Kiếm Linh Không Có Chí Tiến Thủ

Chương 28



Đây quả đúng là tia sáng le lói cuối đường hầm mà người ta thường nói.

Mãi mới có manh mối mới, Trường Ly vội gặng hỏi ngay: “Thế bây giờ Tùng Niên đang ở đâu?”

Thiếu niên tai thỏ lúc lắc tai, suy nghĩ rồi đáp: “Chắc Tùng Niên vắng nhà là do phải tới địa bàn của Nhân tộc làm việc.”

Trường Ly hơi sốt ruột, rung đuôi kiếm, “Ta phải liên lạc với huynh ấy thế nào?”

Thiếu niên tai thỏ dùng ánh mắt "Cô bị ngáo à?" để nhìn Trường Ly.

“Đó là địa bàn của Nhân tộc, dù là bùa đưa tin cao cấp nhất cũng không gửi xuyên qua ranh giới được. Tùng Niên đi xa thế thì tất nhiên chỉ còn cách đợi cậu ta về Yêu giới thôi.”

Trường – thất học giới tu tiên – Ly ngu người.

Nàng không biết giữa Nhân tộc và Yêu giới lại có rào cản giao tiếp.

Nàng ướm hỏi: “Nếu bọn mình tới địa bàn Nhân tộc thì có thể dùng bùa đưa tin cho cậu ta không?”

Thiếu niên tai thỏ bỗng nhìn nàng trìu mến, “Cô có linh thạch qua chốt dịch chuyển không?”

“Linh thạch của ta chỉ đủ để ta mua bánh hoa mơ hàng ngày thôi, trông toàn thân cô trụi lủi thế kia e là còn chẳng có nổi linh thạch mua bánh hoa mơ nữa.”

Tim Trường Ly như bị trúng tên.

Hóa ra nàng không chỉ không có tay chân mà còn không có tiền nữa.

Thấy trên đầu Trường Ly sắp giăng kín mây đen, thiếu niên tai thỏ đột nhiên đảo mắt rồi nói, “Nhưng ta có ý này.”

Trường Ly ngẩng phắt lên, “Ý gì?”

Thiếu niên tai thỏ ngoắc ngón tay gọi nàng, một yêu một kiếm đi vào trong góc khuất.

“Tuy Yêu giới và Nhân tộc có rào cản giao tiếp nhưng chắc chợ đen sẽ có cách...”

Trường Ly tò mò hỏi: “Cách gì?”

Thiếu niên tai thỏ thoáng khựng lại, thật ra cậu ta cũng không biết, nhưng ông anh chó hàng xóm từng nói thế.

Nhưng để lấy le với kiếm yêu mới quen, cậu ta không thể lộ chuyện mình dốt, bèn ưỡn ngực nói, “Cách này tất nhiên rất bí mật, cô không cần biết rõ làm gì, dù sao luôn có cách... Nhưng phải tốn chút linh thạch.”

Trường Ly lại sầu.

Suy cho cũng vấn đề đầu tiên vẫn là tiên đâu.

“Nhưng ta không có linh thạch.”

Thiếu niên tai thỏ ngắm nghía vỏ kiếm của nàng, “Cô không có linh thạch nhưng cô còn vỏ kiếm kìa.”

Cậu ta ghé sát vào xem, “Nếu ta không nhìn lầm thì vỏ kiếm này làm bằng gỗ phượng hoàng đấy.”

Trường Ly gục gặc đầu, lúc phu nhân thuê người đẽo giá kiếm cho nàng, chê vỏ kiếm của nàng không tốt nên đã đổi luôn cái mới.

Phu nhân còn cố ý khắc hai chữ Trường Ly rất bay bướm trên ấy trông rất thú vị.

Bây giờ thoạt trông giá trị con người nàng đã khác hẳn ngày xưa.

Nếu nàng lại nằm trên sạp nhỏ ven đường, đừng nói là 18 đồng mà dù 1800 linh thạch cũng không bán.

Thiếu niên tai thỏ chà xát tay, “Gỗ phượng hoàng không rẻ đâu, cái vỏ kiếm của cô đủ lộ phí để tới chỗ Nhân tộc một chuyến đấy.”

