Không Chê Nhiều Lão Công

Chương 9: Mỵ mỵ ở tại nhà họ lâm



Edit & Beta: Ami Cuteo >3<

Hôm đó, Lâm Thịnh vừa ôm vừa uy hiếp mang cô bé đến đồn công an gần nhất. Thông qua lời kể của cô bé, chắc là do bé bị mấy thứ ven đường xung quanh hấp dẫn nên lạc người nhà, muốn quay lại đường cũ tìm nhưng đi lộn đến khu nhà cao cấp này. Qua nhiều ngày tìm kiếm người nhà bé mà vẫn không có kết quả, cũng không nhận được ai báo trẻ em mất tích giống bé, cảnh sát quyết định đưa bé đến cô nhi viện.

Trong khi tìm kiếm người nhà, cô bé tạm sống ở nhà họ Lâm, mẹ Lâm vừa gặp bé đã thích đến mức không rời được, liền vội vàng làm thủ tục nhận nuôi để bé chính thức trở thành một thành viên trong nhà họ Lâm. Ba Lâm vốn tiếc nuối vì vợ yêu không thể sinh 1 đứa con gái nên đối với việc nhận nuôi một đứa bé cũng không phản đối, thậm chí là giơ cả hai tay tán thành, huống chi đứa bé lại còn là 1 tiểu oa nhi nhu thuận, xinh đẹp.

Bé chỉ biết mình họ Ngô, mà mẹ và anh trai ruột đều gọi bé là bảo bối, năm nay 5 tuổi. Ba Lâm với mẹ Lâm quyết định để tiểu oa nhi giữ nguyên họ, bởi vì mẹ Lâm cũng trùng hợp là họ Ngô, còn cái tên sao? Vì bé trở thành 1 thành viên và là đại công thần của nhà họ Lâm nên Lâm Thịnh tuyệt bút vung lên, đặt tên là "Mỵ Mỵ". Hỏi hắn nguyên nhân hả? Trả lời: Mấy người không biết sao? Ngày tôi gặp được Mỵ Mỵ, cảnh xuân rất đẹp nha!

Thẳng đến nhiều năm sau, Mỵ Mỵ trưởng thành mới bắt đầu cảm thấy may mắn lúc ấy ba mẹ không cho chính mình sửa họ Lâm. Nếu không chính mình sẽ thành "Lâm Mỵ Mỵ" a. Nghĩ đến đều thấy một trận ác hàn.

──────────── ta là phân cách tuyến 5 năm sau ──────────

Mỵ Mỵ năm nay 10 tuổi, đã học lớp 4 Tiểu học.

3 giờ xế chiều mỗi ngày, 1 trong 3 anh trai hoặc là tài xế lái xe trong nhà đều đúng giờ tới đón bé tan học. Hôm nay, anh Phàm lái xe chở bé an toàn đến văn phòng của anh ấy, giao bé cho chị thư ký xong mới rời đi. Mỵ Mỵ mở cửa tiến vào trọng địa của tập đoàn Lâm thị ── văn phòng của Tổng giám đốc, tự giác ngồi xuống trước cái bàn nhỏ trong góc phòng, lấy ra sách bài tập toán rồi làm.

Anh Phàm đêm qua đã tự nói với bé, xế chiều hôm nay hắn có một hội nghị quan trọng, nếu Mỵ Mỵ làm bài tập xong trước khi anh về, anh sẽ mua bánh ngọt cho bé. Nhớ đến món điểm tâm ngọt mình thích nhất, Mỵ Mỵ bình thường đã muốn thập phần nhu thuận lại càng thêm nghe lời, bắt đầu làm bài.

