Khuynh Thành Song Tuyệt

Chương 4: Song tuyệt lần gặp đầu tại thanh thành



Tể tướng cùng Thái Hậu chuyên quyền, nội các nhũng loạn, ba năm một lần mở cuộc thi tuyển quan lại theo thường lệ vẫn được tiến hành.

Nửa tháng sau, Tư Đồ Cảnh cùng Huyền Minh Thần xuống núi . Tất cả mọi người biết bọn họ muốn đi đâu, nhưng không ai biết bọn họ khi nào trở về.

Lên đường cùng bọn họ , còn có Triêu Dương. Tư Đồ Cảnh cùng Huyền Minh Thầncư nhiên lại mang theo tâm trạng ấy, không ai để ý tới ai, không khí rất là không tốt. Triêu Dương đành phải xa xa đi theo bọn họ.

Ngay trước lúc xuất phát, sư phụ cùng các đệ tử đều vì bọn họ mà đến tiễn đưa, các sư phụ nói lời răn dạy và dặn dò mau ngày trở về, lại có người nào đó nói một câu thiếu chút nữa làm cho bọn họ đem chính mình lập tức chôn vùi xuống đất, suốt đời khó quên a.

Câu nói kia là đối Tư Đồ Cảnh nói :“Sư huynh a, ngươi tinh lực tràn đầy cũng nên có mức độ a, Minh Thần thật sẽ chịu không nổi –”

Lời này vừa nói ra, hai người sắc mặt đột nhiên biến đổi. Mặc kệ toàn gia, sư phụ cùng các huynh đệ, hung hăng xuống núi.

Gặp thời điểm giữa thu, Thanh Thành như lúc ban đầu vẫn phồn hoa nhưng mấy ngày nay náo nhiệt tưng bừng. Nếu sống ở Thanh Thành thật lâu, thật sẽ khó biết ngoài thành đã suy thoái như thế nào.

Trên đường cũng không phải người đến người đi như nước chảy, nhưng cũng có không ít người đi dạo, trước các cửa hàng, tiểu quán người vào ra tấp nập, trên tửu lâu khách khứa nhàn rỗi tụm năm tụm ba mà chuyện trò.

Vào thành, Tư Đồ Cảnh cảm giác đầu tiên là có đôi mắt ai đó đang nhìn chính mình, hơn nữa không chỉ một đôi. Huyền Minh Thần cũng có cảm giác ấy. Mỗi lần quay đầu lại, luôn luôn có người mãi nhìn bọn họ cho dù bị phát hiện vẫn không thu hồi ánh mắt.

“Bọn họ là người của Thanh Thành sao?” Có tiếng hỏi nhỏ.

“Trước kia giống như chưa thấy qua……” Có người nói nhỏ.

“Tướng mạo ngày thường vẫn tuấn lãng thế sao……”

“……”

Phía sau không ngừng có người ở nhỏ giọng nghị luận .

Mấy ngày nay, trong thành có đồn đãi, Thanh Thành lại cho ra hai vị thiếu niên tuyệt sắc, bộ mặt rất chi tuấn tú, thậm chí có thể sánh bằng Thanh Thành Tứ Công Tử năm ấy.

Thật sự, bọn họxinh đẹp mà cao quý, cao quý làm cho người ta không dám khinh nhờn, chỉ phải ở xa mà nhìn theo.

Thanh Thành trưởng quan tên là Tô Lâm Viễn, bị triều đình cắt cử đến tận đây đã hơn hai mươi năm, vô tình lên chức, dành một lòng cai quản địa phương nhỏ này. Này hơn hai mươi năm qua, Tô Lâm Viễn yêu dân như con, thanh chính liêm khiết, cũng không thu nhiều thuế má, cũng là nhờ hắn cẩn thận để ý, Thanh Thành mới có thể giữ lại nét phồn hoa ngày xưa.

Tô Lâm Viễn có một hài tử, danh Tô Cừ, lúc vừa biết nói liền đưa lên Thanh Thành sơn trang.

Buổi trưa, Triêu Dương gõ cửa Tô Phủ đại môn.

“Thỉnh thông cáo Tô đại nhân, Thanh Thành sơn trang Triêu Dương tới chơi.”

Không bao lâu, Tô Lâm Viễn vội vàng ra đón. Đối với Tư Đồ Cảnh cùng Huyền Minh Thần, hắn thường nghe Tư Đồ Chấn Nam nhắc tới, nhưng mà chưa bao giờ gặp qua. Hôm nay vừa thấy, khiến hắn kinh ngạc thật lâu.

“Tại hạ Tư Đồ Cảnh, Huyền Minh Thần gặp qua Tô đại nhân.”

Hai người khom người thở dài, nhất trí hướng Tô Lâm Viễn thỉnh an. Tô Lâm Viễn lúc này mới phản ứng lại, thu hồi ánh mắt, vội vàng tiến lên nâng bọn họ đứng dậy.