Trường Ly chần chờ, nếu không có vỏ kiếm thì lúc về nàng biết ăn nói sao với phu nhân đây?

Thiếu niên tai thỏ tưởng nàng tiếc, vội nói: “Nhưng bọn mình chỉ gửi thư thì không tốn nguyên cái vỏ kiếm đâu, cô chỉ cần tước một miếng nhỏ là đủ rồi.”

Cậu ta ra dấu khoảng một đốt tay.

Trường Ly khẽ cắn môi, xác nhận với cậu ta: “Huynh có đảm bảo sẽ thành công không đấy?”

Thiếu niên tai thỏ vỗ ngực, “Cô cứ yên tâm đi.”

Trường Ly bấm bụng tước một đoạn vỏ kiếm.

Lúc thiếu niên tai thỏ chìa tay cầm thì nàng tránh đi, “Khoan đã, trong tay huynh còn 9 cái bánh hoa mơ nhỉ? Chia ta một nửa đi.”

Cậu ta thắt ruột lấy ra 4 cái, gói lá sen cẩn thận rồi treo trên thân Trường Ly.

“Nè, cho cô.”

Trường Ly lắc đuôi kiếm, “4 cái mang điềm xui, đưa ta thêm một cái cho đẹp đi.”

Thiếu niên tai thỏ đau lòng lấy thêm 1 cái, “Thế được chưa?”

Bấy giờ Trường Ly mới lưu luyến giao miếng gỗ phượng hoàng kia ra.

Thiếu niên tai thỏ cẩn thận nhận nó, “Cô muốn nhắn gì với Tùng Niên?”

Trường Ly rối rắm một lát rồi nói: “Cứ viết [Phu nhân, về gấp] là được rồi.”

Hy vọng lúc nhận được thư, Tùng Niên có thể về ngay lập tức.

Thiếu niên tai thỏ ghi nhớ lời nhắn, lại hỏi tiếp: “Sau khi xong việc ta phải báo cô thế nào?”

Trường Ly ngẫm nghĩ, “Giờ này mỗi ngày ta sẽ tới sạp bánh hoa mơ này, huynh cứ tới đây tìm ta là được.”

Thế là một người một kiếm chia tay nhau.

Trường Ly vội bay về nhà.

Nàng nhè nhẹ vào cửa, đang tính nằm lên giá kiếm thì bị người nắm đuôi.

Giọng phu nhân vang khẽ sau lưng nàng, “Sao ta mới ngủ một giấc mà con đã chạy lung tung đâu thế hả?”

Tim Trường Ly đánh thịch một cái.

Lúc trước phu nhân hôn mê phải một hai canh giờ mới tỉnh, không ngờ hôm nay lại tỉnh sớm thế.

Trường Ly vội tháo bịch bánh hoa mơ trên cổ xuống, cọ thân kiếm vào tay áo phu nhân.

“Phu nhân, con mới ra ngoài mua bánh hoa mơ cho người này!”

Thấy bánh hoa mơ, phu nhân bất giác nhoẻn môi cười, mắt đong đầy niềm vui.

“Con muốn ra ngoài sao không báo ta một tiếng, ta cứ tưởng con chạy lung tung.”

“Con gái con đứa mà cứ y như Bạch Bạch, làm người ta lo sốt vó.”

Trường Ly vội cúi đầu nhận lỗi, “Phu nhân, con sai rồi ạ.”

Phu nhân chọc vào kiếm, đang định tha cho nàng thì phát hiện giữa vỏ kiếm và chuôi kiếm lộ ra một khúc lưỡi kiếm.

Nàng nắm vỏ kiếm, mặt lạnh đi.

“Vỏ kiếm của con bị sao thế? Chẳng lẽ con bị kẻ nào bắt nạt à?”

Trường Ly lí nhí nói, “Con lấy một mảnh vỏ kiếm đổi lấy bánh hoa mơ của người ta.”

Nàng không hề nói điêu. Nàng đã đưa cho tai thỏ một mảnh vỏ kiếm, rồi lấy về 5 cái bánh hoa mơ của tai thỏ.

