Kiếm Được Con Cưới Được Vợ

Chương 3



Ngữ điệu đầy ôn nhu nhưng lời nói cực kỳ trào phúng làm Đới Nghi Thuần có loại cảm giác phát run khó giữ được tánh mạng, cả người cứng ngắc lợi hại.

Thấy cô đờ người ra không nhúc nhích, Khương Duệ Minh cười lạnh âm u hỏi: “Vị trợ lý đi làm ngày thứ ba liền tới trễ này, cô vẫn còn không định mở cửa sao? Là định để cho tôi đứng phạt ở cửa bao lâu nữa, hả?”

Đới Nghi Thuần giật mình tỉnh lại, nắm chìa khóa đang muốn tiến lên, nào ngờ, hai chân cứng đờ lại không nghe sai bảo, lảo đảo một cái, còn chưa kịp kinh hô, cả người liền ngã xuống đất, phơi bày hình dáng đầu rạp xuống đất thành kính nhất.

Anh cười mặt đầy đồng tình nhìn cô nằm trên sàn nhà, “Aizz, làm gì hành lễ lớn như thế, tôi không phải là người cứng nhắc, huống chi chúng ta cũng coi như ‘người mình’, này, mau đứng lên mau đứng lên.”

Nghe thấy giọng điệu chế nhạo của anh, Đới Nghi Thuần vừa tức vừa xấu hổ, cô tự giận mình, hận không thể dúi đầu vào sàn nhà, còn đỡ hơn phải đối mặt với anh.

Ô ô, chị Uông nói không sai, anh quả nhiên là một người rất thù dai!

Tê, thật đau…

Bước ngoặt cuộc sống của Đới Nghi Thuần bắt đầu từ một trận thầm mến năm 2009.

Năm ấy, cô mới hai mươi tuổi, còn là một sinh viên đơn thuần, sử dụng thời gian sau giờ học tại Văn phòng luật pháp quốc tế Lý Ước vừa học vừa làm.

Nội dung công việc ngoại trừ hỗ trợ chạy chân thu đưa văn kiện, nghe điện thoại, pha cà phê, photocopy tài liệu, quan trọng nhất chính là phải thay đám tinh anh pháp luật bận rộn không rãnh ăn cơm kia chuẩn bị bữa ăn, tránh cho bọn họ bất tỉnh trong phòng làm việc. Nói trắng ra, không có gì khác biệt so với một em gái làm việc vặt, nhưng cô chưa bao giờ lười biếng, tính tình cô ngoan thuận bao giờ cũng đem những thứ linh tinh vặt vãnh này làm trật tự ngăn nắp.

Hôm đó, cô vừa mới photocopy tài liệu xong liền làm rơi, đang phân loại sửa sang lại, chị Lý bình thường luôn cười hì hì hiếm khi mặt đầy ngưng trọng, vừa gọi điện thoại vừa càu nhàu quở trách —

“Người Quốc tế Khoái Tiệp rốt cuộc đang làm cái quạ đen gì a, rõ ràng đã thông báo với bọn họ là văn kiện khẩn cấp, mà đến bây giờ còn chưa đưa văn kiện tới, hại tôi còn phải không ngừng gọi điện khắp nơi dò hỏi tung tích của văn kiện, cũng không suy nghĩ một chút, nếu hại văn phòng chúng ta làm hỏng việc kiện tụng độc quyền này, truy cứu tới, bọn họ bồi thường nổi sao?”

Lý Ước là văn phòng luật pháp nổi tiếng và quy mô lớn nhất. Trừ quyền sở hữu trí tuệ xuyên quốc gia(đa quốc gia), độc quyền kiện tụng bên ngoài, phàm là liên quan đến tài chánh, đầu tư, thương vụ, kinh tế, khoa học kỹ thuật các loại cùng công việc liên quan đên pháp luật, đều thuộc về phạm vi phục vụ.

Điện thoại vừa vang lên, chị Lý lập tức không khách khí la ầm lên: “A lô, tôi nói ông anh này, anh rốt cuộc đem văn kiện khẩn cấp của văn phòng chúng tôi đi nơi nào… Cái gì, ít nhất còn phải mười phút nữa? Không cần, anh đứng ở bên đó cho tôi không được phép nhúc nhích, hiện tại tôi lập tức nhờ em gái công ty chúng tôi đi xuống lấy.”