Lúc Lâm Phàm vào cửa thì liền thấy tình cảnh này. Một cô bé đang ngồi đọc sách ở trước cái bàn thập phần phù hợp với bản thân, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn hồng tựa hồ là bị bài tập làm khó, giờ phút này có vẻ nghiêm túc mà còn thật sự, hàng lông mi cong liễu diệp bởi vì lông mày nhăn lại mà khoảng cách tới gần, ánh mắt tròn vo ngập nước lom lom nhìn chằm chằm bài tập, cái miệng nhỏ nhắn hồng đô đô khẽ nhếch, ngẫu nhiên răng nanh còn bướng bỉnh cắn một chút môi dưới nở nang.

Cuối cùng, cô bé mới phát hiện ta Lâm Phàm đứng ở cửa nãy giờ. Khuôn mặt nhỉ vừa mới nhăn nhó nháy mắt giãn ra, chạy vội tới nhào vào trong lòng Lâm Phàm."Anh Phàm, em rất nhớ anh nga!"

Tình cảnh này, nếu như là người không biết chứng kiến, nhất định sẽ nghĩ là 2 anh em họ lâu rồi không gặp, nhưng trợ thủ và thư ký đắc lực đi theo sau Lâm Phàm hiểu rõ, hình ảnh như vậy mỗi ngày đều sẽ diễn ra, hơn nữa theo bọn hắn quan sát, 2 vị thiếu gia khác của Lâm gia với Mỵ Mỵ tiểu thư cho tới bây giờ đều là giống như vậy, kể cả tam thiếu Lâm Dịch nghe đồn bệnh trầm cảm cũng không ngoại lệ. Bọn hắn rất không hiểu, từ buổi sáng đến hiện tại cũng chỉ mất mấy tiếng đồng hồ, rốt cuộc có gì mà phải nhớ nhung nha?

Phàm bị Mỵ Mỵ nhào vào trong lòng giống như là đã học qua biến sắc mặt nhanh, nháy mắt từ bộ dạng lãnh khốc vừa rồi biến thành ông nội Kentucky Fried Chicken. "Mỵ Mỵ ngoan! Anh cũng rất nhớ em nga!"

Tất cả nhân viên làm việc ở trụ sở chính của Lâm thị hoặc nhân viên mới đến đều được cảnh báo rằng, người đáng sợ nhất Lâm thị có lẽ là Tổng giám đốc Lâm Phàm, nhưng người không nên... trêu chọc nhất chính là con gái nuôi Lâm gia Ngô Mỵ Mỵ.

Từng có nữ nhân viên không hề có mắt nghe Mỵ Mỵ là con gái nuôi, cho rằng bé không được coi trọng nên trong khi mưu toan câu dẫn Lâm Phàm lại không cẩn thận chọc tới Mỵ Mỵ mà bị đuổi, thậm chí bị tất cả công ty có quan hệ làm ăn với Lâm thị tẩy chay. Từ đó mọi người trong Lâm thị cũng không dám đụng lông hổ!

Mà nữ nhân viên xinh đẹp mưu toan câu dẫn Lâm Phàm kia, ngày đó vốn  tính toán mặc bộ đồ gợi cảm, thừa dịp thư ký đi vắng pha một ly cà phê mang vào, thuận tiện câu dẫn một chút Tổng giám đốc. Không nghĩ tới là Tổng giám đốc lại đi vắng, chỉ thấy một cô bé ngồi ở góc trên bàn đọc sách. Cô ta cũng bất quá chỉ là nhẹ nhàng búng một chút cái trán cô bé, hỏi bé là con hoang từ đâu đến lại xui xẻo bị nhị thiếu Lâm Thịnh ngẫu nhiên mới đến công ty la cà gặp được, cho cô ta ăn hai cái tát không nói, còn bị ném ra khỏi văn phòng Tổng giám đốc!

Từ đó, Mỵ Mỵ ở Lâm thị có thể tự do đi lại không bị người ngăn trở!

Lâm Phàm ôm Mỵ Mỵ vào trong ngực, ngồi ở trước bàn đọc sách, thập phần tự nhiên cầm sách bài tập của Mỵ Mỵ, nhìn xem rốt cuộc là vấn đề khó khăn gì làm bảo bối Mỵ Mỵ của hắn đau đầu đến thế.

