Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 50: Thôi Thế Minh!



Nhưng những người lên lầu hai, thân gia đều là xa xỉ, cổ vật bình thường nhất trên lầu hai cũng gần hai ngàn lạng bạc mới có thể mua được, về phần có kiếm được lợi nhuận hay không, phải xem vận khí từng người.

- Chậc chậc, bức tượng thạch này tối thiểu phải vài trăm năm lịch sử.

Diệp Hải bị một bức tượng cao một đầu người, toàn thân đầy những vết nứt thu hút.

Diệp Trần liếc sang không thấy có hứng thú, tách ra khỏi Diệp Hải, đi sang quầy bên cạnh.

Lúc này, đã có người chọn xong cổ vật ưng ý, chỉ là món cổ vật này khiến Diệp Trần không khỏi kinh ngạc.

- Tiểu nhị, nói với chưởng quầy các ngươi, ta muốn cái giá gỗ này, bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề.

Người nói là một tên mập, gương mặt phúc hậu, ăn mặc xa hoa khoa trương, mười ngón tay đeo đầy những nhẫn, nhìn giống như một tên trọc phú, rõ ràng không có tính nhẫn nại.

Nhân viên cửa hàng cảm thấy rất phiền muộn, giá để cổ vật thì mua làm gì chứ, không phải cố ý làm khó người khác sao? Nhưng miệng vẫn mỉm cười nói:

- Được, để ta đi hỏi, ngài đợi một chút.

- Mau đi mau về.

Phú thương mập phẩy phẩy tay, mắt dán vào cái giá gỗ như sợ nó chạy mất.

Diệp Trần cảm thấy buồn cười, nhưng tỉnh táo nghĩ lại, không thể trông mặt mà bắt hình dong, chiếc giá gỗ này chưa hẳn không có gì mê hoặc.

Nghĩ xong, hắn toàn thần quán chú nhìn giá gỗ, phóng thích linh hồn lực.

Ong!

Bên trong không khí tựa hồ phóng ra một tầng gợn sóng vô hình, từ từ thẩm thấu vào trong giá gỗ, cẩn thận tìm kiếm, chỉ cần có bất cứ diểm gì đặc thù, Diệp Trần đều có thể cảm nhận.

Ồ!

- Bên trong giá gỗ ẩn hàm một miếng linh thạch, nguyên khí ẩn hàm bên trong bằng mười lần hạ phẩm linh thạch, xem ra là một miếng trung phẩm linh thạch, tương đương năm vạn lạng bạc, có thể là tên mập này đã cảm nhận được, hoặc là hắn chỉ đơn thuần thích cái giá gỗ, chứ không có tâm ý gì.

Diệp Trần kinh nghi bất định, nhưng năm vạn lạng bạc không đáng để hắn động tâm, với thực lực hiện tại, kiếm tiền rất dễ, đương nhiên, tiêu tiền càng dễ hơn...

Chưởng quầy Cửu Đỉnh Hiên vội vàng bước đến, mỉm cười nhìn phú thương mập, nói:

- Khách quan, ngài thực sự muốn mua chiếc giá gỗ này?

Phú thương mập trợn mắt:

- Ra giá đi!

Chưởng quầy giơ một ngón tay:

- Một vạn lạng.

- Tốt, rất rẻ, nhạc phụ ta có lẽ sẽ rất thích chiếc giá cổ này.

Phú thương mập mày cũng không nhíu, từ trong Linh Giới Trữ Vật lấy ra một tờ kim phiếu vạn lạng.

- Thích là tốt, Tiểu Lý, giúp khách nhân lau chùi giá gỗ.

Chưởng quầy thu kim phiếu, dặn dò nhân viên bên cạnh.

