Kiếm Phệ Thiên Hạ

Chương 37: Kịch chiến



Nhị giai Kiếm Sư toàn lực xuất thủ, thực lực không dưới một vị cao thủ tiên thiên đỉnh phong.

Đại kiếm cùng Cửu Cửu Thượng Huyền kiếm khí của Lăng Vân va chạm ở trên không trung, giống như một quả tạc đạn bạo phát ở trên đỉnh đầu, sóng địa chấn cùng sóng nhiệt hừng hực khiến người ta sợ hãi gào thét chạy về hai bên. Tất cả tàn diệp (lá khô) ở chỗ Lăng Vân đứng, bị một cỗ kình phong mãnh liệt thổi bay về bốn phía, ở bên người hắn biến thành một mảnh đất trống sạch sẽ.

Dưới thế liều mạng, trong lòng bàn tay Lăng Vân run lên, suýt nữa không thể cầm kiếm ổn định được, không thể không lập tức lùi lại mấy bước trước cỗ lực đạo này.

Mà nhị giai Kiếm Sư kia lại mở trừng hai mắt, kinh hô nói:

- Hảo tiểu tử, có chút môn đạo, khó trách dám can đảm không đem ta để vào mắt.

Dưới một kích rơi xuống hạ phong, trong lòng Lăng Vân chẳng những không cảm thấy kinh hãi, ngược lại cười lớn một tiếng:

- Ngươi cũng không kém, như thế, mới không uổng công ngươi ta hôm nay đánh trận này.

Cười dứt, triển khai bộ pháp, một thanh kiếm bình thường không có gì kỳ lạ huy động ngưng tụ trên dưới một trăm bóng kiếm, lọt vào trong tầm mắt nơi nơi đều tràn ngập cỗ kiếm ảnh này.

- Chút tài mọn! Bất luận như thế nào, một người chỉ là nhất giai kiếm sư, dùng cái gì chống lại ta nhị giai Kiếm Sư.

Trên Đại kiếm đấu khí hùng hậu giống như có lực ngàn cân, trực tiếp chấn tan trên trăm kiếm ảnh của Lăng Vân, kiếm áp mãnh liệt như sơn như nhạc, đem tàn chi bại diệp (lá khô) trên mặt đất nghiền thành bụi phấn, trong nháy mắt, Lăng Vân lại có một loại cảm giác hô hấp không thoải mái.

Áp bách mãnh liệt làm trong lòng hắn nghiêm nghị, đơn thủ (một tay) chấp kiếm (cầm kiếm) điểm một chút ở trên kiếm phong của đại kiếm, bằng vào một chút phản lực nhẹ nhàng bay ngược lại, rất nhanh thoát ly khu vực kiếm áp bao phủ.

- Còn muốn chạy!? Không dễ dàng như vậy! Kiếm kỹ! Thiên Trọng Áp!

Nhị giai Kiếm Sư rất nhanh đuổi theo, mỗi bước tất nhiên mãnh mẽ mượn lực trên mặt đất, mỗi một lần mượn lực, khí thế cả người càng mạnh thêm, chờ lúc hắn sát tới trước người Lăng Vân, khí thế toàn thân trải qua xung phong mang đến chồng chất, đã tăng tới tình trạng làm người ta không thể kháng cự, bóng kiếm thật lớn mang theo một trận phong áp gào thét, hung hăng bổ trên trường kiếm Lăng Vân dùng ngăn cản, lực đạo cuồng bạo chấn rách lòng bàn tay máu tươi vẩy ra. Thân hình cũng không tính cao lớn kia thối lui ra sau, hai chân lưu lại trên mặt đất hai đạo thiển câu (hai cái rãnh) rõ ràng!

- Đây là kiếm kỹ của nhị giai Kiếm Sư!

Lăng Vân thật vất vả ổn định thân hình, trong lòng kinh hỉ (kinh ngạc và vui mừng) lẫn lộn!

Hắn liên tục hai lần đều lựa chọn chính diện ngạnh kháng cùng vị nhị giai Kiếm Sư này, chính là muốn kiến thức một lần uy lực của kiếm kỹ thế giới này. Trước mắt vị Kiếm Sư này chỉ bằng vào kiếm kĩ phổ thông, có thể đánh tan xác Cửu Cửu Thượng Huyền kiếm khí của hắn, hơn nữa khiến bản nhân hắn chấn thương, uy lực mạnh mẽ, không ở dưới những võ học thượng thừa.

Nghĩ đến một thế giới còn có nhiều kiếm kĩ cao siêu như vậy cùng với cao thủ đang chờ mình tiến đến khiêu chiến, hắn thân là kiếm tu, không khỏi trong lòng vui sướng, nhịn không được hú dài một tiếng.

