Không Gian

Chương 47: Ẩn giấu sát khí



“Được, việc đầu tiên ngươi phải làm chính là thông qua huấn luyện cực hạn, tăng cường thể chất của mình. Trước tiên ta sẽ dạy ngươi một vài cơ bản, nếu ngươi có thể tiếp tục kiên trì, ta mới có thể tiếp tục dạy ngươi.”

“Nhất định ta có thể kiên trì được.” Bert cũng không nghĩ tới Israel sẽ dứt khoát như vậy, vốn dĩ còn nghĩ rằng nếu một lần không được y liền đến nhiều lần. Tuy rằng y càng nghiêng về hướng học tập từ lão sư của Israel, nhưng gia tộc của y căn bản tra không ra sự tồn tại của một người như vậy.

Người duy nhất khả nghi chính là ba người trẻ tuổi từng sống ở nhà hắn, nhưng điều tra chứng minh mấy người kia thực lực bình thường, cho nên cơ bản có thể loại trừ. Có điều chỉ cần có thể mạnh lên, thì bái Israel làm thầy cũng không phải không được. Nhiều năm như vậy sự khát cầu và cố chấp của y đối với lực lượng đã vượt qua hết thảy.

“Ca ca, ta đã trở về, hôm nay ăn cái gì?” Ngay lúc Israel giảng giải cho Bert y cần chuẩn bị đạo cụ vác vật nặng, Aylmer trở lại.

Israel luôn ưu tiên suy xét cho đứa nhỏ chấm dứt cuộc trò chuyện cùng Bert, cười nói với Aylmer: “Hôm nay ta chưa chuẩn bị gì cả, đợi lát nữa chúng ta đi ra ngoài ăn.”

Đứa nhỏ lẹt xẹt chạy vào nhìn thấy Bert, có chút kinh ngạc. “A, trong nhà có khách à.”

Israel giới thiệu bọn họ với nhau, Aylmer hiếu kỳ đánh giá Bert một phen, ngạc nhiên nói với Israel: “Ca ca, người này rất giống ngươi nhỉ.”

Nhóc thực thích đầu tóc vàng của đối phương, đó là màu vàng sáng. Không giống có vài người tóc vàng, nếu không phải thiên về nhạt, thì là thiên về tối, không dễ nhìn như vậy. Vốn dĩ cậu còn tưởng rằng màu tóc dễ nhìn như vậy, chỉ có một mình ca ca cậu, đây chính là màu tóc cho tới nay cậu tha thiết ước mơ đó.

“Chỉ là màu tóc và màu mắt tương tự mà thôi.” Israel thấy Aylmer nhìn chằm chằm Bert, trong lòng có loại cảm giác không thoải mái.

“Nếu hai vị không ghét bỏ, ta mời hai vị cùng ăn bữa tối như thế nào?” Bert chưa từng cao hứng giống như hôm nay, để bày tỏ lòng biết ơn của mình, y không ngại mời bọn họ ăn một bữa tiệc lớn.

“Chúng ta là ba người.” Aylmer giơ ba ngón tay, ăn đồ người khác sao có thể không mang theo huynh đệ tốt của cậu chứ.

Israel thấy đứa nhỏ nhà mình đã đáp ứng, cũng không từ chối. “Hôm nay sao Cleo không cùng một chỗ với ngươi?”

“Một hồi hắn liền trở lại, hôm nay hắn đi học lễ nghi bàn ăn, nghe nói có đồ ăn.” Aylmer bĩu môi, cho dù tộc nhân mà cậu tiếp xúc có hạn, nhưng cậu dám khẳng định Cleo tuyệt đối là kẻ ngoại tộc trong đám rồng.

“Vậy đợi lát nữa hắn còn ăn nổi sao?” Bert có chút lo lắng, y không muốn mời người ta ăn cơm, mà người ta đã ăn no rồi.

“Cái này ngươi yên tâm, chuẩn bị đầy đủ tiền là được, chúng ta đều là người rất có thể ăn.” Israel tốt bụng nhắc nhở.

Bert nhìn nhìn cái thân thể nhỏ bé của Aylmer, còn có thân thể cao gầy lại không phải rất cường tráng của Israel. Y có ấn tượng với Cleo, cũng là một thiếu niên cao gầy mảnh khảnh. Y cảm thấy cho dù mấy người này có thể ăn, cũng ăn không được bao nhiêu thứ.

