Không Tin Anh Yêu Thầm Em Đâu!

Chương 27



Sau một hồi do dự trong lớp học, vài tiếng cảm thán và tiếng cười bị kìm nén đã nổ ra trong lớp.

  Có người lấy điện thoại di động ra lắc lắc, sợ chủ nhiệm đột ngột xông vào tịch thu điện thoại di động, một hồi đắc ý mới đem điện thoại nhét trở lại vào trong cặp sách.

  Phòng học lại hoàn toàn tối om, không chỉ có lớp 11.3 mà còn có lớp bên cạnh truyền đến một tràng tiếng hoan hô.

  Đào Nhiễm nghe thấy có người ở hàng sau thở dài: "A, đây là lý do tại sao ông trời đang ám chỉ rằng không nên có tiết tự học muộn."

  Các sinh viên bắt đầu trò chuyện phiếm, thậm chí còn sôi nổi hơn cả khi ra khỏi lớp.

  Trần Chí Cương bước vào lớp với chiếc điện thoại di động để chiếu sáng, đen mặt vào phòng học và hét lớn yêu cầu học sinh im lặng, ông đã trấn áp được tình hình hỗn loạn sau khi hét lên nhiều lần. Thầy Trần trấn an: "Đừng ồn ào, chờ mấy phút nữa thôi, trường học mạch điện bị hỏng, tạm thời máy phát điện không đủ, các chú công nhân đang sửa chữa, các em ở trong lớp không được ra ngoài."

  Những học sinh dự định rời trường sớm đã thất vọng khi nghe điều này.

  Trần Chí Cương vừa dứt lời liền rời khỏi phòng học.

  Lưu Tinh quay đầu lại, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng Giang Diệp trong bóng tối: "Sẽ không sao chứ? Mình hơi sợ bóng tối." Lúc cô hỏi câu này, tim đập thình thịch, bóng tối phóng đại dục vọng trong lòng người, thật ra cô không sợ bóng tối, chỉ là hy vọng vị thiên chi kiều tử kiêu ngạo này sẽ an ủi mình.

  Giang Diệp không nói chuyện, anh đột nhiên đứng dậy, đi về phía sau lớp học theo con đường mà mình nhớ.

  Trên đường đi gặp một vài bạn học, may mắn là lớp học lúc này đang hỗn loạn, ít người coi trọng lời nói của Trần Chí Cương, sửa chữa mạch điện cũng không phải trong chốc lát. Có lẽ Thầy Trần đã nói dối họ bằng cách nói như vậy, hy vọng bọn họ an phận một chút.

 Giang Diệp đụng phải vài người, anh nhỏ giọng xin lỗi, lớp học ồn ào, anh cau mày.

  Cuối cùng cũng đến nơi vừa nhớ đến, bóng tối bao trùm cả lớp học đến mức không thể nhìn thấy ngón tay của mình. Anh không chắc Đào Nhiễm ở đâu quanh đây.

  Giang Diệp hạ giọng: "Đào Nhiễm?"

  "Hả?" Đoạn Phân Phương thanh âm vang lên, Cô nghe được giọng nam khàn khàn. Nhưng giọng nam này rất lạ, tuy hay nhưng nghe không giống giọng nam sinh nào trong lớp, cô lập tức đoán ra khả năng còn lại - Giang Diệp.

  "Là Giang Diệp sao?"

  "Ừ."

  "Mình là bạn cùng bàn của cậu ấy, Đoạn Phân Phương, vừa rồi hình như cậy ấy đã đứng dậy, khi mình gọi cũng không trả lời."

  Giang Diệp cau mày, đưa tay ra chạm vào không khí một cách rất có chừng mực, nơi đó vốn là chỗ ngồi của Đào Nhiễm nhưng bây giờ không có ai ở đó.

  Âm thanh ồn ào trong bóng tối được khuếch đại vô tận, anh nín thở lắng nghe nhưng không hề nghe thấy giọng nói quen thuộc kia. Trong lòng Giang Diệp dâng lên một tia bất đắc dĩ cùng nghi hoặc, lúc này Đào Nhiễm còn có thể tùy tiện chơi đùa sao?