Không đợi đối phương đáp lời, chị Lý đã nổi giận cường thế cúp điện thoại, quay đầu nói với Đới Nghi Thuần: “Nghi Thuần, thật ngại quá, phiền em đến đại sảnh lầu một lấy văn kiện khẩn cấp của luật sư Chung và luật sư Trần mang lên, bằng không thật sự chờ người quốc tế Khoái Tiệp chậm rãi từ từ một tầng lại một tầng đưa văn kiện, chị sợ khi nhận được văn kiện thì mặt trời cũng đã xuống núi rồi.”

Phòng làm việc Lý Ước ở lầu mười tám, quả thật rất có thể phải chờ.

“Được, em đi ngay.”

Đới Nghi Thuần ngoan thuận tạm thời để công việc xuống một bên, đứng dậy đi thang máy xuống lầu.

Ra khỏi thang máy, cô bước thật nhanh hướng về phía người đàn ông mặt đồng phục công ty giao hàng hỏa tốc đi tới. “Xin chào, tôi là người của văn phòng Lý Ước.”

“Lý Ước, nào, hai phần văn kiện khẩn cấp.”

Y theo hướng dẫn ký nhận văn kiện, cô nói tiếng cảm ơn, muốn xoay người đi, người đàn ông quốc tế Khoái Tiệp đột nhiên kéo cô lại.

“Chờ một chút, năm kiện hàng này cũng là của văn phòng các cô, dù sao cô cũng đã xuống rồi, vậy dứt khoát làm người tốt tới cùng, giúp tôi cầm tất cả lên đi! Tôi sợ đậu xe ở bên ngoài quá lâu sẽ bị kéo xe (phạt), đi trước đây, bye.”

Nói xong, người đàn ông cũng không để ý cô có đáp ứng hay không, sau khi để lại năm kiện hàng lớn nhỏ không đồng đều, thu hồi xe đẩy, phủi mông rời đi.

Đới Nghi Thuần chưa từng gặp qua loại chuyện này, hoàn toàn không phản ứng kịp, chớ nói chi là ngăn lại.

Lúc này, kế bên lại có người hỏi: “Văn phòng Lý Ước?”

Không nghi ngờ anh ta, cô gật đầu một cái.

“Hỗ trợ thay mặt ký tên, đây là giỏ hoa tặng cho luật sư Khương Duệ Minh.”

Cô ban đầu tưởng rằng chỉ phụ trách thay mặt ký tên, nào ngờ, chờ cô ngoan ngoãn ký nhận xong, người đàn ông thu hồi giấy bút, lại đem một giỏ hoa lớn nhét vào trong ngực cô, xoay người rời đi.

Này, có lầm hay không a, tại sao lại tới một cái nữa!

“Tiên sinh, tiên sinh! Anh không thể như vậy…” Cô còn có hai phần văn kiện khẩn cấp cùng năm kiện hàng lớn nhỏ không đồng đều trong túi xách đã mệt chết, chớ nói chi là giỏ hoa này thể tích rất lớn lại còn đặc biệt nặng.

Làm thế nào bây giờ? Đới Nghi Thuần bất đắc dĩ nhìn trong túi xách lại nhìn giỏ hoa, liếc tên người tặng hoa trên thiệp chúc mừng- Jessica

Cô vẫn cho là chỉ có đàn ông mới tặng hoa cho phụ nữ, không nghĩ tới, phụ nữ bây giờ cũng sẽ tặng hoa cho người đàn ông mình ngưỡng mộ trong lòng. Hơn nữa số lượng còn rất lớn, hoa tươi đắt tiền, đôi gấu bông đáng yêu, kẹo nhập khẩu chứa trong túi đựng tinh xảo… Giá trị giỏ hoa này hẳn không rẻ chứ?

Tạm thời bất luận giá trị như thế nào, bây giờ quan trọng nhất chính là, cô phải đem nó cùng toàn bộ năm kiện hàng trong túi xách vận chuyển lên lầu mười tám mới được.

