Kiêm Gia Khúc

Chương 26: Nói chê cười



Lúc mà Thiển Lam tới sắc trời đã tối đen. ‘Hắn’ có chút chật vật đứng ở bên ngoài sân nhìn ánh đèn mờ nhạt nhưng ấm áp trong phòng, dưới đáy lòng dâng lên sợ hãi và mờ mịt. Nhưng hắn không có cách nào khác, tuy đây là ca ca mà ‘hắn’vẫn khinh thường nhưng đó lại là hy vọng duy nhất của hắn.

Tiếng gõ cửa làm cho Giản Già cùng Thiển Thanh đều kinh ngạc. Đã trễ thế này, ai lại đến?

Giản Già buông đũa, nói với Thiển Thanh “Chàng ăn cơm đi, ta đi xem thử.”

Giản Già mở cửa ra, người tới nhà đứng trong bóng tối, nghe thấy thanh âm cửa mở liền ngẩng đầu, thanh âm khàn khan

“Ca ta có ở nhà không?”

Thiển Lam?

Giản Già kinh ngạc một chút, không dấu vết đánh giá Thiển Lam liền thấy quần áo có ‘hắn’ chút bẩn, nghiêng người nói “Vào trong rồi nói.”

Nhìn thấy người đến là Thiển Lam, Thiển Thanh có chút kinh ngạc lại không biết phải làm sao, vội vàng đứng lên nói

“Lam…… Lam nhi, sao ngươi lại tới đây?”

Thiển Lam cười một tiếng “Như thế nào, đến xem ngươi không được sao?”

“Không phải.”

Thiển Lam nhìn bộ dáng kích động của ca ca mình, trong lòng đột nhiên phiền chán, nhịn không được cười lạnh nói “Hiện tại đến phiên ta nghèo túng, thấy như ta vậy, ngươi có phải thực hả giận hay không?”

Thiển Thanh mím môi, thanh âm run run “Lam nhi, ngươi đang nói cái gì?”

“Nói cái gì?” Thiển Lam hỏi lại một câu, khóe mắt có chút nước “Ta nói là ta bị báo ứng! Lúc trước là ta tự muốn gả mình qua, nữ nhi nhà họ Trần ngay từ đầu là muốn ngươi gả cho nàng, là ta đoạt vị trí của ngươi! Hiện tại thì hay lắm, Trần Ngôn muốn cưới chính phu, nàng rõ ràng đã nói sẽ không cưới người khác! Vì sao?!”

Thiển Lam kích động rống lên, trên mặt là thần sắc thống khổ không thể ức chế

“Ta chỉ là không thể có hài tử, nhưng ngươi cũng vậy vì sao ngươi lại còn có thể có cuộc sống tốt như vậy, còn ta thì không thể……”

“Câm miệng!”

Giản Già trước mặt người ngoài luôn luôn là biểu tình đạm mạc lần đầu tiên lộ ra biểu tình gần như là dữ tợn, ánh mắt nàng nhìn ‘hắn’ làm cho ‘hắn’ sợ hãi, làm cho ‘hắn’ muốn chạy trốn.

“Thiển Lam,” Giản Già đem Thiển Thanh ôm vào trong lòng, nói từng chữ một

“Cút ngay!”

Thiển Lam cắn răng, biết mình nói lỡ lời, nhưng ‘hắn’ bây giờ không thể đi, rời khỏi nơi này ‘hắn’ không biết đi nơi nào, hơn nữa ‘hắn’ còn cần nữ tử trước mặt hỗ trợ.

Thiển Lam đem tất cả lời ác độc muốn nói ra một lần nữa nuốt xuống, cúi đầu nói “Thực xin lỗi…… Ca ca.”

“Không cần xin lỗi, hiện tại, cút ra ngoài cho ta, ta không muốn nói lần thứ hai.”

Giản Già thanh âm âm u, mang theo cảm giác áp bách bất khả tư nghị, Thiển Lam sợ hãi rụt lại một chút, nhưng vẫn kiên trì nói “Thực xin lỗi.”

Giản Già vừa định phát hỏa, người trong lòng nhẹ nhàng kéo vạt áo của nàng một cái, đành phải bất đắc dĩ mà nhịn xuống.

