Không Nói Tôi Yêu Cậu

Chương 49: # Không Thể Tha Thứ



[Tôi có sự kiêu ngạo của riêng mình nên khi gặp mặt cậu đừng nói kiêu ngạo thì có tác dụng gì, có ăn được không.]

[Niềm kiêu hãnh của tôi chính cậu. Cậu có một cuộc sống vui vẻ thì tôi sẽ có một cuộc đời đầy tự hào.]

Đông Hằng nhìn đồng hồ đã nhiều lần, phía cửa vẫn chưa có động tĩnh. Hôm nay Saint vốn không tăng ca, về muộn cũng không báo trước.

Đông Hằng chủ động gọi cho Saint xem rốt cuộc cậu đang làm gì.

Saint nói "Alo."

Đông Hằng không nói gì, chỉ muốn nghe cậu giải thích. Saint nhìn Trân Châu và Blue rồi ra bên ngoài "Em đang ở với bạn quên mất báo anh."

Đông Hằng nhỏ giọng "Chuyện gì mà gấp đến nỗi quên cả gọi về nhà?"

Saint nói "Bạn em vừa chia tay bạn trai."

Đông Hằng rũ mắt "Em đang ở đâu?"

...

Đông Hằng bước vào một quán karaoke, tìm số phòng Saint nói trong điện thoại. Anh cùng một người bạn bước vào "Saint."

Saint đi nhanh lại kéo tay anh "Lưu Minh ở nhà một mình không sao chứ?"

Đông Hằng kéo tay Saint để cậu nhìn đồng hồ của bản thân. Anh định mang Lưu Minh đi theo nhưng đến giờ phải ngủ rồi.

Saint biết bản thân có lỗi liền nghiêng đầu tránh né, nhìn người đang đứng phía sau anh "Đây là..."

Đông Hằng cười nói "Bạn cùng làm ở bệnh viện, bác sĩ gây mê rất nhiều ưu điểm."

Saint nhìn người kia, vẻ mặt nghi ngờ "Nhìn anh ấy giống như rất hay đến bar ý, kiểu rất rành phụ nữ."

Bác sĩ gây mê nói "Không phải những lúc như thế này thì mới cần tôi nhất sao. Bỏ được một phiền phức mà."

Saint quay trở lại nói với Blue và Sky "Hai cậu ở đây với Trân Châu nha, tớ bị bắt phải về rồi."

Saint liếc nhìn vị bác sĩ kia "Mặc dù đó là người quen của Đông Hằng những vẫn không biết được tốt xấu đâu."

Vị bác sĩ kia thấy Saint cứ dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn mình liền bật cười "Cậu ấy nghĩ tôi là người xấu sao?"

Đông Hằng cười nói "Cậu đừng để tâm, em ấy là thế đấy."

Đông Hằng trong lúc đợi Saint thì nói tiếp "Cậu cũng nên tìm một cô gái tốt đi, đừng cứ buông lỏng như vậy."

Bác sĩ gây mê kia cười cười "Ừm, biết rồi."

Đông Hằng theo sau Saint vào phòng ngủ, lúc cậu quay mặt lại thì nhìn mới biết anh vẫn luôn đứng sát phía sau lưng.

Saint bất giác lùi lại vài bước cuối cùng thì lưng cũng chạm vào tường, Đông Hằng cũng theo từng bước đi của Saint ép cậu vào một chỗ rồi chống tay đặt cạnh mặt cậu.

Saint nói "Anh muốn làm gì?"

Đông Hằng cười cười, chống cả bên tay còn lại lên phía bên kia mặt Saint "Sao hả, có điều gì không được làm sao?"

Saint bắt đầu khụy chân rồi dần dần ngồi xuống định thoát ra nhưng Đông Hằng rất nhanh đã làm theo. Hai người đều ở tư thế ngồi, hai tay Đông Hằng vẫn khư khư giữ trên tường.

Giọng Saint nói "Anh muốn làm gì?"

Đông Hằng đưa ánh mắt sâu thẳm, miệng dần dần hé nụ cười mỉm "Chỉ thế này thôi, đùa em một chút tội về trễ mà không nói."

Saint nhìn anh chăm chăm "Vậy..."

Đông Hằng đột ngột đặt lên tóc mái Saint nụ hôn nhẹ khiến cậu quên mất điều dự định nói. Đông Hằng kéo chiếc áo khoác trên ghế lấy ra một cái hộp. Bên trong chiếc hộp nhỏ là một chiếc đồng hồ màu trắng, chắc chắn không rẻ tiền.

Saint ngạc nhiên "Gì đây?"

Đông Hằng tháo chiếc đồng hồ cũ ra rồi đeo thử cái mới cho Saint "Lần trước sinh nhật em chưa kịp tặng mà, bây giờ bù."

Saint nghi hoặc "Anh lấy tiền đâu mua cái này?"

