Kiếm Chủng

Chương 18: Phúc chí tâm linh bái đạo nhân



Đại yêu tiểu yêu trong Ma Thiên Lĩnh đều đã táng thân trong Ma Thiên Động, còn trong khu vực Ma Thiên Sơn lại có thêm một ngọn núi lớn do vài ngọn núi nhỏ chồng chất lên nhau, có lẽ sau trăm năm nữa khi có đại yêu chiếm núi sẽ xây động phủ trên đó. Đến lúc đấy hỏi thăm xem ngọn núi này thành hình như thế nào thì e rằng đã chẳng có mấy người nói rõ được.

Còn bây giờ Kim Tượng Đế và Thanh Y đang đứng ngẩn người ra trong Ma Thiên Lĩnh, Thanh Y nói là về Ma Thiên Động đào bảo nhưng cửa động đã bị một tảng đá lớn chặn lại. May mắn là không chỉ đá lớn mà còn có cả bùn đất. Thanh Y nhìn một lúc lâu rồi mới quyết định đào vào động, Kim Tượng Đế không muốn đào nói rằng đá bị đất vùi rất sâu, Thanh Y trừng mắt liếc hắn một cái nói rằng trong động có nhiều pháp bảo như vậy mà còn không muốn ư, đồ lãng phí.

Sau đó Thanh Y tự mình đào, Kim Tượng Đế đứng cạnh quan sát, nhìn nàng dùng mười ngón tay mảnh khảnh bới từng cục đá ra. Từ đêm cho tới ngày mà Thanh Y vẫn tiếp tục đào, Kim Tượng Đế biết nàng nhất định muốn lấy túi càn khôn kia ra.

“Thanh Y cô nãi nãi sống tới giờ bằng cách nào nhỉ?” Trong lòng Kim Tượng Đế vẫn suy nghĩ về chuyện này, trước Ma Thiên Động hắn cảm thấy sinh cơ trên người Thanh Y đã biến mất thế nhưng chỉ trong chớp mắt nàng đã hồi sinh, ngoại trừ vết thương trên cổ thì không có dấu vết tử vong nào.

“Vì ta chưa chết” Thanh Y đáp mà không quay đầu lại

Kim Tượng Đế nghi hoặc nói “Sao thế được, những vị đại vương kia cũng chẳng có ai sống sót được dưới kiếm của người kia”

Thanh Y quay đầu lại trừng mắt với Kim Tượng Đế cả giận nói “Ngươi muốn ta chết đúng không”

“Không phải, ta chỉ cảm thấy …” Kim Tượng Đế vội phủ nhận, Thanh Y cũng chẳng đoái hoài gì tới hắn mà đột nhiên ngẩng đầu nhìn trời nói: “Tuy ta không có truyền thừa nhưng vẫn còn huyết mạch cho nên có thể niết bàn một lần nhưng cũng chỉ có lần này thôi”

Kim Tượng Đế nhìn biểu lộ của Thanh Y, đó là một cảm xúc khó hiểu, không giống đau thương cũng chẳng giống phàn nàn mà tương tự như là đang hồi tưởng, còn hồi tưởng thứ gì thì Kim Tượng Đế không biết, bất quá từ ngữ khí ảm đạm của nàng hắn biết tâm tình của Thanh Y không tốt lắm cho nên cũng không dám hỏi nhiều.

Chỉ là trong lòng nghĩ không biết nguyên thân của Thanh Y là gì lại có thể có những thứ như truyền thừa, huyết mạch, hắn không biết những thứ này nhưng tuyệt đối không phải là tầm thường.

“Huyết mạch gì mà có thể chết đi sống lại, niết bàn trọng sinh nhỉ?” Kim Tương Dế không biết nhưng dựa vào việc Thanh Y chỉ có một cơ hội như vậy thì thấy thật đáng tiếc.

Kim Tượng Đế suy nghĩ về Thanh Y rồi lại nghĩ tới bộ dạng biến hóa sau này của mình, một chốc lại nghĩ tới cuộc đại chiến giữa hai người đêm qua, đúng lúc này trên trời lại có người bước trên mây tới gần.