Nàng ôm lấy Thiển Thanh đi vào bên trong, Giản Già đem Thiển Thanh đặt ở trên giường, hắn vẫn dựa vào trong lòng nàng, cúi đầu nói “Hắn không phải cố ý.”

“Ừ.”

“Hắn chỉ là rất tức giận nên nói lời không kịp suy nghĩ.”

“Ừ”

“Cho nên,” Thiển Thanh ngẩng mặt, lộ ra một nụ cười nhẹ “Ta không tức giận, nàng cũng không cần tức giận có được không?”

Giản Già ngẩn ra, vòng tay ôm lấy thắt lưng Thiển Thanh, sau đó khẽ hôn lên tóc hắn.

“Được.”

“ Lam nhi, còn ở bên ngoài sao?”

Giản Già nhăn mặt, lại ở trên gương mặt hắn hôn một cái “Ngoài đại sảnh có phản, yên tâm, hắn tự biết chiếu cố chính mình.”

Thiển Thanh tựa vào trên người Giản Già, sắc mặt có chút lo lắng “Bên ngoài có chút lạnh.”

Đông chết là tốt nhất!

Giản Già ở trong lòng hừ lạnh, nhưng vẫn trấn an hắn “Bị đông lạnh ‘hắn’ cũng không xấu đi được.”

Ngày hôm sau Thiển Thanh từ trong phòng đi ra liền thấy Thiển Lam đang ngồi xổm chơi đùa với một bạch cầu nho nhỏ.

Ánh mắt Tiểu Viên nhìn thấy Thiển Thanh ở phía đối diện, lỗ tai thật dài vểnh a vểnh. Thiển Thanh vừa ra tới liền khởi động mấy cái chân nhỏ mà lăn qua.

Thấy Thiển Thanh đi ra, sắc mặt Thiển Lam có chút mất tự nhiên nở nụ cười, hỏi “Sao chỉ cò một mình ngươi? Nàng còn đang ngủ sao?”

Thiển Thanh đem Tiểu Viên ôm lên, vỗ nhẹ nhẹ đầu nó, cười nói “Giản Già ngày hôm qua ngủ trể, nên có chút mệt.”

Bởi vì hắn bất an, nên nàng cả đêm đều ôm lấy hắn, cho đến khi hắn ngủ cũng không có buông tay.

“Như vậy a.” Thiển Lam cười cười, nhìn Tiểu Viên trong lòng Thiển Thanh bộ dáng thoải mái, nói “Con thỏ nhỏ thực đáng yêu.”

Thiển Thanh lộ ra một ý cười tràn đầy hạnh phúc “Là Giản Già mang về cho ta.”

“Vậy sao?!” Thiển Lam khẽ cắn môi, thấp giọng kêu lên “Ca……”

“Hử?”

“Ta, ta đã làm điểm tâm, ngươi đi ăn đi……”

Thiển Thanh kinh ngạc một chút, sau đó kinh hỉ nói “Thật sao? Lâu rồi ta không có ăn cơm ngươi làm.”

Nói xong, đi qua nhấc làn lên, quả nhiên, bên trong là cháo nóng hầm hập cùng một vài thứ khác để ăn sáng.

Thiển Thanh múc hai chén cháo ra, đặt trên bàn rôi nói với Thiển Lam “Ngươi chắc cũng chưa ăn, lại đây cùng nhau ăn.”

Sắc mặt Thiển Lam rất kém, chậm chạp ngồi vào ghế, mở miệng nói “Ca, ta…… có việc muốn nói với ngươi.”

Thiển Thanh đem đũa đặt trước mặt đệ đệ

“Chuyện gì?”

“Ca…… Chuyện này, ngươi nhất định phải giúp ta, chỉ có ngươi mới có thể giúp ta.”

Nghe thấy sự tình cò vẻ nghiêm trọng, Thiển Thanh liền thu lại ý cười, không biết vì sao hắn có chút bất an.

“Chuyện gì nghiêm trọng như vậy?”

“Ca” Thiển Lam nắm chặt tay, cúi đầu nói

“Trần Ngôn, muốn cưới chính phu, là công tử Triệu gia……”

Triệu gia?