Diệp Trần chết lặng, nếu như những lời phú thương mập nói là thật, vậy thì hắn đúng là không nhìn ra điểm đặc biệt của chiếc giá gỗ, chỉ là muốn dùng nó để lấy lòng nhạc phụ mà thôi, còn chưởng quầy cũng không biết từ đâu kiếm ra chiếc giá gỗ này, coi như vật trang trí cho lầu hai, cho nên cũng không bị thiệt.

Xem ra ở Cửu Đỉnh Hiên, chuyện lạ quá nhiều nên đã không còn là hiếm nữa.

Lắc lắc đầu, Diệp Trần đi qua bên cạnh mấy người.

Cổ vật trên lầu hai quá nhiều, có nửa tấm gương đồng đầy những vết gỉ xanh, có một chiếc bình hoa màu sắc đen xì, cũng có một số vải vóc không biết từ niên đại nào, nhiều nhất là khải giáp vũ khí hỏng, như xích giáp, thiết giáp, thất xảo linh lung giáp, trường đao, phá thương, kiếm gãy, côn sắt uốn lượn, lưu tinh chùy thiếu xích sắt, vân vân...

Phóng thích linh hồn lực, Diệp Trần kiểm tra từng món, mắt lặng như nước.

Cuối cùng, thứ duy nhất lọt mắt vẫn là chiếc lưu tinh chùy, nếu như hồi phục nguyên trạng, giá trị không thấp hơn bảo đao trong Linh Giới Trữ Vật, thậm chí còn có thể hơn.

Đáng tiếc nhuệ khí của lưu tinh chùy đã mất, lại bị thời gian trăm ngàn năm ăn mòn, linh khí cạn kiệt, có mang về cũng chỉ coi như một món đồ cổ trang trí mà thôi, không thể lợi dụng nó, điều này Diệp Trần không thể tiếp nhận.

Bỏ lưu tinh chùy xuống, Diệp Trần đang định rời đi.

Đột nhiên, ánh mắt hắn dừng lại trên một thanh kiếm gãy nằm giữa giá gỗ và khe tường. Thanh kiếm này chỉ có chuôi kiếm và một nửa thân kiếm, bề mặt ảm đảm vô quang, không hề bắt mắt, cũng không biết đã ẩn náu ở đây bao nhiêu năm, không chút tiếng tăm.

Giơ tay cầm thanh kiếm gãy, Diệp Trần thoáng quan sát, thôi động linh hồn lực thẩm thấu vào trong.

- Ha ha ha ha ha ha ha ha ha...

Một tràng cười thê lương bay thẳng vào óc Diệp Trần, trong nháy mắt, Diệp Trần như rơi vào thời viễn cổ, thiên địa hỗn mang, chỉ có tiếng cười là lọt vào tai.

- Chuyện gì vậy?

Diệp Trần cắt đứt linh hồn lực, trán lấm tấm mồ hôi.

Dùng linh hồn lực dò xét vật thể là năng lực mà Diệp Trần mới phát hiện được chưa được bao lâu, không giống như tinh thần lực, linh hồn lực dò xét được sâu hơn, chứ không phải chỉ hời hợt bên ngoài, nếu không tại sao hắn biết bên trong chiếc giá gỗ kia ẩn giấu một miếng trung phẩm linh thạch.

- Tiểu nhị, thanh kiếm này ta mua, bao nhiêu tiền.

Diệp Trần không bỏ nó lại chỗ cũ mà quay sang hỏi nhân viên bên cạnh.

Người nhân viên liếc nhìn thanh kiếm gãy,

- Chưởng quầy nói, những thứ vũ khí cổ này, đồng giá hai ngàn lạng bạc, không hơn không kém.

- Được.

Cái giá này vẫn nằm trong phạm vi cho phép của Diệp Trần, đáng để mua.

Bên kia, Diệp Hải cũng chọn được một bức tượng thạch và một chiếc chuông đồng, cộng lại là một vạn năm ngàn lạng bạc, tính ra, lợi nhuận mà Cửu Đỉnh Hiên kiếm được nhiều như sao trên trời, dù sao cái giá để mua một số cổ vật cũng chỉ có mấy chục lạng, thậm chí mấy lạng mà thôi.

