Không Phụ Thê Duyên

Chương 9



Hôm nay là ngày sinh của phu nhân tri phủ Vân Châu, tuy rằng Cát Quý Hoành cũng không làm lớn, nhưng cũng không tránh khỏi người phía dưới muốn biểu hiện trước mặt quan trên, tại ngày này, các gia đình có mặt mũi lớn tại Vân Châu thành đều dẫn nữ quyến trong nhà đến mừng thọ phu nhân tri phủ

Sáng sớm, hậu trạch tri phủ liền trở nên náo nhiệt

Hoắc Thù bị Ngải Thảo trang điểm riêng một phen, trên tóc cắm châu hoa trân châu nạm bạc, mặc áo ngoài bằng lụa màu hồng nhạt ẩn mai hoa, phía dưới váy tơ hồng thạch lựu, bên hông treo túi tiền tuyết lụa, trên chân mang đôi giày thêu đỏ thẫm đế vàng nhạt sắc mây, chỗ nhọn ngay mũi giày được đính một viên nam châu vô cùng lớn, khi đi lại lộ ra một chút nam châu tại gót giày, thân châu mượt mà, lóe ra ánh sáng, minh châu lấp lánh.

Ngải Thảo thích trang điểm tiểu thư nhà đến từ đẹp đến đẹp, đặc biệt hiện giờ là ban ngày, khi ra ngoài tuyệt đối sẽ khiến đám người đó hoa cả mắt. (nhamy111: ta thích suy nghĩ của bé nha hoàn này)

Khi Cát Kỳ lại tìm nàng, cảm thấy đôi mắt sắp rớt ra ngoài, đặc biệt khi nhìn đến Ngu gia vậy mà có thể dùng nam châu đính lên mặt giày, làm cho nàng hâm mộ đến hỏng luôn.

Vị biểu tỷ lớn lên tại Ngu gia cũng thật có tiền.

Cát Kỳ tuy cũng lớn lên trong cẩm y ngọc thực, nhưng Cát gia là nhà gia truyền thơ lễ, trong giới học sĩ rất có thanh danh, tất nhiên là không bằng giới huân hầu phú quý xa xỉ, nhưng gia phong lấy thanh làm chủ, các cô nương Cát gia cũng không thích trang điểm xa hoa, Cát Linh là như vậy, từ xưa đến nay đều trang điểm thanh nhã, cực kỳ phù hợp với phong cách trang điểm của cô nương thư hương thế gia.

Cát Kỳ từ nhỏ đã được phụ mẫu sủng ái, tính tình tương đối cao ngạo, yêu thích xiêm y xinh đẹp cùng trang sức châu báu, nhưng nàng tuổi còn nhỏ, trang điểm châu quang bảo khí đến mức nào đi nữa, cũng chỉ có thêm vài phần đáng yêu, nhưng khi nhìn kỹ lại, bộ dạng trên người lại kém xa so với phú quý trên người Hoắc Thù

Năm đó khi Hoắc Bình gả vào Cát gia, tuy có mười dặm hồng trang, nhưng lúc đó Cát gia vẫn chưa phân nhà, Cát Quý Hoành mấy năm nay làm quan bên ngoài, tuy có phía dưới hiếu kính, nhưng nhu cầu sử dụng cũng nhiều, không thể cung cấp cho thê nữ tiêu xài như Ngu gia đối với cháu ngoại vậy.

Ngu gia trấn thủ Tây Bắc, canh giữ thương lộ nối liền từ Tây Bắc đến Đông Nam, tiền dễ tới, tự nhiên có thể dưỡng ra cô nương phú quý như vậy.

Hoắc Thù thấy nàng nhìn chằm chằm vào nam châu đính trên giày, cười nói: "Biểu muội thích nam châu? Ta nhớ chỗ ta còn hai viên, là bà ngoại thưởng cho ta, nếu biểu muội thích, lát nữa ta cho người đưa tặng biểu muội"

Cát Kỳ hơi đỏ mặt, vội nói: "Không cần không cần, ta chỉ nhìn xem thôi" Gia giáo Cát gia còn đó, không thể tùy tiện lấy đồ người khác, nàng tuy cao ngạo, nhưng cũng không phải không hiểu đạo lý.

Hoắc Thù cười cười, chưa nói gì, chỉ là liền phân phó Ngải Thảo chuẩn bị riêng hai viên nam châu kia, chờ lúc rời đi, lại đưa Cát Kỳ làm quà lưu niệm.

Nàng xưa nay hào phóng, cũng không để ý đến vật ngoài thân, khó có khi gặp được một biểu muội hợp ý, tặng lễ cũng vô cùng sảng khoái.