Phu nhân tức khắc dở khóc dở cười, nàng quên bẵng chuyện bé kiếm linh không có tiền tiêu vặt thì làm sao mua bánh hoa mơ được.

Xem ra đây là phần bánh hoa mơ đắt nhất nàng từng nhận.

Phu nhân bốc một cái bánh hoa mơ lên cắn một miếng nhỏ, cười tít cả mắt, “Ngon lắm.”

Trường Ly khẽ thở phào, “Nếu người thích thì ngày nào con cũng đi mua cho người.”

Phu nhân lại hớn hở cắn thêm miếng nữa, “Để ta cột cái túi tiền lên người con, nếu không hôm nay đổi một miếng, mai đổi một miếng thì con chẳng còn vỏ kiếm nữa mất.”

Trường Ly bất giác đỏ mặt.

Đúng là tiền làm khổ kiếm quá.

Nhờ viện cớ đi mua bánh hoa mơ, Trường Ly có thể ra ngoài một cách chính đáng.

Ngày thứ ba nàng tới sạp bánh hoa mơ, thiếu niên tai thỏ mang tin tốt lành đến.

“Ta đã tới chợ đen nhờ người gửi thư giúp, tối đa bảy ngày nữa sẽ có hồi âm.”

Rốt cuộc Trường Ly cũng thở phào nhẹ nhõm.

Hễ Tùng Niên nhận được thư là có thể liên lạc với đại nhân.

Thế thì bệnh của phu nhân cũng sẽ được chữa trị kịp thời.

Ngày tháng thấm thoắt trôi nhanh trong niềm mong ngóng của Trường Ly.

Thấy sắp đến ngày thứ bảy, nàng bồn chồn chỉ muốn ra cửa đứng cả ngày.

Phu nhân thấy nàng nhấp nhổm nhảy tới nhảy lui thì cười cong cả vành mắt, “Con muốn ra ngoài chơi à?”

Trường Ly vặn vẹo thân kiếm, “Không ạ.”

Phu nhân không tin, “Hồi Bạch Bạch bằng tuổi con ngày nào cũng tìm cách chuồn đi chơi, ta cũng chẳng đếm nổi tường nhà này bị nó đào bao nhiêu cái lỗ nữa.”

Trường Ly nhất thời câm nín.

Ngày nào cũng nghe phu nhân luôn miệng kể về Bạch Bạch nên Trường Ly tin chắc đó là một con chó trắng thích gây chuyện.

Phá phách, ăn vụng, còn đào lỗ.

Không phải chó thì là gì?

Trường Ly vứt con chó xù trong đầu sang một bên, không kìm được mà hỏi phu nhân: “Dạo này người ngủ càng ngày càng nhiều, thật sự không thấy khó chịu ở đâu ạ?”

Phu nhân ngáp khẽ một cái, “Chẳng qua đang xuân nên dễ buồn ngủ thôi. Con nít con nôi lo lắng nhiều làm gì, tuổi con chỉ nên ăn chơi thôi.”

Đoạn, phu nhân lại trêu: “Nhưng bây giờ ngoài linh khí thì con không ăn được gì cả, thế thì phải chơi nhiều một chút.”

Trường Ly vẫn khăng khăng: “Nhưng mà thái dương của người...”

Phu nhân vội ối một tiếng, đưa tay che cọng tóc bạc đi, “Ta đâu còn trẻ trung gì nữa, mới mọc có mấy cọng tóc bạc mà con cứ khăng khăng vạch trần.”

Thấy phu nhân cố tình lảng tránh, Trường Ly cũng hết cách, ai bảo bây giờ nàng chỉ là cô nhóc kiếm linh mới sinh chứ.

Thấp cổ bé họng, không có quyền lên tiếng.

Nàng chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào Tùng Niên thôi.

Đến ngày thứ bảy, Trường Ly vẫn chẳng nhận được hồi âm nào nên hơi nôn nóng.

Nàng báo phu nhân một tiếng rồi bay ra ngoài, đến sạp bánh hoa mơ.

Tới đầu ngõ, nàng tình cờ va phải thiếu niên tai thỏ đang vội vàng đi tới.

“Úi da!”

