Không Nghe Lời, Vậy Mời Xuống Giường!

Chương 18: Vĩnh viễn bảo vệ



"Ông cụ không có ở nhà, em nói anh nghe thử coi, anh ức hiếp em thế nào ?" Tả Tuấn để tờ báo trong tay xuống, uống một ngụm cà phê rồi nhìn em gái.

Tả Tuấn hiển nhiên là mới vừa rời giường, áo ngủ tơ tằm trên người còn chưa thay, kiểu dáng thân đối màu đen, da thịt màu lúa mạch lộ ra từ cổ kéo đến trước ngực, khi quay đầu nhìn Tả Dữu, áo lại càng mở rộng ra thêm.

Mí mắt Tả Dữu nhảy nhót, nhìn Tả Tuấn ở trước sô pha một cái sau đó quay mặt đi, đối với người anh trai không lúc nào là không lãng phí điện lực này cô đã không buồn nói nhiều, cô nghiêm mặt đi thẳng vào vấn đề: "Ba đồng ý với em sẽ ký một bản hợp đồng với Vạn Bác, tại sao anh lại chặn ngang!"

Tả Dữu đối với Tả Tuấn không giống như với Lệ Minh Thần, muốn làm nũng liền làm nũng muốn ăn vạ là ăn vạ, trời mới biết lần nói lý này cô có không biết bao nhiêu dũng khí mới dám nhảy ra quát lớn với Tả Tuấn .

Tả Dữu rất tức giận, Tả Tuấn rất bình tĩnh.

Anh ta từ từ để ly xuống, đứng dậy, sau chuyển một bước, một tay chống lên lưng tựa ghế sofa tương đối gần Tả Dữu, nhìn Tả Dữu: "Ba đồng ý với em, là bởi em vì một tên đàn ông hồ đồ nhất định phải đến công ty nhỏ đó, hiện tại ba xuất ngoại, việc trong nhà anh sẽ quyết định, cho nên...." Mắt phượng của Tả Tuấn đột nhiên nheo lại, thong thả ung dung nói: "Việc tình cảm riêng này, em phải tự mình nghĩ biện pháp...."

Tả Tuấn ngoài hoa, còn thích đẹp, trên người lúc nào cũng thích xịt nước hoa, không phải loại nước hoa nồng nặc kia, mà là loại rất nhạt nhưng lại rất hấp dẫn.

Mà bây giờ anh cách mình rất gần, trên người anh chính là loại mùi này, Tả Dữu cau mày.

Nhớ hồi còn học đại học, có một lần Tả Dữu bắt gặp một người phụ nữ ngồi trong lòng Tả Tuấn, vừa hít cổ của anh vừa nói mùi của anh làm cô ta hưng phấn như thế nào.

Vừa nghĩ tới tình cảnh lúc ấy, cả người Tả Dữu lại không thoải mái, cô theo bản năng lui về phía sau một bước, "Nếu anh không giúp thì thôi đi, em đợi ba về."

"Ông ấy và mẹ em đi châu Âu rồi, không đến mười ngày nửa tháng là không về được, nhưng...." Tả Tuấn thu tay lại, khoanh trước ngực, cơ ngực bởi vì thân áo thít chặt mà càng nổi bật rõ ràng hơn, "Muốn anh ký hợp đồng với Vạn Bác cũng không phải chuyện to tát gì...."

"Đồ con chồn! Điều kiện là gì?" Chuyện đã đồng ý mà không hoàn thành, Tả Dữu sẽ cảm thấy mình thật mất mặt, cho nên chỉ cần anh cả hơi buông lỏng là cô không muốn bỏ qua. Cô quay đầu lại nhìn Tả Tuấn.

"Anh muốn quen người tên Ôn Hân ở công ty em ."

"Tả Tuấn, anh đi chết đi! Đó là chị dâu hai của em! Không cho phép anh có ý đồ với chị ấy!" Tả Dữu hoàn toàn tức giận, cô thật hối hận vì mình đã tốn nhiều thời gian để gảy đàn cho tên “sói” này.

"Anh làm không có giới hạn lâu thế, sao anh không bị AIDS đi...." Lúc Tả tiểu thư thở phì phò ra cửa, đã bắt đầu không lựa lời.

Tả Tuấn nhìn bóng lưng em gái rời đi, bưng ly cà phê lên vừa uống vừa nói: "Nguyền rủa cũng không có ý tưởng mới."