Lúc hai người ra khỏi Cửu Đỉnh Hiên, thời gian đã là giữa trưa.

- Diệp Trần, đi Hướng Dương Lầu ăn cơm đi, ta mời!

Diệp Hải có Linh Giới Trữ Vật, là sư phụ Đoạn Nhạc Khách tặng hắn, tượng thạch và chuông đồng đều được hắn bỏ hết vào đó.

Hướng Dương Lầu là tửu lầu lớn nhất Lạc Thành, Diệp Trần đã rất lâu không đến, lập tức gật đầu đồng ý.

Một khắc sau, hai người đã đến Hướng Dương Lầu, dưới sự dẫn dắt của tiểu nhị, cả hai đi thẳng lên lầu.

- Hai vị thiếu gia, muốn bao phòng hay là trực tiếp ở đại đường dùng cơm?

Tiểu nhị lên tiếng hỏi.

Diệp Trần nói:

- Ngồi luôn đại đường đi!

- Được, vậy bên kia có chỗ ngồi gần cửa sổ, hai vị sang bên này.

Tiểu nhị giơ tay hướng dẫn, sau đó nhanh nhẹn chạy đi lấy cái khăn đang vắt trên vai lau lau bàn.

Đặt mông ngồi xuống, Diệp Hải nhìn đường phố bên ngoài, nói:

- Xem ra Lạc Thành vẫn là thân thuộc nhất, đệ không biết, ta và sư phụ gần như ngày nào cũng lưu lạc chân trời, hôm nay có thể ở thành thị này, nhưng hôm sau đã có mặt ở một tiểu trấn cách đó hàng vạn dặm rồi, có lúc vận khí không tốt, một vạn dặm xung quanh không có lấy một bóng người, đành phải màn trời chiếu đất.

Diệp Trần hỏi:

- Không gặp phải điều gì nguy hiểm sao?

- Đương nhiên có, ta và sư phụ từng ở đại hoang lĩnh Hắc Long đế quốc bị một con yêu thú lục cấp đỉnh giai truy sát, cũng từng bị một đám cao thủ nổi tiếng của Đà La Quốc vây quét, may mà vận khí cũng không tệ, mấy lần đều là thuận lợi thoát sinh.

Hồi tưởng lại những chuyện đã qua, trong lòng Diệp Hải vẫn còn sợ hãi.

Diệp Trần có chút bội phục Diệp Hải, đối phương rõ ràng là nhân vật lãng tử điển hình, đương nhiên, sư phụ Đoạn Nhạc Khách của hắn cũng vậy, chẳng trách hai người lại trở thành sư đồ.

Thức ăn đã dọn lên, hai người gọi thêm một bình rượu, đánh chén ngon lành.

Đạp đạp đạp....

Đang ăn cơm, phía cầu thang bỗng vang lên những tiếng bước chân hỗn loạn, nhân số có vẻ khá nhiều.

- Thôi sư huynh, Hướng Dương Lầu là tửu lầu lớn nhất của Lạc Thành ta, rất nhiều cao thủ nổi danh đã từng đến đây dùng bữa, huynh nhất định sẽ không thất vọng.

Một giọng nữ trong trẻo vang lên, là Diệp Huyên.

- Nếu Diệp sư muội đã khen ngợi Hướng Dương Lầu như vậy, chắc chắn phải có chỗ hơn người, các vị sư đệ, đợi lát nữa phải thưởng thức nhiệt tình đấy.

- Đúng vậy, hiếm khi được đến địa bàn của Diệp sư muội, kiểu gì cũng phải lưu lại một chút hồi ức chứ.

- Diệp sư muội, Lạc Thành tốt thật đấy, nhưng không phải chỗ ở lâu, Phỉ Thúy Cốc mới chính là nhà của muội sau này!