Thiếu niên tai thỏ xoa lồng ngực bị đâm đau, “Kiếm nhà cô cứng thật đấy!”

Trường Ly xin lỗi một tiếng rồi hỏi ngay: “Chẳng phải huynh bảo muộn nhất là hôm nay sẽ có hồi âm à? Sao chẳng thấy tin tức gì thế?”

Thiếu niên tai thỏ xoa mũi, “Ta đang tính tìm cô vì chuyện này đây. Tin tốt là lá thư đã đưa đến tay Tùng Niên rồi.”

Trường Ly bỗng có linh cảm không lành, “Đừng nói là còn có cả tin xấu nhé?”

Thiếu niên tai thỏ ngượng ngùng nói: “Sao cô biết? Tin xấu là mảnh đất giáp ranh giữa Nhân tộc và bọn mình gặp chuyện rồi. Bây giờ cửa ngõ qua lại hai bên đã bị phong tỏa, e là Tùng Niên không về sớm được đâu.”

Trường Ly thấy trước mắt tối sầm, Tùng Niên không về thì bệnh của phu nhân biết làm sao đây?

Nàng gặng hỏi: “Nơi giáp ranh đã xảy ra chuyện gì thế? Phải phong tỏa bao lâu?”

Thiếu niên tai thỏ thận trọng nhìn quanh bốn phía rồi khẽ thầm thì với Trường Ly: “Nghe nói là liên quan tới thế lực tầng chóp bu Yêu giới mình, còn chuyện sẽ phong tỏa bao lâu thì ta cũng không biết.”

Trường Ly lo sốt vó, chuyện bệnh tật đâu dùi giắng được.

Thiếu niên tai thỏ thấy nàng sốt ruột, bèn hỏi: “Rốt cuộc cô có chuyện gì gấp? Nói ta nghe xem nào, biết đâu ta lại giúp được.”

Trường Ly nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn mở miệng nói: “Huynh có quen đại phu nào giỏi không?”

Thiếu niên tai thỏ nhìn cô với vẻ khó hiểu.

Nhìn đến độ Trường Ly nghi ngờ trên kiếm có dính thứ gì dơ dáy, “Sao đó?”

Thiếu niên tai thỏ thắc mắc, “Rốt cuộc cô là yêu nhà quê ở chốn rừng thiêng nước độc nào chui ra vậy? Cả Yêu giới đều biết đại phu của tộc thỏ bọn ta giỏi nhất nhì mà...”

Trường Ly nhìn thiếu niên tai thỏ non choẹt với ánh mắt ngờ ngại.

Không phải nàng trông mặt mà bắt hình dong, nhưng ai cũng nghĩ đại phu càng đứng tuổi thì càng khiến người ta yên tâm còn gì.

Hình như thiếu niên tai thỏ thấy ánh mắt Trường Ly có vẻ xúc phạm mình, bèn tức giận giậm chân hai cái, “Cô đừng thấy mặt ta non mà lầm, ta hơn 800 tuổi rồi đấy!”

Mặt Trường Ly lập tức lộ vẻ sửng sốt vì bất ngờ.

Tuổi tác của Yêu tộc bí ẩn thật.

Thấy Trường Ly phản ứng như vậy, thiếu niên tai thỏ tức đỏ cả mặt, “Nếu bọn mình không có tình hữu nghị bánh hoa mơ thì cô có năn nỉ ta khám bệnh ta cũng chẳng thèm.”

Trường Ly vội trấn an cậu ta: “Thỏ huynh, thất kính thất kính, do ta có mắt mà không thấy Thái Sơn.”

Thiếu niên tai thỏ hừ khẽ, “Tên ta là Nguyệt Phù, cô có thể gọi ta là Nguyệt đại phu.”

Trường Ly hơi cúi người, trịnh trọng nói: “Nguyệt đại phu, ta sẵn sàng trả mười xửng bánh hoa mơ tiền khám bệnh để mời ngài tới nhà khám bệnh ạ.”

Nguyệt đại phu ngại ngùng ho khẽ hai tiếng, chắp tay sau lưng.

“Nếu cô đã thành tâm thế thì ta đồng ý chuyện khám chữa lần này.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...