Thiển Thanh ánh mắt chợt lóe lên, cảm giác bất an càng tăng thêm.

“Ngươi còn nhớ rõ Triệu gia không? Chính là…… Triệu gia đã nhờ Từ Công tới nơi này cầu hôn hai lần. Triệu gia đại công tử biết ta là đệ đệ ngươi, ‘hắn’ nói, trừ phi Lâm Kiếm Gia cưới ‘hắn’, nếu không,’hắn’ khiến cho ta bị hưu.”

Chiếc đũa rơi xuống.

“Ca, ta biết ta thực có lỗi với ngươi, nhưng…… ngươi giúp ta đi. Lâm Kiếm Gia thương ngươi như vậy, cho dù là cưới thêm một người nữa cũng sẽ không có gì thay đổi. Ca, xem như ta cầu xin ngươi được không?”

Thiển Thanh môi hơi dẩu lên. Hắn đã không thể nhớ rõ đệ đệ của mình đã bao lâu không còn gọi hắn là ca ca nữa, không thể nhớ rõ đệ đệ của mình đã bao nhiêu lâu không có làm cơm cho mình nữa. Cuối cùng hôm nay hắn mới có thể củng đệ đệ hòa khí ngồi cùng nhau, vì sao, lại biến thành như vậy?

“Ca, cho dù là công tử Triệu gia gả tới đây,cũng chỉ là bình phu. Đối phương…… cũng không phải là một người dữ dội, các ngươi có thể hòa bình ở chung. Ca, ngươi giúp ta đi, ta chỉ có một mình Trần Ngôn, ta thật sự không thể mất đi nàng. Ta biết ta nợ ngươi rất nhiều, ta…… ta sẽ báo đáp cho ngươi! Ngươi muốn bồi thường cái gì ngươi cứ nói, ta sẽ cố gắng hết sức!”

Thiển Thanh nhắm mắt “Nàng.”

Thanh âm quá nhỏ, Thiển Lam không có nghe rỏ,liền hỏi lại “Ngươi nói cái gì?”

“Ta chỉ cần nàng.”

Sắc mặt Thiển Lam trầm xuống, cắn răng “Ca, chuyện này quyết định như vậy đi, ta quay về nói cho Triệu gia Lâm Kiếm Gia nguyện ý cưới ‘hắn’. Ngươi chuẩn bị đi, Triệu gia công tử rất được, Lâm Kiếm Gia nếu thấy ‘hắn’ cũng sẽ không cự tuyệt.”

Không được, không được……

Thiển Thanh lắc đầu, nắm lấy quần áo Thiển Lam không cho hắn đứng dậy, Thiển Lam hung hăng kéo tay Thiển Thanh xuống “Ca, ta cầu ngươi!”

Không thể, ta sẽ chết mất……

Cửa phòng ngủ bị một cước đá văng ra, Giản Già ngay cả ngoại sam (áo ngoài) cũng không có mặc, sắc mặt xanh mét bước tới, trong mắt bắn ra quang mang muốn giết người, mạnh mẽ nắm lấy cánh tay Thiển Lam kéo ra bên ngoài, đau đớn làm Thiển Lam kinh hô một tiếng.

Đem Thiển Lam đạp ra ngoài cửa, Giản Già kiệt lực khắc chế xúc động muốn đánh người, hét lớn

“Cút! Vĩnh viễn đừng để cho ta nhìn thấy ngươi lần nữa!”

Thiển Lam vẫn chưa từ bỏ ý định, vội vàng lết tới muốn nắm lấy Giản Già, lại bị đạp ra lần nữa.

“Lâm Kiếm Gia, Triệu gia công tử thật sự rất được, so với ca ta thì xinh đẹp hơn nhiều. Ngươi sẽ không hối hận, ngươi nhất định sẽ thích hắn. Thật đó, cưới ‘hắn’ ngươi sẽ không hối hận.”

Giản Già lộ ra một nụ cười dữ tợn, hung hăng nói

“Xinh đẹp? Không hối hận? Tốt, nếu như vậy, Trần Ngôn nhất định sẽ càng vừa lòng!”
Chương trước Chương tiếp
Loading...