Khuynh Tẫn Thiên Hạ Chi Nghiêm Kiều Lục

Chương 39



Thời khắc địa ngục (theo suy nghĩ của Chấn Vũ) cuối cùng cũng tới. Trong khi Chấn Vũ đang vô cùng căng thẳng thì tên ngốc nào đó lại vô cùng thoải mái, lại còn đến chỗ Mặc Mặc để… xin ý kiến về dáng pose ảnh. Thật là hết nước nói!!!

Tạo hình của Chấn Vũ lúc này lại làm anh nhớ đến lúc đóng phim Tuyết hoa nữ thần long, có điều y phục trên người anh lúc này cầu kỳ hơn, cỗ luân y cũng có vẻ xa hoa hơn, mà hình như cái chấm chu sa này cũng đỏ hơn nữa. Trong khi mọi người cứ trầm trồ khen tạo hình của anh rất đẹp thì bản thân Chấn Vũ lại thấy thật phiền phức. Tự hỏi sao công ty của anh lại quan trọng hóa mấy thứ tiểu thuyết đó như vậy chứ?

“Chấn Vũ, chúng ta bắt đầu thôi nào” – William gọi giật anh lại khi anh đang suy nghĩ mông lung.

Chấn Vũ thở dài, đẩy cỗ luân y về phía William

“Hai người muốn chụp riêng trước hay chụp chung trước”

“Chụp chung đi”

“RIÊNG” – tiếng nói quả quyết của Chấn Vũ cố tình át luôn cả tiếng reo phấn khởi của Nghiêm Khoan, rồi anh lại giả vờ không để ý đến cái bản mặt ngố ngây ngốc kia, quay sang nói với William – “Cứ chụp riêng trước đi”

“Ừm, thế cũng được”

________________

Ai~ Chấn Vũ (lại) thở dài, rủa thầm cái tay nhiếp ảnh kia không biết có phải đồng bọn với hai tên cáo già kia không. Chụp riêng cái khỉ gì? Chỉ có hai tấm, mỗi người một tấm, thế thôi sao? Có thế thôi á?

“Thì cuốn photobook này chủ yếu nói về tình-cảm-của-hai-người mà”

Nếu bây giờ đang ở một mình, Chấn Vũ nhất định sẽ hét lên thật to cho đỡ ức chế.

Bây giờ là lúc cho cô nàng Mặc Mặc thể hiện

“Hai người đứng gần nhau hơn một chút đi”

Nghiêm Khoan cũng muốn lắm chứ, nhưng cứ tiến gần một bước thì anh lại gặp ngay phải ánh mắt hình viên đạn của Chấn Vũ, có muốn tiến cũng không dám. Mặc Mặc dù sao cũng là một fan girl, thấy cảnh đó thì không cầm được lòng, máu fan girl cố gắng đè nén từ sáng đến giờ bỗng chốc trỗi dậy. Cô lại đứng giữa nguyên cái ê kíp gần trăm người, hét lớn với Nghiêm Khoan

“Hầu gia, làm chồng thì đừng có sợ vợ như thế”

Eh?

Mặc Mặc đã dồn hết sức để nói ra được câu đó nên vừa dứt lời thì lập tức thở dốc. William nhìn cô nể phục. Chấn Vũ nhìn cô kinh ngạc. Nghiêm Khoan nhìn cô cứ như thể vừa ngộ ra chân lý. Lao thúc và Vô Ưu không nhìn nhưng cũng thầm tán dương cô sinh viên tài năng

“Cô ấy nói đúng” – Nghiêm Khoan tự nhủ, lời nói ra rất nhỏ, những người khác không nghe thấy, Chấn Vũ cũng không nghe rõ, nhưng nhìn cái nụ cười không sợ trời không sợ đất kia, anh lập tức hiểu ra trong đầu tên ngốc này đang nghĩ gì

Nghiêm Khoan không chút ngần ngại, một tay nắm lấy tay Chấn Vũ đang để trên tay vịn luân y, tay kia kéo mặt Chấn Vũ đến gần và hôn lên má người ta. William ngay lập tức chộp ngay được một tấm cực đẹp. Nghiêm Khoan vừa nghe tiếng bấm máy, quay về phía Mặc Mặc mỉm cười

“Như thế được chưa, Mặc-lão-đại?”

“Ok”

Chấn Vũ nhìn cái bản mặt khoái chí của Nghiêm Khoan, nhịn không được giơ chân đạp cậu ta một cái suýt ngã nhào. Mặc Mặc lại lên tiếng

“Công tử băng lãnh nhưng đối với hầu gia phải dịu dàng một chút, hơn nữa chân của công tử không được động”

“Tiểu Vũ, chụp vài tấm ảnh thôi, cậu chịu đựng một chút đi ha” – Lao thúc không biết trốn trong góc nào từ nãy đến giờ, bỗng dưng lên tiếng

Chấn Vũ đành cắn răng tự trấn an

Cố gắng lên! Hết hôm nay thôi là mình thoát nạn! Phải hoàn thành cái cuốn photobook chết tiệt này trong hôm nay thôi.