Có người lên tiếng đầu độc.

Tiếng bước chân mỗi lúc một rõ, cả đoàn đi lên lầu hai, Diệp Huyên đang định nói gì thì nhìn thấy Diệp Trần và Diệp Hải, hừ lạnh một tiếng, hai mày nhíu lại.

- Diệp sư muội, hai người đó là ai?

Thiếu niên mắt hí quan sát thấy ánh mắt Diệp Huyên có chút dị thường, quay đầu, thân ảnh Diệp Trần và Diệp Hải ở lầu hai bắt mắt dị thường.

Diệp Huyên thản nhiên nói:

- Là đệ tử Diệp gia ta.

- Đệ tử Diệp gia, không biết sư môn nơi nào.

Một thiếu niên khác lên tiếng.

- Một bái nhập Lưu Vân Tông, một theo Đoạn Nhạc Khách hành tẩu giang hồ.

Diệp Huyên bẩm báo chi tiết.

- Lưu Vân Tông, ở Thiên Phong Quốc là đại môn phái, đáng tiếc so với Phỉ Thúy Cốc chúng ta thì chẳng là gì, hai bên cách nhau hai phẩm cách, về phần Đoạn Nhạc Khách là ai, sao ta chưa từng nghe qua, không phải là một tên giang hồ lừa đảo chứ!

Mấy tên thiếu niên trêu ghẹo lẫn nhau.

Diệp Hải sớm đã biết có người đến, vốn không định quan tâm, ai ngờ đối phương lại châm chọc sư phụ Đoạn Nhạc Khách của hắn, nội tâm bừng lửa giận, buông đũa, quay người đứng dậy nói:

- Mấy người các ngươi là ai, có biết sỉ nhục sư phụ người khác là một hành vi rất vô lễ không.

Thiếu niên mắt hí cười khẩy nói:

- Để ta nhắc cho ngươi nhớ, đừng mắc bẫy bọn giang hồ lừa đảo, nếu không chịu thiệt là chuyện nhỏ, mất đi tính mạng mới là chuyện lớn.

Nếu là bình thường, mấy người khẳng định nể mặt Diệp Huyên, nhưng nghe Diệp Huyên nói để thua một người tên Diệp Trần trên tộc hội, tâm trạng rất không vui, lúc nãy mặc dù Diệp Huyên chưa nói rõ, nhưng vừa nghe thấy Lưu Vân Tông, còn gì không hiểu nữa, cho nên mới cố ý trêu chọc đối phương, thể hiện uy phong Phỉ Thúy Cốc.

Sắc mặt Diệp Hải âm trầm:

- Thu lại những lời vừa nói, ta sẽ không truy cứu nữa.

- Nực cười, lời đã nói như nước đổ đi, thế nào cũng không thu lại được, sao, ngươi muốn thế nào.

Thiếu niên mắt hí khiêu khích nhìn Diệp Hải.

Sắc mặt Diệp Huyên khó coi, mấy người này là đệ tử Phỉ Thúy Cốc, tu vi phần lớn đều tương đương nàng, tu vi cao nhất ở đây là Thôi Thế Minh, Thôi sư huynh - người nãy giờ vẫn chưa lên tiếng, đã là Võ giả Ngưng Chân Cảnh trung kì, trong mắt Đệ tử nội môn Phỉ Thúy Cốc cũng là nhân vật số má, mặc dù Thôi Thế Minh không trực tiếp thể hiện, nhưng Diệp Huyên biết là hắn có ý với mình, nếu không có đâu có vạn dặm xa xôi, từ Phỉ Thúy Cốc đến đây gặp mình.

Một bên là đệ tử Diệp gia, một bên là đệ tử Phỉ Thúy Cốc, Diệp Huyên không muốn giữa họ xảy ra xung đột, đến lúc làm mất thể diện Diệp gia hay mất thể diện Phỉ Thúy Cốc đều là việc nàng không muốn thấy.