Có thể lọt vào mắt xanh của Dữu Tử, người phụ kia quả thực rất khác biệt. Một ly cà phê cũng không cứu vớt được một đêm tinh lực tiêu hao trên người mỹ nữ của Tuấn thiếu gia, anh ngáp một cái, lên lầu ngủ bù.

Mất đi khoản hợp đồng với Hằng Vũ tất nhiên rất đáng tiếc, nhưng công việc của Vạn Bác vẫn phải tiếp tục, cũng may bảy ngày sau khi vấp phải khó khăn với Tả Tuấn, Vạn Cương đi công tác từ Hongkong về mang theo hai bản hợp đồng có lợi ích không nhỏ, trong lúc nhất thời trước mắt nhân viên của Thiên Hòa Vạn Bác dường như đều là bao lì xì cuối năm rất dày.

Hai người có cảm xúc không phù hợp với dòng nước lớn của toàn bộ công ty, đó là Ôn Hân và Tả Dữu.

Tả Dữu mất hứng, bởi vì trên con dấu quân công một nửa không phải là cô.

Ôn Hân khó chịu, ngay cả bản thân cô cũng không nói ra được, có lẽ là không muốn nói thôi.

Âm thanh ngoài phòng làm việc của Ôn Hân rất lớn và ồn ào, các nhân viên đang bàn bạc sôi nổi xem tối nay sẽ chọn nơi làm làm thịt lão Vạn, đúng lúc này Tả Dữu mang theo khuôn mặt nhăn nhó mò vào cửa phòng Ôn Hân."Chị dâu...."

Ôn Hân đang loay hoay với điện thoại trên tài liệu, nghe thấy âm thanh, bèn ho nhẹ một tiếng: "Đừng gọi bừa."

"Tại sao lại là gọi bừa, rõ ràng...." Có thể là phát hiện ra Ôn Hân hơi quái lạ, Tả Dữu nhoài người lên bàn làm việc của Ôn Hân, ngó đầu nhìn, "Chị dâu, đang nhớ tới anh em!" Tả Dữu mắt tinh liếc một cái đã thấy số trên diện thoại.

"Đúng là không đàng hoàng, vẫn chưa gọi cho chị...." Một giây trước mặt Tả Dữu còn như đưa đám, giờ lại nở nụ cười gian, cả người gục xuống bàn, chống cằm nhìn Ôn Hân.

Ôn Hân đỏ mặt vì bí mật bị phát hiện, "Nói linh tinh gì đấy, chị đang tìm số điện thoại của Liễu tổng." Bị Tả Dữu nhìn chăm chú Ôn Hân lúng túng gõ xuống mép bàn, "Đây là phòng làm việc, chú ý đến hình tượng!"

Hiếm khi Ôn Hân hung dữ, Tả Dữu cũng không tức giận, từ từ đứng dậy, "Em nói linh tinh, vậy em cũng không nói cho người nào đó biết tuần này anh em đi làm nhiệm vụ a."

Tả Dữu còn nhớ, hành tung của đồng chí thiếu tá Lệ từ trước đến giờ không khai báo với cô, thế nào mà ngày đó sau khi đưa Ôn Hân về xong, buổi tối đang yên lành lại gửi tin nhắn, nói bộ đội có nhiệm vụ, không thể ra ngoài trong một khoảng thời gian, tình cảm mờ ám là ở chỗ này.... Tả tiểu thư phát hiện bí mật nên cười xấu xa.

Ôn Hân làm bộ như không nghe thấy, nhưng trong lòng lại thả lỏng, nói thật, không có người kia thỉnh thoảng lắc lư trước mắt, cuộc sống đúng là nhạt nhẽo rất nhiều.

Đúng lúc hai người đều có tâm sự, thư ký Tiểu Nhạc của Vạn Cương gõ cửa đi vào, “Trợ lý Ôn, Vạn Tổng muốn tôi thông báo với ngài, tối nay toàn bộ công ty sẽ đến Khải Hoàn Môn hát karaoke, cô nhất định phải tới."

Vạn Cương “bắt buộc” chắc chắn không phải chuyện tốt, điều này Ôn Hân biết. Chỉ là cô không biết, chuyện không tốt hôm nay không liên quan tới Ngụy Dược.

Bởi vì Ngụy Dược căn bản không xuất hiện.