Chấn Vũ không còn cách nào khác ngoài chịu đựng tên ngốc kia cứ chạy lăng xăng xung quanh, tìm đủ mọi cách “lợi dụng”.

Loay hoay mãi cuối cùng cũng xong, William hạ máy xuống

“Ok, xong rồi”

“Xong hết rồi sao?” – Chấn Vũ hỏi, chuẩn bị sẵn tinh thần vui mừng

“Ừm, xong cảnh trong khu rừng rồi, chúng ta chuyển đến bờ sông thôi”

“Hả?” – hôm nay trời không mưa nhưng sao lại có nhiều sấm sét như thế

“Chúng ta lên xe về, trên đường có chạy ngang một con sông cảnh vật rất tốt, chụp vài tấm ở đó nữa”

“…..”

“Đi thôi, 4h chiều rồi”

________________

Cả con sông được phủ một lớp nắng chiều màu vàng nhạt dịu nhẹ. Mặt nước êm ả phản chiếu ánh nắng trở nên óng ánh như một dải lụa mềm được điểm xuyến bởi những viên đá quý lấp lánh. Những hàng cây hai bên bờ sông khẽ phát ra thanh âm rì rào theo từng cơn gió thoảng, tạo nên một khung cảnh hết sức lãng mạn.

Lãng mạn cái con khỉ

Nắng thế này mà lại chèo thuyền ở giữa sông, điên hay sao chứ? Ánh nắng phản chiếu lại chói mắt chết đi được. Còn hai cái hàng cây kia nữa. Gió cuốn mấy cái lá bay tứ tung. Mà sao cây không lớn một chút, con sông đâu có bao nhiêu mà cũng chẳng che mát được phần nào. Phiền chết được!

“Vũ nhi, sao nhăn nhó quá vậy?” – Nghiêm Khoan đứng trước mũi thuyền, nghịch nước với cái mái chèo

“Tôi đang cực kỳ khó chịu vì nắng, vì gió, vì CẬU”

“Không lẽ là tại vì nãy giờ tôi lo chơi mà không chú ý đến Vũ nhi nên Vũ nhi khó chịu sao?” – Nghiêm Khoan nói một cách thản nhiên, vẻ mặt ngây thơ vô (số) tội nhìn Chấn Vũ đang trừng mắt với anh đầy tức giận.

Đi bên cạnh chiếc thuyền gỗ của hai người là chiếc canoe của William và Mặc Mặc. Hai người họ có vẻ rất hứng thú trong việc chụp lại mọi động tĩnh từ chiếc thuyền bên kia.

Đột nhiên một cơn gió lớn nổi lên, chiếc thuyền mong manh bắt đầu lắc lư dữ dội. Nghiêm Khoan mất đà ngã chúi về phía trước, lao thẳng về phía Chấn Vũ. Người ngồi trên luân y theo phản xạ nghiêng người tránh né, nhưng càng làm chiếc thuyền thêm lắc lư và cả hai cùng ngã nhào xuống nước.

Mọi người trong đoàn thất kinh, lập tức kéo hai người lên nhưng cũng không kịp. Bộ bạch y của Chấn Vũ không những ướt đẫm nước mà còn dính đầy bùn và rong rêu dưới sông, y phục của Nghiêm Khoan cũng không hơn, dải khăn đỏ giờ không biết đã chuyển thành màu gì.

“Tiêu rồi! Thế này thì không thể chụp được nữa, đành để ngày mai tiếp tục vậy”

“Không!” – Chấn Vũ vừa nghe đến hai chữ “ngày mai” thì phản đối ngay tức thì – “Làm xong trong hôm nay đi”

“Nhưng mà quần áo của hai người vừa ướt vừa dơ, làm sao mà chụp?”

“A” – đột nhiên Mặc Mặc vỗ tay một cái thật lớn làm mọi người giật mình – “Còn hai bộ khác mà, hai người có thể thay”

“Ừm, vậy thì tôi và Nghiêm Khoan đi thay đồ rồi chúng ta tiếp tục”

“Chúng ta chụp cảnh đại hôn đi” – Mặc Mặc vừa thốt ra từ “đại hôn”, Chấn Vũ đứng hình, không nói được tiếng nào nữa, hối hận vì vừa nãy đã tán thành ý kiến của Mặc Mặc.