“Không dám không dám.” Tô lâm đường sá xa xôi,“Đều là người trong nhà, bảo ta Tô bá bá là tốt rồi.”

“Là, Tô bá bá.” Hai người lúc này khá là ăn ý.

Tô Lâm Viễn dẫn Tư Đồ Cảnh cùng Huyền Minh Thần đi vào, sắp xếp cho bọn họ một chỗ ở. Triêu Dương trầm mặc đi theo phía sau bọn họ.

“Hôm qua nhận được thư của Chấn Nam, hôm nay liền đến, Thanh Thành sơn trang làm việc quả nhiên nhanh nhạy a!” Tô Lâm Viễn không khỏi cảm phục, lại hỏi,“Không biết tiểu nhi Tô Cừ ở quý trang như thế nào rồi?”

Triêu Dương cười nói:“Rất tốt, qua một thời gian nữa chắc là có thể trở về.”

Tô phủ cũng không quá lớn, thậm chí có chút đơn sơ, người cũng không nhiều, cũng thật khó cho Tô Lâm Viễn, cả đời chỉ có một nhi tử là Tô Cừ lại bị người khác khi dễ mà lớn. Nay Tư Đồ Cảnh cuối cùng có một tia sám hối, bất quá kia chỉ là tạm thời.

An bài mọi việc tốt hết, bốn người ngồi ở tiền thính nói chuyện phiếm, một tiểu quan vội vàng chạy tiến vào.

“Đại nhân, không tốt , Tây Phố Tào Gia lại bị cướp!”

“Khi nào?”

“Ngay vừa rồi.”

Rõ như ban ngày lại có thể vào một nhà lớn để trộm tiền, nói vậy đây ắt không phải kẻ trộm bình thường.

Ngày gần đây Thanh Thành có chút không yên ổn, trong thành nhà giàu đang lần lượt bị cướp. Nghe nói là cùng một người gây nên. Tên trộm này khinh công cực cao, làm người ta khó lòng phòng bị. Người nhà Tào gia giữa trưa mới ăn bữa cơm, tài khố (kho tiền í..nhà giàu xưa hay có cái kho tiền…mất cũng đáng =)) ) đã mất đi một nửa. Chỉ có mình quản gia nhìn thấy thân ảnh lướt trên mái nhà.

Trước đây người này cũng từng trộm rồi, chỉ là không nhiều lần  lắm, cũng không đả thương người, liền cũng chưa để ý, biết bởi vì mọi người không quan tâm, tên trộm này lại ngày càng kiêu ngạo, không có đả thương người, chính là trộm của ngày càng nhiều.

“Hơi quá đáng!” Tư Đồ Cảnh vỗ án đứng lên.

Huyền Minh Thần thực khinh thường liếc mắt nhìn hắn, bưng lên chung trà, trấn định uống trà.

Tư Đồ Cảnh rất không quen nhìn thái độ lạnh lùng này của hắn, cứ như hết thảy mọi việc đều không liên quan đến mình. Làm cho người ta thật muốn đè hắn ra mà đánh.

“Khụ khụ……” Tô Lâm Viễn xấu hổ ho khan,“Việc này ta đi xử lý, các ngươi đi đường lâu cũng mệt mỏi , mau nghỉ ngơi đi.”

“Khiến Tô bá bá phải lo lắng .” Huyền Minh Thần trả lời.

Tô Lâm Viễn đứng dậy để ý để ý trường bào, nói: “Khách khí . Ta đi trước.”

Tư Đồ Cảnh cùng Huyền Minh Thần trở về phòng, bắt đầu chuẩn bị cho cuộc thi tuyển quan tại kinh thành sắp tới. Lúc này đây, bọn họ là tình thế bắt buộc.

Trở về phòng Tư Đồ Cảnh bắt đầu âm thầm xoay quanh, dù sao, hắn là chuyện gì cũng phải tham gia vào một ít.

Lấy lý do nghỉ ngơi dưỡng sức, sau cơm trưa Tư Đồ Cảnh liền đi lên giường nghỉ, ngủ toàn bộ buổi chiều. Lúc tỉnh lại đầu còn choáng váng, sau khi ăn cơm chiều lại trở về phòng.

Huyền Minh Thần vừa thấy liền biết hắn muốn làm gì, cùng không rãnh dành thời gian quan tâm hắn cứ để hắn tự do,dù sao võ công của hắn cũng khó có thể bị thương, vì thế mặc kệ trở về phòng, mặc kệ.

Sắc trời dần dần ngã màu, một tia sáng cuối cùng của ngày mùa thu biến mất ở phía chân trời.