Dựa theo lệ thường của thứ ba, buổi chiều trường tiểu học nhân dân được nghỉ nửa ngày, thừa dịp lúc nghỉ trưa Ôn Hân đúng giờ đến đón Ôn Noãn về, đến nhà, đợi Noãn Noãn để túi sách xuống, cô mới phát hiện túi sách cũ mà cô nhóc vẫn hay đeo không còn, thay vào đó là một chiếc Kitty màu hồng phấn hoàn toàn mới. Ôn Hân chống nạnh vừa định hỏi Noãn Noãn thực hư thế nào, ngoài cửa đột nhiên vang lên một tiếng phịch, nghe giống như là anh trai bị té. Ôn Hân đưa ngón tay điểm vào chóp mũi của Noãn Noãn: "Tối cô về thẩm vấn con tiếp!"

Ôn Noãn nháy mắt mấy cái, đầu óc bắt đầu nhanh chóng suy nghĩ, nên lấy cớ gì để nói rằng dì tặng bé túi sách đây?

Buổi trưa từ lúc ra khỏi cửa nhà, Ôn Hân đã nói với anh trai là tối sẽ về nhà muộn, nhưng đợi đến khi xe của công ty đưa tới đích đến, Ôn Hân mới biết, muộn của tối nay cũng phải phân thành hai loại muộn và rất muộn. Câu lạc bộ đặt trên đỉnh núi gần ngoại ô thành phố, muốn gọi xe về nhà sớm là không thể nào.

Tính tình Ôn Hân lại yên tĩnh, cô thở dài, cầm túi xách đi theo đồng nghiệp vào trong câu lạc bộ.

Có thể thấy lần này Vạn Cương ký được hai hợp đồng lớn, cho nên ra tay cũng hào phóng hơn bình thường rất nhiều, chỉ từ căn phòng bao rộng bao nhiêu mét vuông là có thể nhìn ra.

Các đồng nghiệp cắn hạt dưa, ăn đồ ăn vặt, bận rộn hát, Ôn Hân và Tả Dữu ru rú ở trong góc tán gẫu.

"Đơn từ chức của Vương Binh hôm nay đã nộp lên chỗ chị rồi." Ôn Hân nhìn đồng nghiệp trước mặt vô cùng sôi nổi, nói với Tả Dữu điềm nhiên như không.

Tả Dữu đang nắm hạt dưa cắn như cắn bọ cánh cam, nghe thấy vậy miệng dùng sức một cái, “tách” ngay cả nhân của hạt dưa cũng bị cắn nát. Cô nhổ những thứ rác rưởi trong miệng ra, vẻ mặt bướng bỉnh nói: "Chuyện anh ta từ chức liên quan gì tới em!"

Nhưng nói xong, giọng của Tả Dữu lại lập tức mềm xuống, "Chị dâu, không phải vì em anh ta mới từ chức đấy chứ?"

Tay đang đặt ở đầu gối giơ lên gõ vào đỉnh đầu cô ấy một cái, Ôn Hân nhìn Tả Dữu, nhỏ giọng nói: "Gọi bậy bạ cái gì thế?"

Tả Dữu biết mình đã phạm vào điều kiêng kị nên le lưỡi, nhấn mạnh lần nữa: "Chị, anh ta từ chức không phải vì em chứ?"

"Em nói thử xem?" Từ sau khi biết hai anh em nhà này, Ôn Hân cảm thấy tính tình của mình đã không còn buồn bực như trước nữa, Tả Dữu nhìn chằm vào cô khoảng mười giây để đợi câu trả lời, đợi tới lúc cô nhóc này sắp bị hành hạ cô mới nói: "Hẳn là không phải, chị nghe nói hắn ta đổi đến một công ty khác làm việc.... Tập đoàn Aviva."

Ôn Hân mặt mày tươi cười nhìn Tả Dữu, Tả tiểu thư chớp mắt, sau khi hiểu ra giậm chân giận dữ: hắn ta đâu phải là vì mình! Aviva (1) là tập đoàn nằm trong top 500 trên thế giới!"

Bên tai đột nhiên yên lặng làm Tả Dữu như ý thức được gì đó, cô nhìn Ôn Hân cười, lại quay đầu nhìn thử…. tất cả mọi người đang nhìn cô ——囧 a! ! o(>﹏
Chương trước Chương tiếp
Loading...