Y dạo trên bầu trời một vòng sau đó rơi xuống bên cạnh Thanh Y và Kim Tượng Đế. Trong lòng Kim Tượng Đế vội cảnh giác, hắn đã có ác cảm rất lớn với người trong Đạo Môn. Thanh Y cũng ngừng lại, cảnh giác nhìn đạo nhân trẻ tuổi.

“Đây là Ma Thiên Lĩnh?”

Sau một lúc trầm mặc thì người lên tiếng trước chính là đạo nhân trẻ tuổi.

“Trước kia thì đúng nhưng hiện giờ thì không biết có đúng không” Thanh Y nói

“A” Đạo sĩ than sau đó khẽ hít ngửi, trầm ngâm một lát rồi nói “Sát khí nặng nề, là chân nhân của Ngọc Thanh mạch, đã sắp tu thành Ngọc Đỉnh pháp tượng rồi”

“Ngọc Đỉnh Pháp Tượng, cái gì là Ngọc Đỉnh Pháp Tượng?” Kim Tượng Đế luôn tỏ ra háo hức với những đồ vật liên quan tới tu hành, Thanh Y từng nói đạo môn phân ba mạch, một mạch tu Thái Thanh Pháp Tượng, một mạch tu Ngọc Thanh Pháp Tượng còn một mạch tu Thượng Thanh Pháp Tượng, tại sao còn có Ngọc Đỉnh Pháp Tượng, hắn cảm thấy nghi hoặc cho nên lên tiếng hỏi bất chấp người ta có quan tâm hay không.

Vị đạo nhân này có chút khác biệt với những đạo sĩ đã từng gặp, y vui vẻ cười nói: “Ngọc Đỉnh Pháp Tượng là một trong mười hai pháp tượng của Ngọc Thanh mạch, muốn tu thành Ngọc Thanh Pháp Tượng thì cần phải tu thành một trong mười hai pháp tượng này trước. Bất quá từ khí tức lưu lại trong không gian thì hiển nhiên hắn chưa tu thành”

Kim Tượng Đế nghĩ thầm hóa ra chân nhân cũng không phải trực tiếp tu luyện Tam Thanh đạo tôn pháp tượng mà phải tu những pháp tượng khác trước, cũng không biết Thượng Thanh và Thái Thanh mạch thì phải tu pháp tượng nào.

Đạo sĩ kia lại hít ngửi, nhìn ba ngọn núi lớn chồng lên nhau thành một ngọn nói: “Dựa vào khí tức thì đây là di sơn đại pháp, nếu ta đoán không nhầm thì chỗ này đã diễn ra đại chiến giữa Huyền Thiên Môn Hoa Thanh Dương và Sư Đà Lĩnh Sư Đà Vương”

Kim Tượng Đế biết rõ Sư Đà Vương nhưng không biết Hoa Thanh Dương trong lòng nghĩ chẳng lẽ đạo nhân áo trắng lạnh như băng kia là Hoa Thanh Dương.

Rồi hắn lại nghe thấy đạo nhân nói: “Đáng tiếc tới chậm một bước không kịp chứng kiến trận đại chiến kinh thế này” sau đó đạo nhân nhìn Ma Thiên Động bị đá chặn thở dài lần nữa nói: “Đáng tiếc tới muộn không biết có thể cứu được sư chất không”

Kim Tượng Đế đoán đạo nhân này là bị kế của Thanh Y dẫn tới, Hoa Thanh Dương lúc trước cũng vậy trong lòng thầm nghĩ: “Một đám các ngươi kẻ nên đến thì không đến kẻ không nên đến thì lại đến, đến rồi còn chẳng buồn phân biệt yêu ghét gì cả mà chém tận giết tuyệt luôn”. Trong lòng hắn người tu đạo đúng là đáng sợ nhất.