Cát Kỳ là lại đây tìm Hoắc Thù cùng đi chúc thọ Hoắc Bình, hiện tại nàng cùng biểu tỷ hợp tính tình, nàng hoàn toàn không nghĩ lại đi chọc vị tỷ tỷ tính tình như tiên nhân kia, tỷ tỷ nàng cũng không thích nàng không thông văn không giỏi thơ lại đi quấy rầy, mà nàng cũng không muốn để ý tới tỷ tỷ chán ghét đâu.

Cát Kỳ lôi kéo Hoắc Thù đi đến phòng tiếp đãi nữ khách.

Tới phòng khách, liền thấy phòng hôm nay đã ngồi đầy khách đến chúc mừng, Hoắc Bình ngồi ở ghế chủ vị, cười khanh khách nói chuyện với hai vị phu nhân ngồi bên cạnh

Khi hai cô nương tiến vào, hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Các nữ quyến ở đây đều đã từng tới nhà Cát tri phủ, cũng đã từng gặp qua hai thiên kim của Cát tri phủ, lúc này nhìn thấy một gương mặt lạ, hơn nữa cô nương mỹ mạo phú quý như vậy, tự nhiên đều âm thầm đánh giá, suy đoán vị cô nương là của nhà ai

"Ai da, cô nương này thật xinh đẹp a, làm người ta nhìn thấy liền vui mừng không thôi, là nhà ai có phúc vậy?" Một vị phu nhân mặc áo ngoài hương sắc hoa văn trăm điệp nhìn Hoắc Thù hỏi, âm thầm đánh giá, nhịn không được hỏi ra, cảm thấy bộ dạng cô nương mới tiến vào này khí độ đều là tốt nhất tuyệt nhất, trang điểm trên người càng là cực kỳ xa hoa tôn quý, có thể thấy được lai lịch bất phàm.

Gia đình hiển hách tại Vân Châu thành này không ít, nhưng cô nương phú quý như vậy, một ít phu nhân trong nhà có nhi tử đến tuổi đều nhịn không được nhìn kỹ hơn.

Hoắc Thù tự nhiên hào phóng mà đứng ở chỗ đó, cười khanh khách cùng Cát Kỳ tiến vào chúc thọ Hoắc Bình.

"Là chất nữ nhà mẹ đẻ của ta, lần này đặc biệt từ xa đến mừng thọ ta" Hoắc Bình trả lời, sau đó từ ai nhìn hai cô nương nói: "Linh nhi đang ở bên hồ sen chiêu đãi bằng hữu, các con cũng đến đó chơi đi"

Hoắc Thù cùng Cát Kỳ đều ham chơi, tự nhiên không thích ở đây nghe các phụ nhân nói chuyện phiếm, đồng thời đáp lời, lại nắm tay nhau cùng đi, hết sức thân thiết, các phu nhân thấy vậy đều sôi nổi, nói đùa biểu tỷ muội hai người tốt đến như cùng một người, Hoắc Bình nghe đến trong lòng có chút bất đắc dĩ.

Rốt cuộc vẫn để ý lời mẫu thân nói mệnh cách Hoắc Thù, lo lắng mệnh nàng quá cứng sẽ liên lụy đến trượng phu cùng mấy đứa nhỏ, nếu không phải Ngũ ca tự mình nhờ nàng, nàng cũng sẽ không kêu chất nữ này đến đây.

Khi các phu nhân ở đây biết Hoắc Thù là cô nương Tĩnh An Hầu phủ cũng ít nhiều mất đi ý niệm lúc trước, tạm thời kiềm chế lại, tiếp tục cùng các phu nhân bên cạnh nói chuyện phiếm.

*****

Hai người vào cửa thùy hoa, xa xa liền nghe được một trận kiều thanh truyền đến.

Đúng là ba tháng mùa xuân, hoa xuân rực rỡ, Cát Linh mang theo vài thiên kim quan gia giao hảo tốt đến đình trong hoa viên ngâm thơ vẽ tranh, chung quanh cũng có một ít cô nương uống trà nói chuyện phiếm.

Trước đình bày một bàn dài, trên bàn có sẵn giấy bút và nghiên mực, nếu ai làm được một bài thơ, hoặc vẽ được một bức tranh, liền cùng một đám cô nương chí thú hợp nhau cùng thưởng duyệt

Cát gia là dòng dõi thư hương, Cát Linh học thức sâu xa, xưa nay yêu thích thi thơ, rất có tài văn chương, bạn giao hảo cũng là một số ít người tri thư đạt lễ, chỉ cần tài văn chương của đối phương có thể vào mắt nàng, tuy thân phận thấp một chút, nàng cũng có thể cấp cho đối phương một ánh mắt, nhưng nếu giống muội muội Cát Kỳ là người ham chơi không yêu thích đọc sách, căn bản nàng cũng không nhìn tới một cái, đối với muội muội mình cũng không khác biệt.