Đông Hằng ngồi bệt xuống sàn "Tất nhiên là anh lấy quỹ đen."

Saint nghiêng đầu "Sao anh có quỹ đen được, tiền lương của anh vào thẳng thẻ kia mà?"

Đông Hằng lảng tránh "Ừm, tắm thôi trễ quá rồi."

Saint nhẹ bĩu môi "Không nói thì thôi, anh cũng không giữ nhiều được."

Món quà sinh nhật tặng trễ này đã khiến Saint biết rằng Đông Hằng có quỹ đen cũng chỉ dành riêng cho gia đình. Vậy là ngày sinh nhật Saint, Đông Hằng vẫn chưa đủ tiền mua cái này nên đến giờ mới tặng sao?

Tết năm nay vui vẻ hơn mọi năm do có sự góp mặt của Lưu Minh. Thằng nhóc này dẫn Giant chạy phá lung tung nhưng khi nhìn thấy thư kí Hân lại thực sự ngoan ngoãn.

Lưu Minh đứng hình nhìn thư kí Hân kèm theo ánh mắt chăm chú "Cô ơi, hôm nay cô càng đẹp hơn thường ngày."

Thư kí Hân cười ngại, trước mặt nhiều người thế này mà Lưu Minh lại giở trò nịnh nọt "Cô cảm ơn."

Mr. Tùng đứng bên cạnh thư kí Hân nhíu mày, Lưu Minh nhìn qua anh thì giật mình, ánh mắt đó là muốn ăn tươi nuốt sống cậu. Lưu Minh giờ mới biết sợ hãi vội chạy đi tìm Saint.

Tết năm nay mọi người cùng tụ tập tại nhà ông Nguyên. Lưu Minh là người duy nhất được nhận phong bao lì xì, thằng nhóc vui vẻ cười nói cả ngày.

Lưu Minh bỗng lại gần thư kí Hân "Cô ơi, cô mau sinh cho cháu một đứa em chơi cùng đi."

Mọi người nghe Lưu Minh thốt ra những lời này thì ngạc nhiên, bất an nhìn qua thư kí Hân.

Thấy thư kí Hân không trả lời mình, Lưu Minh liền nói thêm "Nếu sinh hai thì càng tốt, có đủ em trai, em gái. Cô hứa với con đi."

Thằng nhóc này đúng là nói câu sau nhấn mạnh câu trước, thật biết làm người khác đau lòng. Nhưng giọng nói trẻ con với ánh mắt ngây thơ đó thật sự không có ý xấu. Điều mà chỉ có trẻ con làm được, khiến người khác thoải mái hơn.

Thư kí Hân cười rồi gật đầu "Cô sẽ cố gắng."

Mr. Tùng phía sau lại gần "Em nói rồi đấy, không được lừa gạt trẻ nhỏ."

Mr. Tùng rút lì xì ra đưa cho Lưu Minh "Lúc đầu định không đưa nhưng câu chúc Tết hay đấy."

Lưu Minh không hiểu chuyện gì nhưng vẫn vui vẻ nhận lấy "Ông thật đẹp trai ạ."

Mr. Tùng nghe chữ 'ông' này thật muốn bóp cổ Lưu Minh. Dựa vào đâu gọi Ngọc Hân là cô mà luôn gọi mình là ông chứ?

Số tiền chúc Tết Lưu Minh nhận được là một con số không hề nhỏ. Saint chưa mở miệng mà Lưu Minh đã đem tất cả đưa cho cậu, đến bên trong có bao nhiêu tiền thằng nhóc cũng không mở ra xem.

Tối đó Lưu Minh lại đưa Saint thêm một phong bì đỏ "Ba giữ luôn cái này giúp con."

Saint vừa mới khóa tủ lại "Lúc nãy để quên sao?"

Lưu Minh lắc đầu "Ba Đông Hằng vừa mới cho."

Saint nghi hoặc mở ra xem, số tiền bên trong thực sự không nhỏ "Ba lấy đâu ra số tiền này cho con chứ."

Lưu Minh lắc đầu mạnh rồi chạy nhanh đi. Thằng nhóc này rõ ràng biết mới làm ra biểu hiện thế này, chỉ là không biết nói dối.

Đông Hằng vừa hay đi vào "Sao vậy, con trai chạy nhanh ghê ta."

Saint đưa mắt nhìn Đông Hằng "Tiền ở đây mà anh cho Lưu Minh nhiều thế này?"

Đông Hằng giữ im lặng, điều bản thân giấu lâu vậy rồi không thể dễ dàng nói ra như vậy được. Saint ngược lại không có kiên nhẫn "Tiền chúc Tết thôi đã cho nhiêu đây rồi thì quỹ đen anh có bao nhiêu chứ?"

Đông Hằng ngồi vào bàn làm việc, mở laptop rồi chăm chú nhìn "Là..."