Ngay khi hắn nghĩ tới điều này thì đột nhiên nhiệt độ trong không khí hạ thấp, vội ngẩng đầu thì chỉ thấy trên đỉnh một ngọn núi lớn có vết nứt ở chính giữa có một người đang lặng yên đứng ở đó. Áo bào trắng bay trong gió, tóc đen cuộn thành búi không có một chút hỗn loạn nào.

“Hoa Thanh Dương” Trong lòng Kim Tượng Đế căng thẳng, đột nhiên một cơn gió xuất hiên cuốn lấy hắn, rồi biến mất vô tung vô ảnh.

Thanh Y mang theo Kim Tượng Đế tránh ra xa, đứng ở phía xa nhìn hai vị đạo nhân, một đứng yên trên đỉnh núi, một đúng dưới chân núi. Kim Tượng Đế lại giục Thanh Y sớm rời đi, trong lòng hắn có sự sợ hãi rất lớn với những cuộc đại chiến giữa những người thần thông quảng đại này, chỉ cảm thấy nếu bọn hắn thở một hơi, nhướng một lông mày cũng có thể lấy mạng mình nên tốt nhất là cách bọn họ càng xa càng tốt. Tuy nhiên Thanh Y không đi.

Ngay khi Kim Tượng Đế còn muốn nói tiếp thì kiếm quang phô thiên cái địa đã ập xuống, sáng lòa chói mắt, sát khí ngập trời.

Thanh Y vội biến thành một cơn gió rồi bắt đầu bỏ chạy thật xa.

Kim Tượng Đế thầm nghĩ tên Hoa Thanh Dương này quả là một người không biết đạo lý, cứ gặp người là giết, gặp người là đánh, không buồn hỏi người khác là ai. Hắn không tận mắt nhìn cuộc chiến, bởi khi Thanh Y dừng lại nhìn thì chỉ thấy kiếm khí trùng thiên, dưới ánh mặt trời sáng lòa chói mắt nhưng tình hình chiến đấu trong núi như thế nào thì không nhìn được.

Thanh Y nhìn một lúc rồi đột nhiên nói: “Không biết tới lúc nào chúng ta mới có thể không phải trốn, mới có thể xem người trong thiên hạ như làn gió mát thôi”

Quay đầu, nàng lại hóa thành một làn gió tan vào trong không gian.

Cứ tiếp tục đi về phía trước, vẫn nhằm về phía Sư Đà Lĩnh bất quá trong lòng Kim Tượng Đế không biết vì sao đã không còn háo hức với Sư Đà Lĩnh rồi. Tuy vậy lòng cầu đạo của hắn vẫn không giảm nửa phân.

Nhưng đi không được một ngày thì đột nhiên có một đạo sĩ ngôi trên tảng đá, đạo bào màu xanh, trước ngực nhuốm máu, chính là vị đạo sĩ khi trước mà họ đã gặp ở Ma Thiên Lĩnh.

Thanh Y ngẩn người ra một chút vừa muốn tránh khỏi đạo sĩ thì đạo sĩ kia đột nhiên mở mắt nói: “Ha ha, không ngờ lại gặp các ngươi ở chỗ này”

“Là ngươi cố ý ở đây chờ chúng ta” Thanh Y nói thẳng, ngữ khí cực kì cảnh giác.

Kim Tượng Đế lại không cho là như thế, lần này hẳn cũng là tình cờ, nhìn dáng vẻ của y thì đã bị trọng thương, chờ chúng ta làm gì, chúng ta đâu thể giúp y được. Quả nhiên đạo sĩ lắc đầu nói: “Ta chờ các ngươi làm gì, có thể gặp các ngươi lần nữa cũng có thể coi là duyên phận.”

Thanh Y nhìn y một lúc, trong lòng nàng thì Đạo Môn sẽ không có ai nói như vậy, từ trước tới giờ làm gì có ai không cao cao tại thượng, cho nên nàng càng thêm cảnh giác.

“Các ngươi muốn đi Sư Đà Lĩnh?” Đạo sĩ trẻ tuổi nói.

