Kiếm Pháp Vương Giả

Chương 35: Mê Vụ Tử Cốc!



Mặc dù Kim Mao Trư là Chu Hằng bọn họ giết chết, nhưng đại bộ phận thu hoạch đều được mang về trong tông, nhưng lấy ra một chút để ăn chơi cũng không có ai nói gì. Chu Hằng bọn họ đốt lửa, chọn lấy một cái chân heo để nướng. Đây cũng là vật đại bổ, mang về trong tông sẽ không có phần của bọn họ, tự nhiên phải nếm thử vào lúc này. Đừng xem chân một con heo hơn trăm cân, nhưng Chu Hằng bọn họ đều là người tu luyện, khẩu vị mọi người vô cùng lớn, không tới nửa giờ cái chân heo này hoàn toàn biến mất ở trong bụng bảy người. Tất cả mọi người không có lãng phí đồ tốt như vậy, mỗi một người đều là ngồi xuống, vận chuyển công pháp tiêu hóa chỗ tốt trong thịt yêu thú. Cái gọi là ưu khuyết cũng là thông qua tương đối mới có thể thể hiện ra, lúc Chu Hằng thu công, những người khác đều còn đang ra sức khổ tu, chính là Hàn Vũ Liên cùng Thích Quang Diệu cũng không ngoại lệ. Công pháp có thể làm cho một gã cường giả Tụ Linh Cảnh cũng lâm vào vẫn lạc quả nhiên bất phàm! Qua nửa giờ, mới nhìn thấy Thích Quang Diệu thu công, năm phút đồng hồ sau là Hàn Vũ Liên, hơn hai mươi phút đồng hồ sau những người khác mới lục tục ngừng lại. Đây chính là chênh lệch. Chu Hằng cũng không muốn lộ bí mật Nguyệt Ảnh Tâm Quyết ra ngoài, hắn làm ra vẻ, ngồi thật lâu mới đứng lên, dù sao cũng không có ai nhìn ra được thiệt giả của hắn. Trải qua một trận chiến lúc trước, quan hệ của tiểu đội năm người nhất thời trở nên chặc chẽ, mà Hàn Vũ Liên quyến rũ động lòng người, càng làm cho người thiếu niên huyết khí phương cương tâm dao động, chính là Thích Quang Diệu quá đáng ghét, luôn dây dưa không tha. Ngày thứ hai đội ngũ tiếp tục săn thú, vận khí bọn họ không tệ, cơ hồ mỗi ngày đều có thu hoạch. Chu Hằng vẫn không hề hợp tác đoàn đội, tự nhiên anh dũng tới trước, nhưng đây vẫn có thể xem là một loại biện pháp, để cho bốn người khác tới phối hợp với hắn, mỗi lần cũng là mọi việc đều thuận lợi, mặc dù để cho Hàn Vũ Liên rất không thoải mái, cũng là không lời nào để nói. Năm ngày sau đó, Hàn Vũ Liên cuối cùng chịu không được sự dây dưa của Thích Quang Diệu, đưa ra ý định phân đội ngũ, do Thích Quang Diệu cùng nàng dẫn dắt một nửa người chia nhau săn thú. Thích Quang Diệu lấy danh nghĩa giúp đỡ Hàn Vũ Liên mà tới, sau khi bị Hàn Vũ Liên chụp mũ, làm sao cũng không thoái thác được,, không thể làm gì khác hơn là mặt đen lên đáp ứng. Sau khi thương lượng một chút, Thích Quang Diệu dẫn dắt hai người hành động, mà Hàn Vũ Liên thì mang theo ba người. Ai cũng không muốn đi cùng Thích Quang Diệu người tự đại này, không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là rút thăm để quyết định, làm cho Thích Quang Diệu giận đến mặt cũng xanh rồi. Cuối cùng, Chu Hằng, Mao Hiền Chí, Lục Thanh ba người rút được Hàn Vũ Liên, mà đổi thành hai người xui xẻo còn lại là đi cùng Thích Quang Diệu. Song phương ước định năm ngày sau trở lại tập hợp, sau khi cùng nhau trở về Cửu Linh Tông liền đường ai nấy đi, nhìn Thích Quang Diệu xanh mặt ba người Chu Hằng cũng là yên lặng thương tiếc thay hai người khác. Mặc dù thiếu hai người, nhưng chỉ cần có Chu Hằng, hiệu suất săn giết yêu thú căn bản sẽ không có thay đổi gì, để cho Mao Hiền Chí cùng Lục Thanh càng thêm bội phục Chu Hằng. Ba ngày sau, bọn họ đi tới một cái sơn cốc, không nghĩ tới đi vào rất xa, khí hậu đột nhiên trở nên vô cùng khác thường, không ngờ nổi lên mưa đá, đoàn người Chu Hằng không thể làm gì khác hơn là dừng bước, trốn vào dưới một tảng đá lớn nhô ra. Không lâu lắm, trên mặt đất tràn lan đầy khối băng, lớn không ngờ lớn cỡ nửa bàn tay, thấy vậy làm cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối. Nhiệt độ đột nhiên hạ thấp, may là ba người Chu Hằng đều là tu vi Luyện Cốt Cảnh, nhưng vẫn là lạnh đến toàn thân phát run, chỉ có Hàn Vũ Liên đạt đến Luyện Huyết Cảnh, toàn thân khí huyết tràn đầy, hàn thử bất xâm, không sợ lạnh lẽo kì lạ chút nào. Mưa đá ước chừng rơi hơn nửa canh giờ, mới ngừng lại được, phía ngoài đã là một mảnh tầng băng bao trùm. Ai cũng không muốn đi cùng Thích Quang Diệu người tự đại này, không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là rút thăm để quyết định, làm cho Thích Quang Diệu giận đến mặt cũng xanh rồi. Cuối cùng, Chu Hằng, Mao Hiền Chí, Lục Thanh ba người rút được Hàn Vũ Liên, mà đổi thành hai người xui xẻo còn lại là đi cùng Thích Quang Diệu. Song phương ước định năm ngày sau trở lại tập hợp, sau khi cùng nhau trở về Cửu Linh Tông liền đường ai nấy đi, nhìn Thích Quang Diệu xanh mặt ba người Chu Hằng cũng là yên lặng thương tiếc thay hai người khác. Mặc dù thiếu hai người, nhưng chỉ cần có Chu Hằng, hiệu suất săn giết yêu thú căn bản sẽ không có thay đổi gì, để cho Mao Hiền Chí cùng Lục Thanh càng thêm bội phục Chu Hằng. Ba ngày sau, bọn họ đi tới một cái sơn cốc, không nghĩ tới đi vào rất xa, khí hậu đột nhiên trở nên vô cùng khác thường, không ngờ nổi lên mưa đá, đoàn người Chu Hằng không thể làm gì khác hơn là dừng bước, trốn vào dưới một tảng đá lớn nhô ra. Không lâu lắm, trên mặt đất tràn lan đầy khối băng, lớn không ngờ lớn cỡ nửa bàn tay, thấy vậy làm cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối. Nhiệt độ đột nhiên hạ thấp, may là ba người Chu Hằng đều là tu vi Luyện Cốt Cảnh, nhưng vẫn là lạnh đến toàn thân phát run, chỉ có Hàn Vũ Liên đạt đến Luyện Huyết Cảnh, toàn thân khí huyết tràn đầy, hàn thử bất xâm, không sợ lạnh lẽo kì lạ chút nào. Mưa đá ước chừng rơi hơn nửa canh giờ, mới ngừng lại được, phía ngoài đã là một mảnh tầng băng bao trùm.
Chương trước Chương tiếp
Loading...