  ~

  Trong góc chật hẹp cuối lớp, Đào Nhiễm mở to hai mắt kinh hãi, vươn tay muốn bẻ bàn tay đang bịt miệng mình.

  Anh ôm lấy cô từ phía sau, đôi mắt đen bình tĩnh giống như dã thú ngủ yên trong bóng tối.

  Sức lực ít ỏi của cô đối với anh không đau, chỉ là giãy giụa không cần thiết.

  Trong mắt những đứa trẻ thành thị này, thế giới hiện tại thật đen tối, nhưng với anh, đó chỉ là một trạng thái bình thường khác. Khi anh bị người phụ nữ kia nhốt lại, anh đen tối hơn bây giờ rất nhiều.

 Ngụy Tây Trầm nheo mắt lại và thấy Giang Diệp quay lại.

  Hắn lạnh lùng cong môi, quả nhiên tình chàng ý thiếp, khiến hắn nhảy nhót như tên hề.

  Ngụy Tây Trầm cúi đầu, ghé vào Đào Nhiễm bên tai nói nhỏ: "Tôi có chút tức giận."

  Đào Nhiễm: "..." Mẹ nó! Anh nổi giận cũng không phải việc của tôi!

  Aww, Ngụy Tây Trầm, cái đồ mất trí này!

  Cô thút thít định nói, nhưng bàn tay trên môi không hề dời đi, ngược lại là môi cô nhẹ nhàng cọ vào lòng bàn tay anh.

  Anh nhắm hờ mắt, hầu kết sung sướng lăn lăn.

  Bóng tối là thứ tốt như vậy, ít nhất không ai có thể nhìn ra bộ dáng biến thái của anh. Tay còn lại của anh ôm chặt lấy eo cô, ghé vào tai cô thì thầm: "Có muốn biết trong lớp bây giờ đang xảy ra chuyện gì không?"

  Đào Nhiễm bị hắn che miệng, trong lòng có chút sợ hãi nhưng mà lòng hiếu kỳ chết tiệt của cô cũng không có giảm đi nửa phần, liền gật đầu. Điều này khiến Ngụy Tây Trầm cảm nhận được động tác của cô.

  "Giang Diệp tới tìm cô, rung động không?" Giọng nói của hắn mềm mại đến mức có thể nghe được, còn có thể sinh ra một loại ảo giác nhẹ nhàng.

Đào Nhiễm ngây người, sau đó chớp mắt nhìn sang, tối đen như mực, cô còn không nhìn rõ mình đang ở đâu chứ đừng nói là phân biệt ai với ai. Tiếng cười trong lớp rõ ràng, cô nhận ra giọng nói của một số bạn cùng lớp quen thuộc.

  Chàng trai phía sau đột nhiên cúi đầu, cười khẽ bên tai cô: "Chúng ta chơi một trò chơi nhé?"

  Trái tim của Đào Nhiễm lỗi nhịp, cô định lắc đầu. Những động tác của hắn cực kỳ nhanh, cô còn chưa kịp phản ứng, hắn đã vọt tới trước mặt cô. Sau khi đổi chỗ trong tích tắc, cô hoàn toàn dựa vào góc.

  Ngay khi bàn tay đang bịt miệng của cô được thả ra, Đào Nhiễm đang định nói. Chàng trai cúi đầu xuống, môi anh rơi xuống đôi môi hơi hé mở của cô.

  "...!"

Đào Nhiễm hơi quay đầu lại, hai má đỏ bừng, "Ngụy Tây Trầm... Anh... "

  "Mắng đi." Anh cười đến nhỏ giọng, "Kêu to lên đi, cả lớp đều ở đó, Giang Diệp cách ba bước, hay để tôi kêu cho bọn họ nghe?"

  Đào Nhiễm sắp chết vì tức.

  Hơi nóng bốc lên từng đợt, khó phân biệt là xấu hổ hay tức giận.