Kim Tượng Đế kinh ngạc nói: “Làm sao ngươi biết” Lời mới dứt đã bị Thanh Y gõ cho một cái sau đó nghe nàng nói: “Đi Sư Đà Lĩnh không được sao?”

“Đương nhiên là được, bất quá nếu như bị hắn điểm hóa thì kiếp này vô duyên với đạo rồi” Đạo sĩ trẻ tuổi ngồi trên núi đá nói.

“Biến hóa rồi mới có thể tu hành, cho dù không hoàn thiện thì sau này có thể luyện hóa, làm sao mà vô duyên với đạo được” Thanh Y nói nhanh, dưới ánh mắt của nàng thì đạo sĩ thần bí xuất hiện ở đây nhất định là muốn ngăn họ đi Sư Đà Lĩnh.

“Ha ha, tu hành nào chỉ có thu nạp thiên địa linh khí, nếu như cảm thấy chỉ cần không ngừng thu nạp linh khí là có thể đắc đạo thành tiên thì trong thiên hạ người tu đạo đã nhiều như sao trên trời rồi” Đạo sĩ áo xanh vừa cười vừa nói.

Thanh Y không lên tiếng, giống như đang suy tư lời của hắn.

“Hiểu Thiên Tâm, nhìn đại đạo mới là căn bản của tu hành. Đây là một con đường vừa dài vừa buồn chán chỉ có người có đại nghị lực mới có thể có cơ hội ngộ được một chút rồi đắc đạo thành tiên. Nếu ngươi dẫn hắn đi Sư Đà Linh điểm hóa thì hắn mất đi môt cơ hội tuyệt hảo để luyện tâm”

Thanh Y cũng nghi ngờ nhưng cũng cảm thấy lời của y có đạo lý nhưng rồi lại không thể tin, sau đó nhìn Kim Tượng Đế.

Kim Tượng Đế suy nghĩ một chút rồi nói: “Về việc luyện tâm thì ta vốn không hề có pháp môn luyện tâm vậy chân nhân có thể dạy ta không”

“Pháp môn này nếu là do ta sáng chế thì có thể dạy ngươi nhưng sở học của ta đều xuất phát từ sư môn, không phải đệ tử của bổn môn thì không truyền được” Đạo sĩ trẻ tuổi vừa nói chuyện vừa nhắm mắt lại, thanh âm nhẹ nhàng chậm rãi.

Trong lòng Kim Tượng Đế đại hỉ vội nhảy từ trên Thanh Y xuống trước mặt đạo sĩ lớn tiếng nói: “Đệ tử Kim Tượng Đế thành tâm cầu đạo, mong sư phụ thu đệ tử làm đồ đệ” Nói xong không ngừng dùng đầu chĩa xuống đất lễ bái.

Thanh Y đứng cạnh tỏ vẻ khẩn trương, trong mắt nàng thì bái sư là đại sư tuy rằng nàng cũng từng muốn bái nhập đạo môn nhưng hiện giờ đột nhiên bị một đạo sĩ thần thần bí bí chặn đường, không biết lai lịch là gì, chẳng may đối phường không phải người lương thiện thì… về sau có thể Kim Tượng Đế sẽ trở thành tà ma ngoại đạo rồi. Nếu quả thật như vậy thì không bằng lưu lại bên cạnh mình, chậm rãi tu hành, trăm năm sau linh trí khai mở, sẽ không phải đi trên đường rẽ rồi.

Nhưng khi nàng vừa muốn nói chuyện thì trong mắt đã có thêm một đạo nhân áo trắng đứng ở phía xa lưng đeo trường kiếm, áo trắng bay trong gió, ánh mắt lạnh như băng.

Thanh Y như rơi vào trong hầm băng, nhìn đạo sĩ áo xanh trẻ tuổi trước mắt, y quay lưng về phía đạo sĩ áo trắng, phảng phất như chưa phát giác ra. Còn Kim Tượng Đế cũng không để ý tới vẫn không ngừng lễ bái.
Chương trước Chương tiếp
Loading...