- Lục Siêu, bỏ đi!

Diệp Huyên cuối cùng cũng phải lên tiếng ngăn cản.

Thiếu niên mắt hí tên Lục Siêu lườm Diệp Hải một cái, gật đầu nói:

- Ta nể mặt Diệp sư muội, nếu không, chịu thiệt nhất định là ngươi. Nguồn: https://

- Vậy thì phải thử mới biết chứ, Sơn tự quyền.

Diệp Hải rống lên giận dữ, chân khí toàn thân sôi trào, một quyền đánh về phía Lục Siêu.

- Muốn chết.

Hai mắt Lục Siêu lóe lên lãnh quang bức nhân, nhẹ nhàng di chuyển, chớp mắt đã thấy chặn trước Diệp Hải ba bước, một quyền đập ra.

Ầm ầm!

Mấy bộ bàn ghế gần đó bị kình phong thổi bay, tất cả thực khách bỏ chạy tán loạn, những tiếng la hét vang lên từng hồi.

- Toái ngọc chưởng!

Một quyền không đánh bại Diệp Hải, sắc mặt Lục Siêu có chút khó coi, lập tức thi triển tuyệt học Phỉ Thúy Cốc, lòng bàn tay nổi lên những vết rách dạng ngọc nứt mờ mờ.

Quyền chưởng giao tiếp, bạo phát ra âm thanh ngọc nứt, về phương diện tu vi Diệp Hải vẫn kém đối phương một bậc, không ngăn được lực đạo, bị đẩy lùi ra sau, liên tục đụng đổ ba bốn cái bàn mà vẫn chưa dừng lại.

Thấy Diệp Hải sắp ngã ra khỏi cửa sổ, Diệp Trần ra tay, bàn tay vỗ nhẹ lên lưng Diệp Hải, Chân khí Thuần Nguyên Công phá tan chân khí của Lục Siêu dễ như trở bàn tay, giúp Diệp Hải không bị mất mặt.

- Ngươi chính là Diệp Trần. Đỡ một chưởng của ta.

Lục Siêu vừa hay không tìm được cơ hội dạy bảo Diệp Trần, thấy hắn ra tay, cũng không kiêng nể, lao ra như tên bắn, Toái ngọc chưởng phá không bắn ra.

- Cút về!

Thân hình Diệp Trần bất động, một quyền đánh ra, ngay sau đó thu hồi.

Phốc!

Như bị vô số con ngựa dẫm lên người, Lục Siêu trong lúc hoảng sợ, thân hình bay ngược trở lại với tốc độ nhanh hơn, lăng không thổ ra một ngụm máu tươi.

Lúc này, người được Diệp Huyên gọi là Thôi sư huynh Thôi Thế Minh mới nhẹ nhàng đỡ lấy Lục Siêu, thản nhiên nói:

- Lục sư đệ, sau này hoặc là đừng xuất thủ, hoặc là phải thể hiện tốt uy minh Phỉ Thúy Cốc chúng ta, nhớ chưa.

Nói xong, ngữ âm vụt chuyển, quay sang nói với Diệp Trần:

- Đả thương đệ tử Phỉ Thúy Cốc ta, ngươi có biết tội của mình không!

Diệp Trần thản nhiên nói:

- Chân Linh Đại Lục, thực lực vi tôn, hắn tài nghệ không bằng người, liên quan gì đến ta.

- Thực lực vi tôn, nói vậy, ta có đánh chết ngươi cũng không vấn đề gì?

Thôi Thế Minh nheo mắt, lạnh lùng nói.

- Chỉ cần ngươi có bản lĩnh đó thì cứ đến, nhưng lời nói ở phía trước, nếu như lát nữa ngươi bị ta đả thương, sẽ không chui ra thêm khoảng mười đệ tử nội môn Phỉ Thúy Cốc nữa chứ!
Chương trước Chương tiếp
Loading...