  "Ngoan." Anh lại hôn lên môi cô, "Hôn một cái thôi."

  "Không." Cô vươn tay đẩy anh, "Anh biến thái."

  Anh cười.

  "Ừ, cứ mắng đi, muốn mắng chửi cũng được."

  Đào Nhiễm gần như choáng váng với sự liều lĩnh và vô liêm sỉ của anh. Anh lại cúi đầu, lần này cô nhanh chóng cảm nhận được, trước khi môi anh rơi xuống cô đã quay đầu đi, môi anh vừa vặn đáp xuống má cô.

  Anh không tức giận, cũng không quan tâm đến cử chỉ đáng ngờ của cô. Anh lại hôn lên má cô, "Thích tôi hay thích hắn, hả?"

  Đào Nhiễm giẫm lên chân anh, Ngụy Tây Trầm khịt mũi một tiếng, đầu gối hướng về phía trước, cô không thể di chuyển nữa.

  Anh hạ giọng, vẫn cố chấp: "Thích tôi hay thích hắn?"

  Đào Nhiễm muốn tức chết hắn ra, hắn tàn nhẫn chọc tức cô như vậy, cũng phải chọc giận hắn ta.

  "Thích anh ấy." Cô lạnh lùng nói, cố gắng hết sức để tránh hơi thở quyện vào anh. Cảm thấy thân thể bên cạnh cứng đờ trong chốc lát, sau đó hắn thản nhiên hừ một tiếng.

  Ngụy Tây Trầm bình tĩnh chỉ ra: "Cô muốn chọc giận tôi."

  Đào Nhiễm còn chưa kịp nói, hắn đã nhỏ giọng nói: "Nói được nhưng hậu quả thì nhận không được đâu."

  "Thần kinh." Cô không dám lớn tiếng, lấy tình trạng hiện tại của hai người bọn họ, bị bạn học nhìn chỉ là mấy năm dồn đại vớ vẩn, bị giáo viên bắt gặp là nhờ phụ huynh giáo dục cộng thêm giáo dục tư tưởng.

  "Thích ai, cho cô thêm một cơ hội."

Đào Nhiễm tức giận đến mức lần này mỉm cười: "Anh ấy nha, là anh ấy, dù sao cũng không phải anh." Cô không hiểu Ngụy Tây Trầm phát điên cái gì, tại sao anh ta lại chuyển đổi từ người bình thường sang người tâm thần nhanh như thế?

  Nhưng cô hoàn toàn bằng lòng chọc tức anh.

  Anh hôn lên má cô một lần nữa, lần này không bực bội nữa. "Tôi sẽ tiếp tục hỏi, cô nghĩ bóng tối này có thể kéo dài bao lâu? Nếu có một cuộc gọi và lớp học đột nhiên sáng lên, điều đó thật tuyệt vời."

  Đôi má ửng hồng của Đào Nhiễm trong giây lát trở nên tái nhợt.

  Nước mắt trào ra vì tức giận. Thực ra ở một khía cạnh nào đó, Kiều Tĩnh Diệu nhìn thấu đáo hơn, Ngụy Tây Trầm quá hung hăng và cố chấp. Hắn không biết làm thế nào để yêu một người thật tốt, nhưng hắn có can đảm để trao trái tim mình cho người đó.

  Thiếu niên thanh âm khàn khàn, "Cô thích ai hả Đào Nhiễm?"

  Cô mím môi, ước gì có thể cắn anh. Hai tay cô bị anh đè xuống, cô nói với anh: "Anh cúi đầu xuống."

  Anh thật sự cúi đầu, động tác dịu dàng khoan dung.

  Đào Nhiễm nghĩ về hậu quả của việc bật đèn sau đó, cắn cổ anh, nghiến chặt răng. Lần này anh thậm chí không hừ một tiếng, lặng lẽ mặc cho cô cắn. Đó là sự khoan dung, cũng là phóng túng anh dành cho cô.

  Đào Nhiễm cảm thấy Ngụy Tây Trầm bị điên rồi, những gì cô nói trước đó để kích thích Lam Tấn thực sự trở thành sự thật, anh ta bị điên.