Cát Kỳ thấy được tình huống bên này, liền nhịn không được trợn trắng mắt, quay đầu muốn chạy, lại bị một thiếu nữ gọi lại

"Kỳ muội muội, lại đây cùng uống ly trà"

Các cô nương ở đây đều đã tới Cát gia, đều nhận biết được Cát Kỳ, thấy nàng đến, cười sôi nổi tiếp đón.

Cát Kỳ nghe được lời này, chỉ phải lôi kéo Hoắc Thù bước qua, nói nhỏ bên tai nàng: "Nếu các nàng kêu tỷ đi ngâm thơ vẽ tranh, tỷ không cần phải để ý tới, đợi chút nữa chút ta đi chèo thuyền bắt cá"

Hoắc Thù cười hì hì lên tiếng, làm thơ xác thật nàng không biết, nên không muốn vướng vào vòng phong nhã này, mắc công bị chê cười.

Khi hai người lại đây, ánh mắt mấy cô nương nhịn không được rơi xuống trên người Hoắc Thù

"Linh tỷ tỷ, muội muội này thật xinh đẹp, là cô nương nhà ai?" Một cô nương tướng mạo không tầm thường kinh ngạc hỏi

Nhìn hai thiếu nữ đứng chung với nhau, trong đó cô nương trang điểm phú quý giống như đóa mẫu đơn nở rộ dưới ánh mặt trời, tươi đẹp sáng lạn, dưới ánh mặt trời lóe lên quang hoa thuộc về nàng, nháy mắt liền làm cho cả người Cát Kỳ đều như lá nền.

Cát Linh không chút để ý nói, "Là biểu muội Thù nhi nhà ngoại"

"Ai nha, vậy chẳng phải là Tĩnh An Hầu phủ...." Thiếu nữ kia khẽ che môi, ánh mắt nhìn về phía Hoắc Thù tức khắc có chút bất đồng

Vì vậy thực nhanh, một số cô nương không ưa thích ngâm thơ vẽ tranh lại đây lôi kéo Hoắc Thù cùng Cát Kỳ đi chơi, ẩn ẩn lộ ra loại tư thái lấy lòng. Các cô nương đang ngồi đều biết phu nhân tri phủ Vân Châu xuất thân hầu môn, chất nữ nhà mẹ đẻ tự nhiên là hầu môn thiên kim, tự nhiên vô cùng nguyện ý kết bạn.

Đương nhiên, cũng có một số người tự xưng là tài hoa, không muốn thông đồng làm bậy, chỉ lạnh mắt nhìn

Cát Linh làm xong một bài thơ, ngước mắt nhìn qua, thấy muội muội và biểu muội cùng mấy cô nương vây quanh chạy tới bên cạnh ao bắt cá, tự nhủ trong lòng: "Đều là loại ngu xuẩn không thông văn chương"

Đó là đem muội muội mình quy về cùng loại người với vị biểu muội

Hoắc Thù cùng Cát Kỳ bên cạnh hồ sen dùng lưới nhỏ bắt cá, Cát Linh cùng đám cô nương khác cách bụi hoa ngâm thơ vẽ tranh, không liên quan đến nhau, trong lúc nhất thời nhìn cũng rất hài hòa

Lúc này, bên bờ hồ sen bên kia đột nhiên truyền đến trận âm thanh xôn xao.

Chúng nữ ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy gần bờ bên kia đi tới vài công tử hoa phục, trong đó một thiếu niên xuất chúng nhất mặc bộ áo gấm màu đỏ tím ẩn hoa văn mai lan trúc, bên hông gắn một dây lụa màu tím bị mọi người vây quanh bên trong.

Liễu xanh rì rào, gió mát ấm áp dễ chịu, thiếu niên tuấn mỹ kia đứng dưới ánh mặt trời ngày xuân, dáng người như tùng, phong thần tuấn tú, một đôi mắt phượng nhàn nhạt nhìn qua, dù không có bao nhiêu thần sắc, nhưng lại giống như tiên nhân, làm cho người ta chìm trong hoảng hốt, nhớ ngày thương đêm, không thể dời ánh mắt.
Chương trước Chương tiếp
Loading...