Bên đường tiểu phiến (người bán hàng rong) dọn hàng, các cửa hàng cũng bắt đầu đóng cửa . Con đường ở Tây phố lặng lẽ, im ắng.

Tây phố có ba gia đình lớn: Tào gia, Trần gia cùng Lâm gia.

Trộm xong phố Đông sẽ đến phố Tây, Tào gia nhận đầu , tiếp theo không phải là  Lâm gia thì cũng chính là Trần gia .

Người hai nhà này phát hiện ra quy luật, vì thế mời người quan phủ đến phòng thủ , cũng không tin hắn như vậy còn có thể trộm đi được vật gì.

Hết thảy đều chuẩn bị tốt .

Tư Đồ Cảnh đeo thất lưng rồi đi ra, lúc đi ngang qua phòng Huyền Minh Thần tò mò hướng bên trong liếc nhìn một cái. Không làm gì cả, còn đọc sách.

Lui về phía sau vài bước, phi thân nhảy lên nóc nhà, rất nhanh liền không thấy bóng dáng đâu nữa.

“Phanh –”

Lâm gia hậu viện truyền đến âm thanh hỗn loạn, không khí lập tức khẩn trương đứng lên, mai phục tại các phòng trong phủ lập tức tiến đến phòng bếp.

Hồng ảnh xuất hiện, nháy mắt phá phòng của Lâm lão gia,quét một vòng trong phòng với tốc độ cực nhanh, tay ôm một bao nặng phi thân ra khỏi phòng.

“Một đám ngốc tử, có người vào phòng bếp trộm tiền sao!” Hồng y nữ tử sau khi trộm đồ vẫn không quên thán một câu.

Ngay sau đó đã phi thân lên nóc nhà, nhìn một đám người ở phía sau viện bận rộn, có một người lại thảnh thơi nằm trên nóc nhà.

“Trộm xong rồi còn không mau trốn, ngươi so với bọn họ ngốc hơn vạn lần!” Tư Đồ Cảnh ngồi ở nóc nhà, hai tay chống đầu, không nhanh không chậm mà thán.

Hồng y nữ tử hoảng sợ, quay đầu nhìn đến người dưới ánh trăng, thiếu chút nữa trượt chân ngã xuống.

Thật lâu về sau, nàng vẫn là nghĩ đến lần đầu tiên gặp Tư Đồ Cảnh trong đêm đó, còn luôn oán giận đêm đó dưới ánh trăng sáng, bị khuôn mặt hắn mê hoặc, vì liếc nhìn hắn một cái mà làm cho túi đồ kim ngân bay đến tay hắn.

Trong lúc thở dốc hồng y nữ tử đã bị Tư Đồ Cảnh điểm huyệt, không thể động đậy. Mà hai mắt nàng chung quy cũng không rời khỏi khuôn mặt của Tư Đồ Cảnh. Trong lòng còn đang suy nghĩ nhiều chuyện khác.

Tư Đồ Cảnh cũng không vội vàng thẩm vấn nàng, chỉ trước sau cao thấp đánh giá nữ tử này.

Hồng y dưới ánh trăng cùng hơi thở ấm áp dễ chịu, thoạt nhìn không giống như là người xấu.

Tóc dài che mặt bị gió đêm thổi bay, làn da trắng nõn hiện ra trước mắt Tư Đồ Cảnh,đôi mắt trong suốt mở thật to, biểu đạt nội tâm mãnh liệt là không cam lòng.

“Thật xinh đẹp a!” Tư Đồ Cảnh tay nâng cằm hồng y nữ tử, trong lòng thầm nghĩ . Hắn là tuyệt đối không thể đem những lời này nói ra , bởi vì hắn sẽ không chấp nhận có người so với mình lại có sức hấp dẫn.

Nhìn thật lâu sau, rốt cục quyết định bắt đầu làm chính sự . Tư Đồ Cảnh một tay ôm eo nữ tử thi triển khinh công đem nàng đưa ra ngoài mảnh đất trống ngoài thành, giải huyệt cho nàng.

“Thả ta đi!” Nữ tử nói, đem tầm mắt nhìn theo Tư Đồ Cảnh đang quay đi.

“Ngươi là ai? Từ đâu tới đây ? Tên gọi là gì? Vì cái gì trộm tiền? Nói!” Tư Đồ Cảnh cũng không khách khí, mặc kệ đối người nào đều như nhau.

Nữ tử không nói, mặt hơi hơi có chút run rẩy.

Gió mạnh nổi lên giữa bãi cỏ mênh mông, Tư Đồ Cảnh nắm chặt chiếc áo mỏng manh, chờ đợi nữ tử trả lời.

Mà nữ tử vẫn không có tính trả lời.

Hai người nhìn nhau.

Gió liền một trận, một trận thổi qua , hai người vẫn như cũ không có động tĩnh gì.

_________________________________
Chương trước Chương tiếp
Loading...