“Aizz”

Thở dài một hơi, Đới Nghi Thuần dùng bên trái kẹp lại hai văn kiện khẩn cấp, hai tay nhất cổ tác khí nâng năm kiện hàng từ lớn tới nhỏ chồng chất lên nhau trong túi xách, giỏ hoa dễ hỏng đặt lên phía trên cùng, lảo đảo lắc lư đi về phía thang máy.

Vóc người cô vốn nhỏ nhắn, cộng thêm những thứ trong túi xách cùng giỏ hoa, cô hầu như không thấy được đằng trước, còn phải cẩn thận chú ý giỏ hoa đắt tiền, dọc theo đường đi liên tục gặp nguy hiểm, mấy lần đều thiếu chút nữa va phải người đi đường vô tội.

Thật vất vả đi tới cửa thang máy, cô phát hiện tay mình căn bản với không với tới nút thang máy.

Dùng chân? Xin lỗi, không những không đủ dài, tay chân cứng ngắc cũng không có khả năng mềm mại đến mức đó

Đang lúc đau đầu, khóe mắt trông thấy một bóng người thoáng qua, ý thức được có người nhấn phím thang máy, cô thật vui vẻ, chỉ kém không quỳ xuống cảm tạ ông trời.

Không bao lâu, thang máy đến, cô cẩn thận đi vào, vô cùng lễ phép nói: “Xin lỗi, làm phiền ấn vào lầu mười tám giúp tôi, cám ơn.”

“Không có gì.”

Đó là một giọng nam trầm ấm, giống như tiếng đàn violoncello, du dương động lòng người.

Cô cảm thấy tò mò đối với chủ nhân âm thanh, nhưng bây giờ ngay cả muốn liếc trộm cũng khó khăn, đành phải từ bỏ.

“Cần giúp không?”

Đới Nghi Thuần không phản ứng. Phải nói, cô căn bản không biết đối phương đang cùng cô trò chuyện, bởi vì trong đầu cô đang suy nghĩ phải làm thế nào để ổn định thăng bằng, để tránh làm hư giỏ hoa rực rỡ ở tầng cao nhất.

Không nghe cô trả lời, chủ nhân âm thanh nhíu mày, ánh mắt lơ đãng liếc nhìn giỏ hoa, dừng lại ở trên tên thiệp chúc mừng, cánh môi gợi cảm nhẹ câu lên, không nói hai lời, đưa tay rút thiệp chúc mừng ra.

Đới Nghi Thuần phát hiện dị trạng nhất thời cấp bách, hét lớn: “Dừng tay, anh không thể tùy tiện đem đồ vật lấy đi.”

“Tại sao?”

“Không được sự đồng ý của chủ nhân liền tự tiện đem đồ vật lấy đi là hành vi rất không lễ phép.” Cô nghiêm túc nói.

“Nếu tôi không thể không lấy đi?”

“A?” Nghe được đối phương bá đạo có lý chẳng sợ như vậy, trời sinh tính cô đơn thuần lại khí nhược nhất thời không biết nên đáp lại thế nào.

Đang lúc sợ run, sức nặng giữa hai tay chợt mất, vật vốn ở trong tay cô trong nháy mắt lại bị di chuyển, rơi vào trong đôi tay thon dài khỏe mạnh, tay trái cầm giỏ hoa, tay phải nâng túi xách, hoàn toàn chẳng tốn chút hơi sức nào.

Cô theo bản năng ngẩng đầu lên, tầm mắt lúc này đã không còn trở ngại nữa, cô nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt tuấn dật đôi mắt mê người đang nở nụ cười đắc ý mê người, ung dung từ tốn nhìn cô.

Cô trừng to đôi mắt, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, chậm rãi nhìn đối phương, thật lâu không nói ra lời, ngây người như phỗng.

Nhìn một chút, không biết tại sao, tâm mạc danh kỳ diệu càng đập càng nhanh, tốc độ huyết dịch lưu động cũng tăng nhanh theo, có loại khát khao xen lẫn ngượng ngùng sôi trào trong ngực…

Đới Nghi Thuần thế nào cũng không ngờ tới, đi chung thang máy cùng cô, lại là Khương Duệ Minh!

