Không Uổng

Chương 21



Đêm nay, Ngu Tiểu Mãn ngủ rất an yên.

Buổi sáng sau khi thức dậy, nhân lúc Lục Kích sang nhĩ phòng rửa mặt, Ngu Tiểu Mãn gấp cẩn thận tờ giấy viết tên hôm qua, giấu sâu trong ngăn tủ, đặt bên dưới bộ xiêm áo mỏng dệt từ tiêu sa.

Lúc Lục Kích quay lại dùng cơm, ánh mắt cứ lởn vởn trên người Ngu Tiểu Mãn, Ngu Tiểu Mãn tưởng là bị phát hiện, cắn đũa nín thở đến đỏ bừng mặt mũi, vừa mới định mở lời khai thật, lại nghe Lục Kích hỏi: “Thân thể đỡ hơn chút nào không?”

Thì ra là hỏi chuyện phát sốt, Ngu Tiểu Mãn thở phào: “Đỡ nhiều rồi, không còn sốt nữa.”

Lục Kích gật đầu.

Nhắc tới đây, Ngu Tiểu Mãn mới muộn màng nhớ tới chuyện tân hôn của Thẩm Mộ Tuyết, tối qua khi Lục Kích trở về cậu còn đang mơ màng không để ý, hiện giờ mới chợt giật mình, ấp a ấp úng: “Hôm qua... có phải là Ngu Đào nói ta bị bệnh, gọi huynh trở về không?”

“Không phải.” Lục Kích gắp bánh bao vào bát Ngu Tiểu Mãn, “Không còn bận việc, liền cứ vậy trở về.”

Ngu Tiểu Mãn nửa tin nửa ngờ, lại bắt đầu cắn đũa, muốn hỏi vì sao hắn không tới uống rượu mừng, chẳng lẽ không muốn gặp Thẩm cô nương hay sao?

Cũng muốn hỏi có phải chăng hắn rất đau buồn, lẽ ra hắn nên được cưỡi ngựa ngẩng đầu đón đệ nhất tài nữ về làm vợ, chứ không phải ngồi trước mặt một con cá ngốc dốt đặc cán mai như bây giờ.

Xoắn xuýt đến tận lúc ăn xong cũng không dám mở lời, Ngu Tiểu Mãn sợ rằng Lục Kích nghe câu hỏi sẽ muộn phiền, mà chính mình nghe câu trả lời cũng đau đớn.

Ỉu xìu tiễn Lục Kích ra ngoài, khi gần đến cửa, Lục Kích lại ngừng chân, quay người nhìn cậu.

“Quên gì sao?” Ngu Tiểu Mãn hỏi.

Lục Kích lắc đầu, vẫn nhìn thẳng cậu: “Liệu rằng tối nay trong nhà có còn cơm ăn?”

Chớp mắt mấy cái, Ngu Tiểu Mãn đột nhiên nhớ ra hôm trước vì để đối phương không biết mình bị ốm, nên đã bảo Ngu Đào gửi lời nhắn nhủ Lục Kích chớ trở về, lấy lý do là nhà không có cơm ăn.

Gò má nóng ran, Ngu Tiểu Mãn bị vạch trần luống cuống đến mức chẳng biết bước chân ra hay thu chân vào, lắp ba lắp bắp mấy từ “Không phải”, rồi lại cảm thấy càng bôi càng đen, cuối cùng chỉ đành cúi đầu im lặng.

Vốn tưởng sẽ phải chịu chất vấn một phen, hoặc như tính cách Lục Kích, khả năng cao sẽ chẳng nói chẳng rằng, phất tay áo rời đi trực tiếp.

Ai ngờ đợi hồi lâu, bên tai lại truyền tới giọng nói không hề mang ý trách cứ của Lục Kích: “Mấy ngày về sau rảnh rỗi, nếu chẳng phiền hà, còn mong có thể để dành nhiều thêm một bát.”

Đường đường là Đại thiếu gia Lục phủ, dùng cơm trong nhà lại còn phải kính nhờ phu nhân để phần.

Chẳng hết một buổi trưa, chuyện này đã đồn ra khắp Lục phủ từ trên xuống dưới. Tất cả mọi người đều phao tin Lục Kích bị phu nhân xuất thân làng chài mê hoặc rồi, lúc Ngu Tiểu Mãn đến chỗ Thái phu nhân uống trà, cảm giác vô vàn ánh mắt tụ trên người cậu, suýt thì nhìn cho cậu thành cái rổ.

Một đám quen thói khua môi múa mép thì thầm chế nhạo Lục Đại thiếu gia sợ vợ, đã từng là một Đại tướng quân giết địch vô số trên sa trường, hiện giờ lại lưu lạc tới nỗi sợ vợ không để phần cơm cho mình, quả thật là mất sạch mặt mũi.

Ngu Tiểu Mãn bắt đầu luống cuống.

Cậu không ngại mình bị giễu cợt chê cười, nhưng lại không nghe nổi mọi người châm chọc Lục Kích, thế là bắt đầu nghĩ xem nên làm sáng tỏ chuyện này như thế nào.

Mấy ngày sau, cậu cũng thật sự tìm thấy cơ hội.

Tháng bảy trời chưa hết nóng, chuyện cưới xin của Nhị công tử nhà họ Lục- Lục Việt được định đoạt, hai nhà bàn nhau chọn ngày lành tháng tốt, để người lớn trong nhà họ Lục mang thiếp canh đến cửa đằng gái, chính thức quyết định cuộc hôn nhân này.

Sự kiện này do người lớn trong nhà xử lý, nhưng có lẽ là thấy Ngu Tiểu Mãn ở nhà mãi cũng buồn, Thái phu nhân liền dẫn cậu cùng đi, nói: “Cháu với Khải Chi hôn nhân mỹ mãn, đi cùng lấy may.”

Tuy không biết bên ngoài đồn thổi Lục Kích và cậu cử án tề mi gắn bó keo sơn ra thế nào, nhưng Ngu Tiểu Mãn vẫn vui vẻ làm vật cát tường, sung sướng đi cùng đến nhà họ Lưu, được thiếu nữ nhà họ Lưu chính thức đổi lời gọi là tẩu tẩu, trưa cũng ăn nhiều hơn một bát, ăn kèm với canh rong biển tươi ngon mỹ vị.

Sau bữa trưa, đàn bà phụ nữ trong nhà chuyển ra phòng khách uống trà tán chuyện.

Ngoại trừ mấy người nhà họ Lục, hôm nay nhà họ Lưu cũng có không ít bạn bè anh em cùng tới chung vui, trong đó có các phu nhân, tiểu thư đến từ nhà quan lại hoặc thương nhân, một cậu con trai một thân một mình như Ngu Tiểu Mãn đứng xen giữa các cô gái trẻ phấn phấn son son, ngượng ngùng lúng túng, tìm một góc mà ngồi, đếm ngón tay lặng lẽ đợi thời gian trôi.

Cuộc trò chuyện của các thiếu nữ cũng chỉ quanh đi quẩn lại mấy chủ đề, cô nương nhà họ Lưu và các tiểu thư chưa chồng đều xúm lại bàn về chuyện thêu thùa đồ cưới, những người còn lại cũng vui vẻ chia sẻ những cuốn sách tâm đắc gần đây vừa đọc.

Ngu Tiểu Mãn còn chưa đọc hết [Tam tự kinh] vốn nào có chỗ chen miệng vào, ai ngờ các cô nương trò chuyện một hồi lại bắt đầu lớn mật, liếc thấy xung quanh không có người lớn cũng không có đàn ông, chẳng rõ là do ai khởi đầu, mà thoắt cái đã thấy hàn huyên tới mấy mẩu truyện lan truyền chốn dân gian.

Từ [Tây Sương ký], [Mẫu đơn đình], đến những lời đồn đại gần đây nghe được, các thiếu nữ bàn chuyện thêu thùa cũng đã ló đầu gia nhập, nói tới đoạn ‘Nguyện cho người có tình cuối cùng có thể về chung một nhà’, mấy cô nương chưa được thưởng thức hương vị tình yêu đồng loạt nghẹn ngào thút thít, dùng khăn mà chấm lệ, Ngu Tiểu Mãn nghe vậy cũng không khỏi tò mò, định bụng trở về hỏi mượn Ngu Đào đọc thử xem sao.

Một cô nương nói: “Nhắc lại nhớ, Nhị công tử nhà họ Lục mà Vãn Tình gả tới lần này, nghe đồn tướng mạo tuấn tú, không kém các chàng trong truyện là bao nhiêu.”

Vãn Tình là tên gọi của thiếu nữ họ Lưu, nàng nghe vậy đôi gò má ửng hồng: “Nào có...”

Các thiếu nữ ríu ra ríu rít, chị một câu em một lời.

“Muội thẹn thùng như vậy, xem ra Nhị công tử nhà kia hẳn là có khuôn mặt của Phan An.”

“Vậy thì càng tốt, mai này sinh một đứa bé như hoa như ngọc cho ta còn cưng nựng.”

“Có điều nghe nói Lục Nhị thiếu gia kia ham thích chơi bời, Vãn Tình muội gả qua đấy phải trông chừng hắn ta cho thật kỹ.”

“Ài, đây cũng là chỗ bất lợi khi để người lớn quyết định, ai mà biết ta sẽ phải gả cho loại người gì.”

Lưu Vãn Tình bị không ít bà vú trong nhà tẩy não, nhéo khăn e thẹn nói: “Mẫu thân muội nói, đàn ông còn trẻ đều là như vậy, chờ hồi tâm là sẽ ổn thôi, huống hồ...”

Vừa nói, nàng vừa nhìn về phía Ngu Tiểu Mãn, “Tẩu tẩu và đại ca cũng nhờ người làm mối mới về với nhau, hiện giờ vợ chồng hòa hợp, người ngoài ao ước, có tấm gương sáng phía trước, Vãn Tình không còn sợ nữa.”

Ngu Tiểu Mãn bất thình lình bị gọi tên lập tức ngồi thẳng người, mỉm cười với các cô nương đang nghiêng đầu nhìn cậu.

Cậu cũng không biết mình tùy tiện cười một tiếng đã đủ nghiêng nước nghiêng thành, chỉ thấy các thiếu nữ đỏ mặt, quay đầu rỉ tai nhau thầm thì chẳng trách người lạnh lùng như Lục tướng quân cũng phải điêu đứng.

Chủ đề lại chệch đi lần nữa, rơi lên người Lục Đại thiếu gia.

Muốn trách cũng chỉ có thể trách câu chuyện tình duyên của Lục Kích và Thẩm Mộ Tuyết quá nổi danh, các thiếu nữ khuê phòng đều từng nghe kể, đến giờ biết tin Lục Kích đã buông bỏ đoạn tình cũ, tâm đầu ý hợp với phu nhân mới vào cửa đầu năm, ai nấy đều tò mò Ngu Tiểu Mãn đã làm được thế nào.

Một vị cô nương nói: “Nghe nói Lục Đại thiếu gia ba năm không rút kiếm, lần gần nhất rút ra chính là để bảo vệ phu nhân.”

Ngu Tiểu Mãn nghĩ bụng đấy là ngươi chưa nhìn thấy dáng vẻ dữ tợn của hắn lúc cho rằng ta bỏ thuốc rồi, ngoài miệng lại khiêm tốn: “Không phải là vì ta, chỉ đơn giản là trấn áp người làm.”

Một người phụ nữ mới lập gia đình không lâu lắm chen vào: “Ta còn nghe kể Lục Đại thiếu gia nghe lời phu nhân vô cùng, bảo ở lại nha môn thì sẽ tuyệt không về nhà trước hẹn, ngay cả chuyện cơm nước cũng là do phu nhân sắp xếp.”

Nói đến đây, Ngu Tiểu Mãn chợt mở bừng hai mắt.

Nơi này có chủ tử cũng có người làm, vất vả mãi mới chờ được cơ hội, sợ chưa đủ sức thuyết phục, Ngu Tiểu Mãn còn cố gắng thổi phồng: “Chắc hẳn là chư vị nghe lầm rồi, dù chẳng đọc được bao nhiêu sách vở, nhưng ta cũng hiểu đạo lý xuất giá tòng phu, đâu thể có chuyện huynh ấy nghe lời ta được? Đều là ta nghe huynh ấy sắp xếp.”

Các cô nương thầm thì bàn tán, tỏ ý không tin.

Để thêm phần chân thực, Ngu Tiểu Mãn còn móc từ trong áo ra một túi tiền, giơ lên cho mọi người cùng xem, rũ ra mấy miếng vỏ sò lạch cạch.

“Cũng may hôm nay trời nóng, không thể ra ngoài uống trà, nếu không chỉ e ta sẽ phải mất mặt rồi.” Nội dung lời nói rõ ràng là xấu hổ, ấy thế nhưng Ngu Tiểu Mãn lại ưỡn ngực ngẩng đầu, “Ai cầm tiền người đấy làm chủ, bạc trong nhà chúng ta là do Lục lang quản lý đó, ta không giữ lấy một đồng nào!”

Giữ xong thể diện cho Lục Kích, Ngu Tiểu Mãn thấy nhẹ cả người, ngồi phịch trên ghế nghe các cô gái trò chuyện hết buổi chiều, mà cũng không lấy làm buồn chán.

Mắt thấy thì giờ đã muộn, người làm các nhà cũng bắt đầu thúc giục chủ nhân trở về, tiệc trà hôm nay đến đây là kết thúc, các cô nương tụ năm tụ ba đi dọc hành lang ra bên ngoài, lôi kéo tay nhau như là nói chưa đã chuyện.

Ngu Tiểu Mãn cũng bị một tiểu thư nhà quan sắp lấy chồng cầm tay, hỏi cậu mua dây cột tóc ở đâu mà phát sáng dị thường, còn hỏi han cậu rất nhiều chuyện, ví dụ như là Ngu Tiểu Mãn ăn diện ra sao để chiều lòng tướng công.

Khổ nỗi Ngu Tiểu Mãn chưa trang điểm trang sức bao giờ, cứ buộc tóc đơn giản vậy thôi, liền nói là mình tự dệt lấy.

Tiểu thư nhà quan nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn ghé sát tai mách cậu nghe bí quyết dưỡng ngực to của nương nương trong cung, làm cho Ngu Tiểu Mãn tê rần cả chân tóc, vội nói người nhà đã chờ trên xe ngựa, đoạn xoay chân hòng bỏ chạy.

Tiểu thư nọ liền khuyên nhủ: “Vội gì chứ, Lục Đại thiếu gia bên kia cũng vừa tan tiệc, không đợi ngài ấy cùng về sao?”

Ngu Tiểu Mãn cả kinh, nhìn theo hướng mọi người chỉ tới, quả thật chứng kiến mấy người đàn ông mặc đồ nhà quan chầm chậm nối đuôi nhau ra ngoài, mà người ở phía cuối do Đoàn Hành đẩy đi, chẳng phải Lục Kích thì còn là ai nữa?

Các nhà làm quan trong kinh thành tụ họp đều phân nam phân nữ, đàn bà phụ nữ một nơi, đàn ông con trai một nơi, hai chỗ cách nhau không xa lắm, thường sắp xếp tại hai phòng khách nối liền nhau, nơi nào chật hẹp thì dùng bình phong ngăn cách, cơ bản là vì chăm lo cho các tiểu thư chưa chồng.

Có mấy thiếu nữ mới vừa cập kê thường nấp phía sau mọi người tránh hiềm nghi, lại cũng không kiềm được mà ghé mắt trộm nhìn.

Trong đó phần lớn là trộm nhìn Lục Kích, rất nhiều cô gái đều từng nghe kể sự tích bách chiến bách thắng của hắn, đã sớm tò mò, hôm nay thấy người thật, không những không xấu xí tàn ác như lời đồn thổi, mà trái lại còn tuấn tú phi phàm, làm các cô nhao nhao đỏ mặt.