  Ngược lại là cô khiếp đảm, miệng lúng búng.

  "Ngoan." Hắn khàn giọng nói, "Cô thích ai? Tôi hay hắn?"

  Đào Nhiễm rơm rớm nước mắt, sợ giây sau đèn sẽ sáng. Cô ứa nước mắt, hạ giọng: "Anh."

  "Hử?"

  "Tôi thích anh, Ngụy Tây Trầm."

  "Được." Anh trầm thấp cười, buông tay cô ra, thu đầu gối lại, nhẹ nhàng xoa tóc cô. "Nhớ những gì đã nói tối nay."

 Đào Nhiễm cảm thấy khả năng chịu đau của mình cũng mạnh như khả năng lừa mình dối người của mình, cô dùng mu bàn tay lau môi, ấn trái tim đang đập loạn xạ của mình rồi đẩy anh ra chỗ ngồi của mình.

  Cô choáng váng đụng phải một người, "Thật xin lỗi." Cô vội vàng nói.

  "Đào Nhiễm?" Giang Diệp thấp giọng hỏi.

  "..." Đây là tình huống quỷ gì vậy... Đào Nhiễm muốn khóc, ừ một tiếng. Tại sao Giang Diệp vẫn chưa rời đi vậy?

  Giang Diệp lùi lại một bước, Đào Nhiễm xê dịch thân mình và ngồi đến ghế của cô.

  Cô vẫn còn choáng váng vì bị Ngụy Tây Trầm hành hạ.

  Trong lớp đèn trong nháy mắt sáng lên, học sinh kêu một tiếng, hiển nhiên là cảm thấy thất vọng.

  Mọi người không quen với ánh sáng ban ngày đột ngột, phải rất lâu sau mới có thể nhìn rõ cảnh tượng trong lớp. Giang Diệp mím môi đi về phía chỗ ngồi của mình.

Anh đi từ cửa sau với vẻ mặt bình tĩnh, nhưng ít ai đoán được rằng anh đi tìm Đào Nhiễm, còn tưởng anh từ phòng tắm trở về.

  Đoạn Phân Phương nhíu mày hỏi Đào Nhiễm: "Nhiễm Nhiễm, cậu vừa rồi đi đâu? Mình gọi còn không trả lời."

  "..." Cô hoàn toàn không đáp lại được. Đào Nhiễm nghiến răng, hình như động tác của anh còn lưu lại trên môi cô, cô dùng tay áo lau đi, trong lòng tức giận nhói lên.

  Sau đó, Đào Nhiễm nghe thấy Lam Tấn và 2 tên ngốc ở bàn sau nói: "Anh Ngụy, anh vừa rồi làm cái gì?"

  Ngụy Tây Trầm trong giọng nói mang theo một tia ý cười, "Giải quyết vấn đề sinh lý."

  "Ồ, đi vệ sinh."

  Ngụy Tây Trầm không hề phô trương, anh rất bình tĩnh, kéo khóa đồng phục học sinh từ dưới lên trên, lật cổ áo lên, vừa lúc che đi vết răng cô cắn.

  Lam Tấn lại như kẻ ngốc hỏi: "Anh Ngụy, anh lạnh sao?"

 "Uhm."

  "Mấy ngày nay khá lạnh." Sự ngu ngốc trong cơ thể Lam Tấn cùng tồn tại với tâm hồn buôn chuyện, hắn vẫn nhớ mình đã nhìn thấy ai khi bật đèn lên, dùng ánh mắt kịnh liệt nhìn "tiểu yêu tinh" một cái, lại hướng Ngụy Tây Trầm cáo trạng: "Vừa rồi Giang Diệp vừa đến."

  Lam Tấn gần như hét lên, anh ơi, dọn dẹp tên phản bội Đào Nhiễm này đi.

  Đừng để cô ta dắt mũi anh.

  Ngụy Tây Trầm cong khóe môi, "Không sao, để hắn tới."
Chương trước Chương tiếp
Loading...