Anh khiêu mi mỉm cười hỏi:”Bây giờ tôi có thể lấy đi được rồi chứ?”

“Có thể, có thể.” Lấy lại tinh thần, cô lúng túng trả lời.

Anh là Khương Duệ Minh, trước đây không lâu mới vừa gia nhập đoàn đội chuyên nghiệp Lý Ước, là con gà đang hồng (nổi tiếng) của văn phòng đồng thời cũng là chủ nhân của giỏ hoa này.

Anh và cô, hầu như không có qua lại gì, cũng rất khó có thể đồng thời xuất hiện, bởi vì từ ngày anh xuất hiện ở văn phòng này trở đi, toàn bộ phòng làm việc có rất nhiều người muốn được xuất hiện cùng anh, nhân vật quyền thế như vậy, căn bản không tới phiên cô một sinh viên làm thêm nho nhỏ đến xem, cho dù chỉ là đưa một tách cà phê.

Nhưng cô chưa bao giờ ngừng quan sát anh, mặc dù chỉ là đứng từ phía xa ngắm nhìn anh.

Nghe nói, anh đọc rất nhiều sách, đại học năm thứ ba đã thông qua đặc khảo luật sư.

Nghe nói, anh tuy tuổi còn trẻ nhưng tích lũy không ít kinh nghiệm thực vụ, rất có phong độ của một đại tướng, toàn bộ luật sư trong văn phòng đều rất coi trọng anh, kể cả ông chủ, sợ là không bao lâu nữa, anh liền trở thành người cộng tác trẻ tuổi nhất từ trước đến nay của Lý Ước.

Nghe nói, anh độc thân, không có bạn gái chính thức, nhưng hồng phấn tri kỷ rất nhiều, sợ là mấy xe chở hàng cũng chở không hết.

Nghe nói, anh lớn lên đẹp trai lại mê người…

À không, đây không phải là nghe nói, anh lớn lên quả thật rất mê người, gương mặt tuấn dật phi phàm sở hữu đường cong thư thái mà người khác không có, vóc người lại rất cao, dáng người cùng khuôn mặt xuất sắc như vậy, nếu nói anh là luật sư đẹp trai mê người nhất toàn bộ Lý Ước một chút cũng không quá đáng.

Đúng vậy, cô thích anh, giống như mỗi một người phụ nữ trong văn phòng này, cô cũng rất thích Khương Duệ Minh, vụng trộm vừa gặp đã yêu.

Thích, không hoàn toàn bởi vì bề ngoài xuất sắc của anh, mà vì anh tuổi còn trẻ lại có thể ở lĩnh vực chuyên nghiệp bày ra tự tin cùng bản lãnh mà người khác không có, trong lúc giơ tay nhấc chân còn hiện ra vẻ ung dung tiêu sái vốn có, điều này làm cho Đới Nghi Thuần từ nhỏ đã có thói quen ngoan ngoãn nhu thuận rất là ao ước. Bởi vì, cho dù cô khổ cực cả đời, chỉ sợ cũng không có cách nào đạt được khí chất như anh.

Anh nhìn về phía cô gái nhỏ, không phí nhiều sức liền nhìn thấu sự ca ngợi không tiếng động của cô đối với anh, dẫu sao loại ánh mắt này đối với anh mà nói, quả thực quá quen thuộc.

Khương Duệ Minh cũng không cảm thấy bị xúc phạm, bởi vì ánh mắt cô nhìn anh rất đơn thuần, đơn thuần đến mức làm cho anh có chút muốn đùa giỡn cô.

“Tôi biết tôi lớn lên không kém, nhưng… Em nhất định phải nhìn tôi như vậy sao?” Mày kiếm khẽ nhếch, lời nói trêu ghẹo tràn ra giữa hai cánh môi gợi cảm.

Chợt ngây người, Đới Nghi Thuần lập tức phục hồi tinh thần, ý thức được mình đang làm cái gì, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng cái đỏ lên, cô thu hồi ánh mắt, xấu hổ ra sức cúi đầu, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, nhìn bên trái một chút lại nhìn bên phải một chút, không tự chủ xoa xoa hai tay, để lộ cô đang chột dạ cùng khẩn trương.