Vì thế y phạm vào ý thức chủ quan sai lầm, chờ bọn họ ở trên con đường mỹ thực tại học viện, sau khi chọn một nhà hàng bất luận là đồ ăn hay trang hoàng đều là đứng đầu ngồi xuống, y mới biết được cái định nghĩa có thể ăn này.

Cleo và Aylmer cho đến khi đem nguyên liệu nấu ăn mà nhà hàng chuẩn bị đều ăn sạch sẽ xong, mới ưu nhã lau lau miệng. Bert nhìn tờ hóa đơn thật dài, khóe miệng không thể khống chế được mà co rút.

Y cảm thấy lời hôm nay của Israel, tuyệt đối là nhắc nhở thiện ý. Đồ ăn nơi này cũng không rẻ, tiền mặt trong tay y cũng không đủ chi trả tiền cơm. Nếu không phải nơi này có thể trực tiếp dùng ma tinh để trả, phỏng chừng y phải chịu tiếng xấu rồi. Thật không biết bọn họ đem đồ ăn ăn tới chỗ nào nữa?

Israel cảm thấy Cleo chính là điển hình ăn tàn người khác, bình thường cũng không thấy hắn ta ăn như vậy mà? Đứa nhỏ nhà hắn tuyệt đối ăn ít hơn so với Cleo.

Ban đêm, Aylmer như cũ tựa vào trong lòng Israel. Lúc này cậu phơi ra cái bụng nhỏ trắng trắng của mình để Israel xoa xoa giúp cậu.

Cậu không có ăn quá nhiều, hoặc là có chỗ nào không thoải mái, mà là như vậy rất dễ chịu. Lúc còn bé có một lần ăn quá nhiều, Israel lo lắng cậu khó chịu, vì thế liền bắt chước động tác của một bà nội xoa bụng cho cháu mình ở cách vách mà xoa xoa cho cậu.

Tuy rằng đoạn ký ức kia rất xa xăm, hơn nữa vô cùng mơ hồ. Nhưng hắn vẫn là xoa đứa trẻ đến thoải mái, hừ hừ ngủ thiếp đi. Từ đó về sau, mỗi lần đứa nhỏ ăn quá nhiều thứ, đều sẽ yêu cầu ca ca xoa xoa cho cậu.

Israel cảm thụ được da thịt trơn mịn nhẵn nhụi dưới tay, nghĩ rằng làn da của đứa nhỏ nhà hắn thật sự rất không tồi. Hắn xoa bóp cái bụng nhỏ bằng phẳng của cậu, thật không biết nhiều đồ ăn như vậy đã ăn đến chỗ nào nữa?

“Ca ca, đừng bóp, tiếp tục xoa.” Aylmer bất mãn kháng nghị, vừa rồi cậu thoải mái đến mức sắp ngủ. Israel nhìn bộ dạng buồn ngủ mông lung, vẻ mặt đầy bất mãn của cậu, tiếp tục xoa bụng cho cậu.

Không lâu sau Aylmer liền ngủ khì, Israel nhìn gương mặt của đứa nhỏ khi ngủ không hề phòng bị, vẻ mặt đầy ngây thơ. Trong lòng nảy lên một loại cảm giác thỏa mãn khó có thể dùng lời nói diễn tả được, được người ta dùng cả thân thể lẫn tâm hồn mà tin tưởng, ỷ lại thật là một chuyện rất tốt đẹp.

Hắn đắp kín chăn cho đứa nhỏ, tiến vào không gian tu luyện. Hiện tại thực lực của hắn vẫn chưa đủ cường đại, ngay cả so sánh với Đại Kiếm Sư có thực lực hơi yếu hơn Hans cũng không đối phó được, càng đừng nói là Kiếm Thánh như Hans.

Hắn không có khả năng lần nào cũng có vận khí tốt như vậy, liều mạng liền có thể giết chết Kiếm Thánh. Hơn nữa hiện tại thực lực của Aylmer cũng mạnh hơn so với hắn, khiến cái người làm ca ca như hắn chịu sao nổi. Cho nên hắn phải cố gắng gấp bội mới được, tuy rằng không nói có thể trong khoảng thời gian ngắn đạt tới tiêu chuẩn đánh bại Kiếm Thần, nhưng ít nhất gặp được Kiếm Thánh cũng có thể toàn thân trở ra.

