trọng những người đã mất. Nhưng một khi gặp người không liên quan tới hắn, hoặc là khách hàng biến thành nhân viên giúp việc tạm thời, hoặc là người quen, tính soi mói cùng chủ nghĩa hoàn mỹ của hắn sẽ từ từ hiện ra, bằng không cũng sẽ không mỗi lần gọi người làm công theo giờ đều không giống nhau.Phương Tiểu Thư đợi giờ nghỉ trưa mới dùng điện thoại ở chỗ làm gọi cho Bạc Tể Xuyên, bên kia sau một lúc lâu mới nhấc máy, đầu dây bên chỗ Bạc Tể Xuyên vọng ra âm thanh rất ồn ào: "Alô."Phương Tiểu Thư sợ hắn nghe không thấy, cho nên nói lớn tiếng: "Chào Bạc tiên sinh, tôi là Phương Tiểu Thư.""Nga, cô chờ." Hắn tựa hồ tại tìm địa phương yên tĩnh một chút, khoảng bốn năm giây sau đầu dây bên kia im lặng hẳn, "Tốt lắm. Tìm tôi có việc gì?"Phương Tiểu Thư có chút do dự không biết nên mở miệng như thế nào, dù sao chính mình trước đây còn tỏ vẻ không muốn nhận việc, nàng cắn môi ngẩng đầu phiền chán quét mắt ra bốn phía, vốn là muốn nhìn xem có khách hoặc chủ tiệm đi qua hay không, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Bạc Tể Xuyên tay cầm điện thoại bước nhanh qua khu bán quần áo nam.Hắn giống hệt như bộ dáng cô nhớ trong đầu như trước gầy yếu, trong ánh mắt lại hơn một phần chưa từng tại trước mặt cô biểu hiện qua lạnh nhạt cùng cay nghiệt, hắn thực mẫn cảm, rất nhanh liền phát giác có người theo dõi hắn, vì thế nhanh chóng nhìn lại đây, ánh mắt vốn có chút không hờn giận cùng địch ý tại chống lại ánh mắt của cô sau dừng lại một chút, đôi mắt hoa đào híp lại rồi chậm rãi mở to.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương