Không Xong! Ngủ Quên Rồi!!

Chương 57-2



Cecil liên tiếp đặt ra vấn đề khiến Tổ Vũ có điểm ngốc, hơn nữa hắn cũng chưa từng nghĩ đến việc y có thể nói ra những lời như vậy.

Thật là "lời ngon tiếng ngọt", làm hắn có điểm cảm động, cũng có chút buồn nôn.

Mà khi Tổ Vũ nghe được tên mình từ miệng Cecil, hắn đột nhiên ngây ngẩn cả người.

Đây là lần đầu tiên Cecil đàng hoàng đứng đắn gọi tên của hắn, cũng là lần đầu tiên sau nửa năm tỉnh lại có người kêu tên của hắn.

Tuy rằng là tiếng Griffin, nhưng vẫn cho Tổ Vũ một tia cảm giác không giống nhau.

Leo rốt cuộc vẫn chỉ là một thân phận giả dối, bản chất hắn vẫn là con chim thủy tổ không biết bị đông lạnh bao nhiêu năm kia, hắn là Tổ Vũ, đại yêu quái đầu tiên trên địa cầu.

Tại ba ngàn năm sau, thời điểm mà người địa cầu đã không còn tồn tại, có người gọi ra tên thật của hắn.

Sau khi bị thời gian quên lãng, vẫn là có một người biết đến lai lịch cùng quá khứ của hắn, đồng thời gọi lên tên của hắn.

Nhất thời Tổ Vũ lại có loại cảm giác chua xót cùng vui mừng hỗn tạp bên nhau, vô cùng vi diệu.

Hắn sửng sốt một hồi lâu mới thoát ra khỏi loại cảm xúc rối rắm này, mà Đại Griffin trước mặt vẫn luôn nhìn hắn, đối với đáp án của hắn vô cùng chấp nhất.

"Ngươi không muốn biết tổ tiên của chính mình không đáng tin vậy đến mức nào đâu."

【Vì sao lại nói như vậy? 】

Cecil vừa nghe, liền biết Tổ Vũ chuẩn bị nói thật, hơn nữa chuyện này còn có quan hệ với vị vương hậu yêu quái truyền kì kia.

Đầu của ấy tể giả rũ xuống, dán ở phía trên móng vuốt nho nhỏ, có chút tự sa ngã mà mở miệng:"Hải Nhã có một sở thích, nàng thực thích vẽ tranh, trước kia sẽ thường xuyên vẽ một ít tranh nhân vật chia sẻ lên mạng cho mọi người cùng thưởng thức...Đương nhiên, đây là nàng tự nói, ta căn bản chưa từng thấy tranh vẽ của nàng, nàng đem mấy thứ kia giấu rất kĩ, không cho ta cùng ba mẹ nàng có cơ hội nhìn thấy. "

Có thể cùng người ngoài chia sẻ, lại không thể cho thân nhân xem, Cecil mơ hồ cảm giác được có vẻ mấy bức tranh đó là nơi xuất hiện vấn đề.

Quả nhiên, sau đó thanh âm của Tổ Vũ đột nhiên trở nên nghiến răng nghiến lợi.

"...Ta căn bản là không biết, cái nàng gọi là thích vẽ tranh thực chất là vẽ tranh con heo!"

Còn lấy hắn làm nguyên mẫu để vẽ!

Hắn nếu biết, nhất định đã sớm đem nha đầu chết tiệt kia treo lên đánh!

Cecil hoài nghi chính mình nghe lầm: 【Tranh con heo? 】

"Đúng vậy, đừng nói với ta là ngươi không hiểu nó có ý gì." Tổ Vũ nâng đầu lên xem hắn, trong ánh mắt xuất hiện một tia giảo hoạt.

"Không phải ngươi muốn biết tại sao ta lại như vậy sao? Bởi vì Hải Nhã đem một đống tranh con heo thả vào trong ngọc giản, trong đó phần vẽ nam x nam có vẻ như nàng đem hình tượng của lão công của mình làm nguyên mẫu, lại sửa lại đôi chút liền đem hắn vẽ thành một nhân vật chính trong xuân cung đồ, bất quá nàng hẳn là không nghĩ đến nhân vật đã qua sửa chữa kia lại trông giống ngươi như đúc."

Tổ Vũ cố ý che giấu việc một nhân vật chính khác phối hợp với "Cecil" trong xuân cũng đồ là hắn, hắn mới không xuẩn đến mức đem cả chuyện này nói ra.

Nhưng Cecil so với hắn tưởng thì thông minh hơn nhiều.

Không chỉ thông minh, còn phi thường khôn khéo, giỏi về phân tích.

Quả thực, nghe được tổ tiên của mình có loại yêu thích như vậy, hơn nữa còn dùng chính lão công của bản thân làm hình tượng, đem xuân cũng đồ đặt trong ngọc giản truyền lại cho hậu nhân, Cecil xác thực cảm thấy phi thường khiếp sợ.

Nhưng khiếp sợ qua đi, y liền cảm thấy có chỗ không thích hợp.

【Nếu chỉ là bởi vì người trong tranh giống ta, ngươi sẽ không làm ra loại phản ứng này. 】

Cecil bắt đầu nghiêm túc phân tích.

【Nếu chỉ là như vậy, ngươi hẳn là sẽ phi thường cao hứng đem nó nói ra giễu cợt ta. 】

Đúng vậy, nếu chỉ có ngươi, ta sẽ cảm thấy có thể cười mấy ngày, đem cằm đều cười rớt cười ra cơ bụng.

Đừng hoài nghi, Tổ Vũ chính là loại tính cách này, phản ứng như vậy không sai vào đâu được.

Nhưng lúc này bị Cecil nhìn ra tới liền không tốt lắm.

"Dù sao ta đã nói, tin hay không tùy ngươi!"

Hắn đem đầu uốn éo, thay đổi một cái tư thế, nằm ở bên người Tiểu Griffin: "Ta mệt rồi, ngủ ngon."

Phản ứng như vậy, muốn nói trong lòng hắn không có quỷ, Cecil tuyệt đối không tin.

Bất quá xem bộ dáng Tổ Vũ trốn tránh như vậy, Cecil cũng không mở miệng, y đồng dạng bò xuống nhắm hai mắt lại, đầu óc lại như cũ đang tự hỏi chuyện này.

Tổ Vũ nói hiển nhiên là sự thật, y xác thật thấy được xuân cung đồ nào đó, thậm chí nhân vật phía trên giống chính mình cũng hẳn là thật, hắn không cần thiết lừa chính mình.

Nhưng giấu giếm là nhất định có.

Cecil thực tự nhiên mà bắt đầu hoài nghi, rằng bên trong đống xuân cung đồ đó cũng lấy Tổ Vũ làm nguyên mẫu.

Vị tổ mẫu yêu quái kia của y ngay cả trượng phu của chính mình còn có thể lấy ra mà vẽ, Tổ Vũ là người thân mà nàng quen thuộc, sao có thể không bị lôi ra.

Cho nên, Tổ Vũ hẳn là cũng một nhân vật chính bị vẽ vào trong đó.

Nhưng cho dù hắn cũng bị vẽ đi vào, bọn họ cũng xem như là anh em cùng cảnh ngộ, Tổ Vũ phản ứng như vậy thực sự nói không thông.

Hơn nữa, tựa hồ hắn vừa mới cố ý đề ra "Nam nam"?

【 Ngươi nói những nhân vật bên trong tranh vẽ đó có một người giống ta, như vậy một người khác có phải hay không giống ngươi? 】

Đầu ưng đột nhiên tiến đến bên tai phát ra thanh âm trầm thấp, lời ra khỏi miệng lại khiến Tổ Vũ sợ tới mức thiếu chút nữa hồn phi phách tán.

Gặp quỷ, gia hỏa này sao lại đoán được! Biểu hiện của hắn rõ ràng đến vậy sao?!

Nhìn đến Tổ Vũ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn y, Cecil liền đoán được chính mình nói đúng.

Trong tranh kia là Tổ Vũ cùng y, không, hẳn phải là vị tổ tiên tổ phụ kia của y, không biết Hải Nhã tổ mẫu rốt cuộc nghĩ cái gì trong đầu vậy?

Có thể khiến cho Tổ Vũ bài xích y đến thế, vậy hẳn là mấy cái tranh vẽ đó có cấp bậc hạn chế phi thường cao.

Bất quá, y cùng Tổ Vũ?

......

Sao có thể.

【Không làm phiền ngươi ngủ nữa, ngủ ngon. 】

Ném xuống một trái bom, đại não bị cồn ăn mòn rốt cuộc nghĩ đến chuyện muốn nghỉ ngơi, Cecil nhắm mắt lại, không bao lâu liền thật sự ngủ đi.

Để lại Tổ Vũ thật vất vả mới có chút buồn ngủ, lại bị y dọa cho tỉnh một mình không thể tin nổi mà nhìn y.

Gia hỏa này cứ như vậy liền ngủ?! Đều đã đoán được, y thế nhưng còn có thể nhanh như vậy liền ngủ rồi?! Y phản ứng cũng quá không bình thường đi?!!!

Tổ Vũ nghẹn một bụng khí lại không có chỗ phát tiết, chỉ cảm thấy loại cảm giác này dị thường quen thuộc.

Lần đó hắn bị phát hiện thân phận, Cecil cũng là một bộ biểu tình bình tĩnh như vậy, thế nhưng lần đó là do y đã sớm phát hiện.

Vậy lần này thì sao? Vì cái gì chứ?!

Trong không khí thoảng qua một tia mùi rượu nhàn nhạt, làm Tổ Vũ chỉ có thể đem phản ứng quá mức trấn định của Cecil quy cho tác dụng của cồn.

Nhưng so sánh với Cecil, Tổ Vũ cảm thấy mấy ngày nay chính mình bởi vì bị những hình ảnh đó ảnh hưởng mà cảm xúc dao động quá lớn quả thực bị một giây nghiền thành cặn bã.

Như thế nào ngược lại lại cảm thấy càng thêm tức giận?

Chờ ngày hôm sau Cecil tỉnh lại, phát hiện ấu tể giả đã không chỉ là kháng cự cùng y tiếp xúc.

Tổ Vũ trực tiếp bắt đầu làm lơ y.

"Tiên sinh, ngươi có chỗ nào chọc giận Leo thiếu gia sao? Nếu có thể thì mau đi xin lỗi đi." Quản gia đưa Cecil ra cửa, vẻ mặt lo lắng:"Leo thiếu gia thoạt nhìn giận không nhẹ đâu."

Bản thân Cecil cũng không rõ vì sao Tổ Vũ lại tức giận, bất quá ngoài cuộc đối thoại ngày hôm qua ra thì không còn gì có thể khiến hắn tức giận.

"Ta sẽ cùng hắn nói rõ ràng."

Quản gia nhận được bảo đảm vẫn như cũ cảm thấy lo lắng, hắn thấy Leo thiếu gia cũng không giống như sẽ chịu ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng a.

Tổ Vũ đúng là không muốn cùng Cecil nói chuyện, so vói việc mở miệng nói chuyện với y cuối cùng nhận lại một bụng khí, chẳng bằng hắn cứ nghiên cứu làm sao để xoá bỏ những hình ảnh đó khỏi ngọc giản thì hơn.

Không đúng, hắn đối với việc vận dụng thần thức của mình không nắm chắc chút nào, nếu nhất định phải dùng thao tác tinh tế để xoá đi thì không biết đến ngày tháng năm nào hắn mới làm được a.

Cho nên vẫn là thành thành thật thật đem công pháp trong đó sao chép ra, như vậy nếu về sau không cẩn thận đem nội dung trong ngọc giản xoá sạch thì cũng không lo.

Tổ Vũ tìm được việc cho mình làm liền không quá để ý đến Cecil nữa, rốt cuộc thì nội dung trong ngọc giản là không thể phục chế, người khác cũng nhìn không thấy, hắn muốn đem nội dung bên trong chép ra cũng chỉ có thể tự mình làm, người khác không giúp được.

Công pháp trong ngọc giản rất nhiều, ngoài công pháp gia truyền <<Huyền Vũ quyết>> của một nhà Hải Nhã ra thì công pháp của các vị bằng hữu khác của hắn cũng ở bên trong, trừ bỏ những thứ này còn ba bộ bách khoa toàn thư dạy chế phù luyện đan luyện khí cùng bộ công pháp song tu không có tên nhưng lại khiến Tổ Vũ vô cùng đau đầu này.

Không cần phải nói, trừ bỏ công pháp song tu bên trong là bút tích của Hải Nhã, thì những thứ khác đều là do đám lão bằng hữu của hắn lưu lại, rất có thể là năm đó trước khi ra chiến trường cố ý đưa cho Hải Nhã bảo quản.

Chỉ vì điểm này thôi Tổ Vũ cũng luyến tiếc để chúng nó thất truyền...Đương nhiên, bộ công pháp song tu kia không giữ cũng được.

Cho nên hắn không chỉ phải đem công pháp chép lại, còn phải để lại chú thích tương ứng phía trên văn tự, độ khó liền không nhỏ.

Bất quá, hiện tại bước đầu tiên chính là chép sách.

Mà tại lúc Tổ Vũ đang dùng quang não trúc trắc ghi lại nội dung trong ngọc giản, khoang thực tế ảo rốt cuộc cũng được chuyển tới.

Đồng thời được đưa đến còn có thân phận mới mà Cecil tìm cho hắn.

"Tiên sinh, ngươi cầm đem đưa cho Leo thiếu gia đi, nhất định phải nắm chắc cơ hội giải hoà a."

Khoang thực tế ảo bị quản gia cho người mang lên lầu hai lắp đặt, thiết bị quang não chứa thân phận mới lại bị quản gia nhét vào trong tay Cecil.

Làn trước Cecil nói sẽ nói chuyện với Tổ Vũ, nhưng y vẫn luôn bận việc, căn bản dành không ra thời gian, mà Tổ Vũ từ sau lần đó bị túm được sau đó tiến hành một hồi giao lưu không thoải mái, rốt cuộc cũng từ bỏ được thói quen ngủ muộn, nhất định sẽ đi ngủ trước khi Cecil trở về, chờ hắn tỉnh lại liền chọn lúc Cecil đi rửa mặt mà chuồn mất, vùi dập toàn bộ cơ hội có thể cùng Cecil đối thoại.

Quản gia tuy không rõ lắm rốt cuộc giữa Cecil cùng Tổ Vũ đã xảy ra chuyện gì, mới có thể tạo thành tình huống ở chung một phòng, ngủ chung một giường nhưng một lời cũng không nói với nhau như này.

Mà khi hắn có ý đi hỏi hai bên thì cả hai đều không chịu nói, cho nên dù trong lòng hắn gấp không chịu được, cũng chỉ có thể nhìn bọn họ tiếp tục biệt nữu như vậy.

Mà hiện giờ, hắn đương nhiên là muốn bọn họ nương cơ hội này mà hảo hảo nói chuyện.

Mặc kệ có vấn đề gì, chỉ cần nói ra là tốt rồi a.

"Ân."

Đồng dạng cũng bị thái độ của Tổ Vũ ảnh hưởng mà tâm tình không tốt lắm, Cecil liền nhận lấy hộp đựng quang não.

Là nên nói rõ ràng.

Tác giả có lời muốn nói:

Tổ Vũ: Ta đều rối rắm vài ngày, ngươi thế nhưng nghe xong liền ngủ, cuộc sống này còn qua được hay không (╯‵□′)╯︵┻━┻

Cecil:...... Ta lúc ấy uống say ngươi tin hay không?

Tổ Vũ: Ha hả

..........

*Lời con Shuu: Mị mún học, mị mún làm lại, mị mún trở thành con ngừi tốt hơn....Nhưng vấn đề là mị chẳng biết nên bắt đầu từ đâu cả! 。゚(゚"Д`゚)゚。

(Bùn quá đi~ thoi mị đi ăn mì đây~)
Chương trước
Loading...