Thời gian qua thật nhanh, đảo mắt đã nghênh đón bốn ngày nghỉ mỗi tháng một lần của học viện, đây cũng là kỳ nghỉ đầu tiên từ khi bọn họ đến trường.

Trong khoảng thời gian này phát sinh rất nhiều chuyện, cảm giác tựa như đã qua vài tháng, chứ không phải mới một tháng. Hiện tại Bert đã bắt đầu rèn luyện thân thể theo kế hoạch mà Israel định ra cho y. Y rất nhẫn tâm đối với chính mình, có khi khiến cho Israel cảm thấy bội phục.

Viện trưởng học viện quân sự Farley, là trưởng bối tương đối thân thiết của Bert, đương nhiên biết một ít chuyện giữa Bert và Israel. Hiện giờ ông chỉ nấp trong bóng tối yên lặng quan sát, nế thành công, nói không chừng có thể mang đến cơ hội thay đổi cho học viện quân sự.

Hôm nghỉ học trước cửa học viện đã sớm đứng đủ loại xe ngựa, thậm chí còn có ma thú kéo xe. Israel ở trong đám người nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, hình như là vị đội trưởng pháp sư Lanny nhiều năm trước trong rừng rậm ma thú. Có điều trong nháy mắt thân ảnh hắn ta liền biến mất trong dòng ngựa xe như nước, Israel cũng không nghĩ nhiều. Dù sao thì Lanny cũng không có khả năng nhận ra hắn.

Cleo đương nhiên là bị long kỵ sĩ nhà hắn đón đi, lần trước hắn ta tuyên bố ‘quan hệ’ của hai người với bên ngoài, Carlota cũng không có gì cần kiêng dè. Có điều rất nhiều người đều vô cùng nghi hoặc, Carlota có thêm một đứa cháu như vậy từ lúc nào? Sao bọn họ chưa từng nghe nói qua?

Thậm chí còn có người suy đoán kỳ thật Cleo là con riêng của Carlota, gần đây vừa nhận về. Bởi vì không có ai nghĩ đến một con rồng lại nhàm chán chạy tới trường học nhân loại, cho nên hầu như không có ai suy đoán theo phương diện kia.

Đối với những đồn đãi này Carlota bỏ mặc không để ý, xem như không nghe thấy. Dù sao thì có rất nhiều người nhàm chán không có việc gì làm, cả ngày dựa vào suy đoán, nhiều chuyện cuộc sống của người khác.

Biết trường học cho nghỉ Beryl liền ngồi xe ngựa, tự mình đến cửa trường học nghênh đón hai vị chủ nhân của mình. Israel nhìn Beryl tinh thần sáng láng, giống như một quý phụ, trực giác thấy nàng có chút không giống.

“Beryl đã lâu không gặp, có phải có việc gì vui không?”

“Cái này cũng không thể gạt được ngài, chúng ta trở về lại nói.” Beryl ý cười đầy mặt kéo cửa xe ra, làm tư thế mời.

Đợi bọn họ trở lại căn nhà nhỏ ở đế đô, Beryl mới sung sướng nói, hôm trước nàng cảm nhận được khí tức mỏng manh của con nàng. Nàng có thể cảm giác được con nàng vô cùng an toàn, nhưng lại rất khỏe mạnh.

Lúc ấy nàng lập tức truy tìm phương hướng của khí tức, song khí tức này biến mất rất nhanh chóng. Mặc dù nàng có chút thất vọng, nhưng có thể biết được đứa trẻ không có việc gì, nàng cũng rất cao hứng, ít nhất thì con nàng có thể đợi đến lúc cùng nàng đoàn tụ.

Israel và Aylmer cũng thực vui mừng cho nàng, vốn dĩ bọn họ cũng suy đoán nhất định trứng long thú vẫn còn tốt. Những người đó hao tâm tổn trí để có được nó, để làm á long kỵ sĩ, như vậy thì tuyệt đối sẽ không thương tổn nó. Thế nhưng chung quy thì đó cũng chỉ là suy đoán mà thôi, không ai biết có thể xảy ra cái gì ngoài ý muốn hay không.

Beryl nói xong còn lấy ra phong thư lãnh địa Salomon gửi tới. Trong đó đại đa số là quản gia Burney viết, sau đó chính là Kevin và quản gia Tề Khắc gửi đến.