Là do anh nhìn thấy Lưu Minh đem tiền của mình đưa Saint nên Đông Hằng mới lì xì nhiều như vậy. Đây cũng là số tiền còn dư lại khi mua đồng hồ.

Saint nghiêng đầu "Hửm."

Đông Hằng im lặng ngồi làm việc không nói tiếp nữa. Saint kéo ghế đi lại ngồi bên cạnh, nếu hôm nay anh không nói ra thì cậu sẽ cứ đeo bám.

Đông Hằng rất bình thản nắm tay Saint, lâu lâu lại xoa đầu cậu. Tiền vốn là của Đông Hằng, anh không nói ra cậu cũng không thể ép buộc được. Chỉ là vì tò mò mà Saint đã bám người như vậy.

Không ngờ Đông Hằng lại rất thích Saint như thế này, không mắng không nháo cứ ngồi bên cạnh đợi anh.

Lưu Minh thấy Saint cứ mãi lẽo đẽo theo Đông Hằng thì thấy kì lạ. Đến khi ăn xong cậu cũng nằng nặc đòi rửa bát cùng anh. Lưu Minh ăn xong thì liền trở về phòng, bộ phim hoạt hình thích nhất cũng vì hai người họ mà không xem nữa.

Đông Hằng nghe điện thoại xong thì lại sô pha ngồi cạnh Saint, thấy cậu cứ liên tục chuyển kênh thì anh vội giành lấy điều khiển tắt luôn ti vi.

Saint nhìn lên thì Đông Hằng liền nói "Ngủ trước đi."

Thấy Saint không chịu di chuyển Đông Hằng cũng hiểu. Anh gập laptop lại rồi đi thẳng lên phòng, đằng nào cái đuôi nhỏ này cũng sẽ theo sau.

Saint tắm xong thì thấy Đông Hằng đang nằm trên giường đọc sách. Thường ngày chỉ thấy anh trông thật chăm chỉ, không ngờ khi để mắt đến mới biết con người này lại bận rộn như vậy, không phải mãi làm việc thì cũng tìm gì đó đọc.

Đông Hằng thấy Saint thì vội gập sách lại rồi tắt đèn đầu giường. Saint rất để ý nói "Kính anh đâu?"

Đông Hằng nói "Không biết để đâu mất rồi, chắc là để ở bệnh viện."

Saint kéo tủ đầu giường ra tìm "Anh có hai cái mà."

Đông Hằng nhanh chóng nắm cổ tay Saint "Nó gãy rồi, vẫn chưa có thời gian mua cái mới."

Saint nghi hoặc "Anh giấu gì trong tủ sao?"

Đông Hằng lắc đầu, tay cũng buông ra "Không có, em cứ tìm đi."

Đông Hằng nói vậy rồi Saint liền không tìm nữa "Không có thì tìm làm gì."

Tối đó Saint dậy đi vệ sinh, lúc trở lại cậu đã nhìn tủ đầu giường rất lâu. Nếu thật sự không có gì tại sao Đông Hằng lại hành động như vậy?

Saint chậm rãi lại gần, cậu từ từ mở từng ngăn tủ ra tìm, thật sự không tìm thấy gì kì lạ. Saint nhìn thấy có một quyển sách dày, chắc là quyển vừa nãy Đông Hằng đã đọc. Nhìn thấy bên trong sách bị cộm lên, Saint liền tò mò mở ra xem.

Saint cầm lấy tấm thẻ lên, trời tối thế này căn bản cậu không nhìn được nhiều. Saint nghĩ Đông Hằng dùng nó để đánh dấu sách nên đã đặt lại vị trí cũ.

Đông Hằng đúng lúc trở mình lại hướng mắt đến Saint "Thấy rồi sao?"

Saint nhỏ giọng "Xin lỗi, em hơi tò mò."

Đông Hằng kéo Saint lại giường rồi bản thân cũng ngồi dậy mở đèn bàn lên. Anh cầm lấy cái thẻ ra đưa cho Saint "Nếu thích thì cứ lấy đi."

Saint xua tay "Không cần, em cũng đâu đọc sách."

Đông Hằng bật cười "Tài khoản riêng đấy."

Saint nói "Sao lại có cái này."

Đông Hằng kẹp thẻ lại quyển sách rồi nhét lại vào tủ. Anh kéo tay Saint muốn cậu lên giường nằm bên cạnh "Lần đầu gặp ông nội Nguyên ông ấy rủ anh đầu tư bất động sản gì đấy, chỉ thử một chút thôi."

Saint nói "Chỉ thử một chút mà đã nhiều tiền như vậy?"

Đông Hằng cười cười, anh kéo chăn đắp kín cho hai người rồi nhắm mắt lại. Saint nhìn anh thiếp đi thì liền ngủ theo, câu hỏi này dường như không quan trọng nữa.
Chương trước Chương tiếp
Loading...