Dáng vẻ ngây ngốc lại ngượng nghịu dễ nhận thấy của cô bị Khương Duệ Minh nhìn thấy, làm cho anh không nhịn được cúi đầu cười khẽ.

Phụ nữ, quả nhiên vẫn là kiểu biết thẹn thùng đỏ mặt này là đáng yêu nhất, đùa giỡn đặc biệt có cảm giác thành tựu.

“Em là trợ lý của luật sư Chung?” Anh nhìn thấy mặt bìa văn kiện khẩn cấp kẹp dưới đồng phục của cô viết tên luật sư Chung.

Cô thật thà nói, “Em là sinh viên làm thêm.” Không hề chịu sự quản lý của vị luật sư kia.

“Lại để cho một mình em mang nhiều đồ như vậy, chậc, Lý Ước lúc nào đã bắt đầu ngược đãi sinh viên làm thêm rồi.”

Đây hẳn là công việc của nhân viên chuyển phát nhanh hoặc nhân viên phụ trách bên ngoài, huống chi, cô không những không cao mà ngay cả hai cánh tay còn gầy đến không giống gì, nói không chừng gió thổi một cái liền bay mất, đặc biệt là giỏ hoa còn rất nặng, nếu như bắt cô một mạch bê những thứ này lên lầu, cho dù là đi thang máy đi nữa thì cũng là cố quá sức.

“Cần tôi giúp em kiện không? Nhìn em cẩn thận che chở giỏ hoa của tôi như vậy, tôi có thể ưu đãi nha.” Anh trêu ghẹo đùa giỡn hỏi.

“A?! Giảm…” Cô không thể tin được trợn to hai mắt, đến khi phát hiện tia hài hước trong mắt anh mới hiểu được anh đang trêu chọc cô.

Cô bỉu môi, tức giận chậm rãi nói ra ngọn nguồn.

Từ đầu đến cuối không phải Lý Ước ngược đãi công đọc sinh cô mà là quốc tế Khoái Tiệp cùng nhân viên tiệm bán hoa thấy cô đơn thuần thiện lương dễ lừa gạt, không hẹn mà cùng chiếm tiện nghi của cô.

“Nha đầu ngốc! Gặp phải chuyện như vậy cần phải trực tiếp ném đồ vật vào mặt đối phương mới đúng, đầu năm nay lợi dùng người tốt sẽ bị chết sớm.” Anh nhàn nhạt mắng.

Anh đây là đang giúp cô trút giận sao? Cảm giác có người đứng cùng chiến tuyến với mình, kỳ thực rất tốt. Cô len lén nhìn anh một cái, hơi cong môi, lúc ánh mắt rơi trên tay phải đang bưng túi xách của anh, cũng không biết dũng khí ở đâu ra, nhẹ giọng phản bác: “Anh cũng không phải sao?”

“Cái gì?” Anh nhất thời nghe không hiểu ý cô.

“Lợi dụng người tốt, không phải anh cũng vậy sao?” Ngón tay sợ hãi chỉ túi xách anh cầm trong tay.

Không ngờ tới sẽ bị cô gái nhỏ này chiếu ngược một quân, Khương Duệ Minh đầu tiên ngẩn người, gương mặt tuấn tú giật giật, sau đó nheo lại hai tròng mắt, ánh mắt sắc bén liếc chiếc đuôi ngựa nhỏ nhắn xinh đẹp, lộ ra cái trán đầy đặn sáng bóng của cô, cuối cùng hậm hực mắng: “Đúng là một cô gái vong ân phụ nghĩa.”

Nếu không phải hai tay không rãnh, anh không dùng mười ngón tay búng trán cô sưng lên một cái u mới lạ, hôm nay coi như cô may mắn.

Không biết tại sao, nhìn thấy dáng vẻ giả vờ phẫn hận của anh, Đới Nghi Thuần đột nhiên cảm thấy cực kì thú vị.
Chương trước Chương tiếp
Loading...