Bởi vì sử dụng máy truyền tin ma pháp vô cùng hao phí tinh hạch, phí dụng cho mỗi lần sử dụng rất cao. Cho nên không có chuyện gì khẩn cấp hoặc quan trọng, người trên đại lục bình thường đều liên lạc dựa vào thư từ.

Trong thư quản gia Burney nói về tình hình lãnh địa gần đây, hiện tại lãnh địa phát triển rất vững vàng, cũng không có tình huống gì đặc biệt, không khác mấy so với khi bọn họ rời đi. Có điều trong thư quản gia Burney nói nhiều nhất vẫn là huynh đệ hai người phải chiếu cố chính mình thật tốt, chú ý thân thể.

Thư của Kevin chủ yếu là biểu đạt nhung nhớ đối với hai vị chủ nhân, còn có một ít việc vặt giữa cậu và dực hổ, nhìn ra được bọn họ ở chung rất tốt.

Israel không nghĩ tới Tề Khắc sẽ viết thư cho hắn, cho nên cầm phong thư nét chữ xinh đẹp kia cảm thấy có chút kinh ngạc. Trong thư Tề Khắc cũng không viết chuyện gì đặc biệt, chỉ là nói một ít việc hàng ngày trên đảo. Sau đó chính là quý tộc ở đế quốc trước đây của Emmon đến đảo Hoa Hạ, nhận ra Emmon, cũng liên tục tiếp xúc.

Xem ra có vài người lại không an phận, có điều không biết đội trưởng hộ vệ của hắn có thể qua được khảo nghiệm này hay không, hy vọng hắn ta đừng quên khế ước nô lệ của hắn ta vẫn còn ở trong tay mình.

Israel hồi âm bảo Tề Khắc chú ý hướng đi của Emmon, có tình huống gì thì kịp thời báo cho quản gia Burney, cũng thông báo cho hắn.

Hắn đồng thời bảo quản gia Burney chú ý động tĩnh trên đảo Hoa Hạ, sau đó để Kevin gần đây lên trên đảo ở, để ngừa có người đánh lệch chủ ý.

Bốn ngày nghỉ nhìn như rất dài, trên thực tế lại vô cùng ngắn ngủi. Israel mang theo Aylmer đi dạo loanh quanh ở đế đô, liền cảm thấy đã đến thời gian trở về trường học.

Có điều lần này bọn họ về trường học, rất yên tĩnh không giống như khi đi. Bởi vì thời gian mọi người về trường học không giống nhau, cho nên trên đường học viện không giống bốn ngày trước xe đến xe đi. Chỉ là ngẫu nhiên nhìn thấy một chiếc xe ngựa chạy nhanh qua, chạy về hướng học viện.

Israel ngồi ngay ngắn trong xe ngựa, cầm huy chương ma pháp Aylmer mua cho hắn khi đi dạo phố trong tay, thưởng thức. Nghe nói đây là đạo cụ phòng ngự ma pháp, có thể trong nháy mắt lúc bị công kích phóng ra ma pháp độn thổ. Có thể ngăn cản ba lượt công kích của Đại Kiếm Sư, Ma Đạo Sư.

Hắn cảm thấy cái này không có nhiều tác dụng với hắn cho lắm, nhưng đứa nhỏ kiên trì muốn mua. Chủ yếu là cậu cảm thấy cái huy chương này làm rất dễ nhìn, ca ca cậu đeo trên đồng phục nhất định đẹp trai hết sức.

Aylmer đưa lễ vật, đương nhiên hắn vui vẻ nhận lấy, tuy rằng tiền là hắn bỏ ra, nhưng hắn vẫn cảm thấy trong lòng ngọt ngào.

Lúc này Aylmer đang tựa vào trên vai Israel ngủ khì, cậu đang ở tuổi hiếu động, bình thường ngoại trừ ngủ thì cũng là ầm ĩ một khắc cũng không ngừng được. Hiện giờ bắt cậu ngồi buồn bực trong không gian nhỏ hẹp trong xe ngựa, đương nhiên cậu lựa chọn ngủ cho qua quá trình một đường nhàm chán này.

Khi xe ngựa nhà Salomon chạy đến một con đường tĩnh lặng, xe ngựa đột nhiên dừng lại. Tiếp đó hắn liền nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của xa phu, thoáng chốc trong không khí tràn ngập mùi máu tươi nồng đậm. Gần như là đồng thời, một cỗ sát khí khổng lồ nghênh diện đánh tới.
Chương trước Chương tiếp
Loading...