“Phải ha, còn 2 bộ hồng y” – William mỉm cười gãi đầu – “Được rồi, vậy chúng ta lên xe về studio, trong lúc hai cậu tắm sơ và thay đồ thì chúng tôi sẽ dựng cảnh”

“Eh? Đợi… đợi đã”

Chấn Vũ hốt hoảng ngăn cản ý định điên rồ của William và Mặc Mặc nhưng không còn kịp nữa

________________

Lại mất thêm một tiếng đồng hồ nữa

Chấn Vũ cuối cùng cũng mặc xong cái bộ đồ đỏ rực này, anh bước ra khỏi phòng thay đồ và suýt ngất xỉu khi thấy cả đoàn đã dựng xong nguyên cả một… ngôi đình nhỏ, phông nền phía sau là một miếng vải xanh, chắc là định ghép cảnh rồi.

William đứng bên mô hình ngôi đình, bắt tay cảm kích Lao thúc

“Không ngờ công ty cũng chuẩn bị sẵn thứ này, các anh chu đáo quá”

Tên cáo già này… làm sao anh ta biết trước chứ???

Theo lời nhận xét của Mặc Mặc thì cái mô hình này được làm gần giống như ngôi đình trong tiểu thuyết, nơi Tiếu Khuynh Vũ và Phương Quân Càn bái đường, nhưng điều đó chỉ làm Chấn Vũ muốn phát khóc.

Các người đâu cần siêng năng, tỉ mỉ đến thế cơ chứ!?! Bình thường sao không như thế đi?!?

“Nè, cái thắt lưng này phải gài thế nào?”

Nghiêm Khoan xông ra khỏi phòng thay đồ, quần áo xộc xệch, trên tay cầm sợi thắt lưng bản to màu đỏ tươi cùng tông với màu áo, vẻ mặt vô cùng khó xử. Ai bảo trước giờ đóng phim cổ trang toàn có người giúp anh thay y phục, bây giờ thì mọi người cứ lo dàn dựng để kịp giờ hoàn thành bộ ảnh, anh phải tự thay một mình, đến phần rắc rối nhất (đối với Nghiêm Khoan) là cái thắt lưng thì anh hoàn toàn đầu hàng

Chấn Vũ đứng gần đó thấy vẻ chật vật của Nghiêm Khoan thật ngứa mắt liền bước tới giật lấy sợi dây thắt lưng trên tay Nghiêm Khoan (máu vợ hiền nổi lên rồi đấy)

“Việc đơn giản thế này mà cậu cũng không biết tự làm sao?”

“Đứng yên đó”

“À… Ừ”

Chấn Vũ chỉnh lại y phục của Nghiêm Khoan cho ngay ngắn, kéo cổ áo vào nếp cho ngay thẳng

“Giữ áo cho ngay nếp”

Nghiêm Khoan gật đầu lia lịa

“Xoay người lại”

Nghiêm Khoan lập tức quay lưng lại về phía Chấn Vũ

Chấn Vũ cầm sợi thắt lưng, vòng tay qua, quấn cái thắt lưng quanh hông của Nghiêm Khoan. Mặt Chấn Vũ kề sát sau đầu Nghiêm Khoan đến nỗi anh có thể cảm nhận được hơi thở của người ta phả vào sau gáy. Chấn Vũ cúi người ra phía trước để chỉnh lại phần trước của thắt lưng, cằm của anh tựa lên vai Nghiêm Khoan làm tên ngốc này tim đập nhanh đến nỗi muốn rớt ra ngoài. Cuối cùng anh cũng gài được cái thắt lưng, Nghiêm Khoan cũng suýt nữa là tăng huyết áp

“Xong rồi đấy”

“Cảm ơn”

“Chấn Vũ, cậu đi làm nhân viên phục trang được đấy” – William lên tiếng làm Lao thúc và Vô Ưu cũng ngứa miệng

“Hoặc là làm vợ hiền” – hai con cáo già cùng đồng thanh

Cả studio cười rộ lên không chút nể nang cái mặt đang đỏ ửng của Chấn Vũ, đến khi William nhắc nhở về giờ giấc thì tiếng cười mới ngừng lại.

________________

7h30 tối…

Sau nhiều tiếng la thất thanh của Chấn Vũ vang lên như thế này

“Tránh ra”

“Không được đến gần”

“Đừng có nắm tay nắm chân”

“Xê ra mau”

“Đồ lợi dụng”

ít ra thì buổi chụp hình cũng kết thúc tốt đẹp

May mà họ đã bỏ qua cái nụ hôn

Sao họ không nhớ cái nụ hôn nhỉ? Chán thật

Mặc dù vẫn còn nhiều suy nghĩ vớ vẩn vương lại trong đầu một số người

Chấn Vũ, đừng vội mừng

Nghiêm Khoan, đừng vội thất vọng

Hai người nghĩ là bọn kia quên thật sao???
Chương trước Chương tiếp
Loading...