Có điều giờ phút này người kinh ngạc nhất vẫn là Ngu Tiểu Mãn.

Cậu thế nào cũng không nghĩ tới Lục Kích lại đến đây, hơn nữa còn ngồi trong một gian nhà khác chỉ cách mình có một cánh cửa.

Chẳng trách những cô gái vừa rồi đều nhỏ giọng thỏ thẻ, chỉ có mình cậu, đần độn mà giương cao giọng, chỉ sợ người ta không nghe rõ.

Thấy Lục Kích quay đầu nói với Đoàn Hành mấy câu, sau đó lại đi về phía mình, Ngu Tiểu Mãn hoảng hốt lùi về sau mấy bước, suýt thì va phải bức tường.

Xung quanh nhiều người, Ngu Tiểu Mãn trấn định bình tâm, kiềm chế vẻ mặt như mèo gặp cọp, miễn cưỡng đứng nghiêm mà nói: “Huynh tới... sao lại không nói một lời?”

Lục Kích nói: “Vốn dĩ phải tới từ trước, chẳng là nha môn bỗng nhiên có chuyện, thế nên chỉ vừa mới đến chưa lâu.”

Ngu Tiểu Mãn hận mình ăn nói vụng về, lòng nhủ tiêu rồi tiêu rồi, lần này bên ngoài sẽ lại truyền rằng Lục Đại thiếu gia ra cửa một chuyến cũng bị vợ quản thúc gây khó dễ mất thôi.

Đang nghĩ xem nên sửa lời ra sao để thay đổi cục diện, cổ tay buông thõng bên người bỗng nhiên bị cầm lấy.

Lục Kích nắm tay trái Ngu Tiểu Mãn, để cậu ngửa lòng bàn tay, đặt túi tiền của mình lên bàn tay cậu.

“Hôm nay lãnh bổng lộc, giao cho phu nhân cất giữ.” Lục Kích bình thản như thường, “Sau này phu nhân muốn ra ngoài uống trà, hoặc rằng muốn mua chút đồ lặt vặt, cứ trực tiếp lấy tiền từ đây.”

Trở về Lục phủ, Ngu Tiểu Mãn còn chưa hiểu tại sao Lục Kích phải làm như vậy, chẳng lẽ hắn không sợ người ngoài cười hắn sợ vợ hay sao?

Sẩm tối, màn trời trưng ra sắc màu ấm áp, Ngu Đào xếp bàn ra sân, ủ ấm một vò rượu mơ lần trước còn dư lại, hai người ngồi đối ẩm dưới tán cây xanh.

Nghe Ngu Tiểu Mãn tâm sự phiền não trong lòng, Ngu Đào trợn trắng mắt: “Tướng công đối tốt với tiểu thư, giữ thể diện cho tiểu thư trước mặt người ngoài, tiểu thư còn có gì không vui chứ?”

Ngu Tiểu Mãn ngửa đầu uống cạn chén rượu trong tay, vỗ bộp chén rượu lên bàn một cái, nói: “Huynh ấy là ân... ờm phu quân của ta, ta mới là người cần đối tốt với huynh ấy, huynh ấy đối tốt với ta như vậy, đến lúc đấy ta... ta lại càng luyến tiếc không đi được thì phải làm sao?”

Ngu Đào làm sao hiểu được mối phiền lòng của cậu, phất phất tay: “Vậy thì không đi nữa.”

“Không được.” Ngu Tiểu Mãn oặt người nằm xuống, mặt dán lên bàn, díp mắt lẩm bẩm: “Phải đi, rồi cũng sẽ phải đi...”

Lúc Lục Kích trở lại sân trong, Ngu Đào đang định dìu Ngu Tiểu Mãn vào nhà, vật lộn cả ngày mà không kéo lên được, thấy Lục Kích đi vào, buông phắt tay như trút được gánh nặng: “Tức phụ nhà ngài quá nặng, phiền ngài tự mình khiêng người về đi thôi.”