"A!" Phát hiện anh trai đang nhìn đề bài toán học mình vừa mới nghĩ nửa ngày cũng không làm được, Mỵ Mỵ vội vàng muốn đoạt lại sách bài tập! Ai u, rõ ràng các bạn đều nói bài tập ngày hôm nay rất đơn giản a, tại sao mình lại làm không được nha?! Bài tập toán học mỗi ngày của bé đều phải có anh trai hỗ trợ mới có thể hoàn thành, làm hại các bạn nam trong lớp đều vì chuyện này trêu chọc bé."Anh không nên nhìn! Mỵ Mỵ nhất định có thể tự làm được! Mỵ Mỵ không cần anh giúp đỡ!"

"Không cần?" Lâm Phàm nghe Mỵ Mỵ nói chữ "Không", cảm giác trái tim đột nhiên bị đồ vật gì đó ghìm chặt ngừng một nhịp. Mỵ Mỵ bắt đầu không cần hắn sao?

Tuy rằng đã sớm biết cô trưởng thành sẽ cùng các anh trai trở nên có khoảng cách, nhưng Mỵ Mỵ mới 10 tuổi không phải sao? Bình thường nếu Mỵ Mỵ không biết làm đề toán học nào đều là 3 người bọn hắn làm giúp khiến thầy cô giáo của Mỵ Mỵ cũng nhiều lần gặp mặt hắn nói chuyện qua, bất quá bởi vì do hắn là đại cổ đông của ngôi trường này nên ai cũng không dám nhiều lời. Cho nên bọn hắn vẫn cảm thấy như vậy giúp Mỵ Mỵ cả đời cũng sẽ không có vấn đề, Mỵ Mỵ có bọn hắn là đủ rồi, bọn hắn không cần tương lai Mỵ Mỵ phải thành công, bọn hắn thầm nghĩ chỉ cần Mỵ Mỵ sống vui vẻ là được.

Bây giờ là lúc Mỵ Mỵ không cần bọn hắn hỗ trợ sao? Hôm nay là không cần hỗ trợ làm bài tập toán học? Ngày mai có phải là ngại các anh trai phiền không? Ngày mốt sẽ rời đi bọn hắn sao? Không dám tiếp tục nghĩ tiếp, Lâm Phàm đã bắt đầu cảm thấy được hít thở có chút khó khăn!

Lúc này, trợ lý và thư ký của Lâm Phàm thông minh trao đổi cái ánh mắt xong, lặng lẽ đóng cửa lại lui ra ngoài. Trải qua bọn hắn nhiều năm thực hành chứng minh, 3 anh em nhà này cho dù gặp chuyện gì khó khăn có lẽ cũng sẽ không thay đổi sắc mặt, bất quá gặp phải chuyện gì liên quan đến Mỵ Mỵ tiểu thư thì sẽ hoàn toàn đánh mất lý trí. Giờ phút này cho dù có công việc gì quan trọng cũng phải chờ Tổng giám đốc đại nhân lấy lại trái tim can phổi từ chỗ Mỵ Mỵ tiểu thư mới có thể tiếp tục! Ai, Tổng giám đốc đại nhân tuy rằng lạnh như băng làm cho người ta sợ hãi, bất quá chứng luyến muội (cuồng em gái) này giống như mang đến nhiều phiền phức cho bọn hắn đâu!

Hôm nay, Tổng giám đốc Lâm thị lại tan tầm sớm nhất! Rất kỳ quái, tinh lực của Tổng giám đốc đại nhân cơ hồ hơn phân nửa đều bị Mỵ Mỵ tiểu thư chiếm đi, sao vẫn có thể làm Lâm thị kinh doanh thành công, không phá sản nha?  
Chương trước Chương tiếp
Loading...