Thật ra thì Ngu Tiểu Mãn nào có mập, chẳng qua là uống say nằm ườn trên bàn mãi chẳng chịu dậy, vểnh cái mông lên ai cũng chẳng kéo được đi.

Ngu Đào trở về phòng, Lục Kích tiếp nhận hiện trường hỗn loạn, dùng lực cánh tay mạnh mẽ, đỡ vai vực Ngu Tiểu Mãn ngồi dậy.

Cái đầu nặng nề gật ngả gật nghiêng, vất vả mãi mới nhấc được mắt, đợi đến khi nhìn rõ dung mạo tuấn tú trước mặt, Ngu Tiểu Mãn mới nhếch miệng cười rộ lên, líu ríu mà nói: “Lục Đại thiếu gia, huynh về rồi.”

Bởi nụ cười này mà động tác trên tay Lục Kích khựng lại đôi chừng, nhất thời quên bẵng mình đang định làm chi.

Lúm đồng tiền nhỏ xinh như đóa hoa nở rộ giữa bóng đêm, màn trời trải sao cũng dường như nhạt nhòa tiêu sắc.

Lục Kích biết cậu đã uống nhiều, không chỉ có ánh mắt rời rạc, mà ý thức cũng lửng lơ, sợ rằng chuyện trước mắt ngủ một giấc là quên đi mất.

Như bị ma xui quỷ khiến, không do dự nhiều, Lục Kích mở miệng giữa gió nhẹ mùa hè: “Gọi ta là gì?”

Ngu Tiểu Mãn mê man chớp mắt, mà cũng chỉ sau cái chớp mắt này, đã liền vểnh miệng nở một nụ cười càng thêm ngọt lịm: “Lục lang, huynh là Lục lang của ta.”

Đây là lần đầu tiên Ngu Tiểu Mãn gọi xưng hô này thẳng ngay trước mặt Lục Kích.

Có lẽ đêm đó cũng đã nói, chỉ tiếc lại bị dược tính xóa nhòa tâm trí, chẳng nhớ nổi điều gì.

Chưa kịp hiểu rõ vì sao bản thân phải ép đối phương thổ lộ xưng hô thân mật ấy, Ngu Tiểu Mãn đã đổi khách thành chủ bám lấy bờ vai Lục Kích, đôi gò má ửng hồng dán lại gần: “Vậy thì huynh nên gọi ta là gì đây nhỉ?”

Lục Kích sửng sốt.

“Chẳng phải trước mặt người ngoài còn nói thuận miệng thế ư?” Ngu Tiểu Mãn rầm rì mà chất vấn, “Đến khi chỉ còn lại hai người, cớ sao không dám nói lời nào?”

Con ngươi ngậm nước long lanh sáng, lời nói tràn trề ấm ức, khiến lòng Lục Kích cũng như bị ngâm mềm.

Ban nãy lúc nói chuyện cùng cha có làm vài chén, có lẽ là rượu giờ mới ngấm, cũng lại có lẽ cách mùi rượu quá gần, thế nên Lục Kích cảm thấy mình cũng chớm men say.

Hắn thả một tay, đột nhiên nắm lấy cằm nhỏ xinh xắn của Ngu Tiểu Mãn.

Thế rồi thừa dịp trời tối, thừa dịp men say, cũng thừa dịp ánh sao và trăng sáng bị mây đen phủ kín, tuân theo bản năng, mổ nhẹ lên bờ môi ướt mềm một cái, rồi lại một cái, thẳng đến khi răng môi quấn quýt, khó bỏ khó rời.

Nụ hôn hoàn tất, Ngu Tiểu Mãn tựa vào lồng ngực Lục Kích như loài cá không xương, trán kề lên bờ vai rộng rãi, miệng nhỏ he hé thở phì phò.

Mà cuối cùng Lục Kích cũng thỏa mãn nguyện vọng của cậu, ghé sát tai cậu thầm thì: “Phu nhân... phu nhân của ta.”

____________
Chương trước Chương tiếp
Loading...