Cửu Cửu Thượng Huyền kiếm khí cùng với một tiếng hú dài này, nháy mắt hình thành một loại thăng hoa thật lớn, ở quanh thân hắn năng lượng dao động nhất thời hỗn loạn, lấy tốc độ một loại hắc động thôn phệ (cắn nuốt) ngưng tụ ở trên trường kiếm mơ hồ có một tia liệt phùng (khe nứt) của hắn.

Nhị giai Kiếm Sư tuy rằng trong lòng thịnh nộ, nhưng hắn thân kinh bách chiến, đã có thể ung dung thoải mái áp chế lửa giận của mình. Khi hắn cảm giác được năng lượng bên người Lăng Vân không phải tầm thường thì bất chấp tiếp tục thi triển kiếm kĩ, một tầng áo giáp trong suốt giống như thủy tinh, lập tức bao trùm trên thân thể cường tráng của hắn.

Năng lượng chung quanh mũi kiếm của Lăng Vân hỗn loạn đến một trình độ nhất định, sau đó chợt biến mất, lại như bị một thanh kiếm bình thường kia thôn phệ hoàn toàn, không lưu lại bất cứ dấu vết gì. Ngay sau đó, một kiếm nhìn qua bình thường không có gì kì lạ chém xuống. Theo mũi kiếm chém tới, chung quanh dường như ngay cả gió cũng đã biến mất, hết thảy dường như toàn bộ quy về yên tĩnh, diệt vu hư vô.

Hai mắt nhị giai Kiếm Sư ngưng trọng, bản năng cảm ứng được trên trường kiếm bình thường kia truyền đến nguy cơ kinh người! Nhìn loại yên tĩnh quỷ dị làm trong lòng hắn không nhịn được run rẩy, đại kiếm vung lên, cả người đấu khí tăng vọt, cùng với một tiếng rít gào rống giận dữ:

- Kiếm kỹ Vạn Trọng Diệt!

Một cỗ khí tức khổng lồ hơn vô số lần so với lúc trước ngưng kết lại, nháy mắt trùng kích vào phía trên lá chắn do kiếm thế quỷ dị yên tĩnh kia ngưng tụ ra, giống như sóng thần bạo phát khiến cho vạn con sóng lớn, hung mãnh mà bạo liệt (dữ dằn) áp tới Lăng Vân.

Kiếm thế cực tĩnh, sóng lớn rít gào, hai người nháy mắt giằng co ra một loại cực đoan hoàn toàn bất đồng.

Lăng Vân trong lòng ngưng trọng, người trước mắt, không ngờ... sắp đánh vỡ kiếm thế của mình... năng lượng của một kiếm chém xuống kia không thể không sớm bạo phát:

- Cửu Cửu Thượng Huyền kiếm- Nhất Kiếm Tịch Diệt! Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

Hắn chém ra một kiếm, giống như ở trong nộ hải cuồng đào chém ra một mảnh thanh thiên bạch nhật, giống như ngư nhân mới vừa trải qua gió lốc mười hai cấp nháy mắt về tới bến cảng sóng yên biển lặng, mới vừa rồi cái loại sóng lớn rít gào này, bị một cỗ yên tĩnh siêu tự nhiên đánh cho tan nát.

Vạn Trọng Diệt trùng kích mang đến nhất cử bị đánh tan.

Nhưng mà, Lăng Vân còn chưa kịp truy kích, nhị giai Kiếm Sư trước mắt đã cười lớn một tiếng:

- Lấy thực lực nhất giai Kiếm Sư, không ngờ có thể phá tan kiếm kỹ Vạn Trọng Diệt của nhị giai Kiếm Sư ta! Áo Nghĩa, khẳng định là kiếm kỹ Áo Nghĩa!? Trời cũng giúp ta! Tiểu tử, lưu lại kiếm kỹ cho ta đi.

Cùng với tiếng cười này, Nhất Kiếm Tịch Diệt mang theo trữ tĩnh (yên lặng) áp bách trong nháy mắt đã hóa thành hư vô, trong thiên địa dường như cũng lại vang lên những thanh âm khác.

Vị nhị giai Kiếm Sư này bằng vào áo giáp đấu khí, ngang nhiên cứng rắn ngạnh kháng dư uy (uy thế còn lại)của Nhất Kiếm Tịch Diệt mang đến, lại nữa vũ động thanh đại kiếm kia, ở dưới sự quấn quanh của đấu khí, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, chém tới vị trí Lăng Vân.

- Kiếm kỹ Bách Trọng Trảm!

Vô số đạo bóng kiếm lấy tốc độ mắt thường khó thấy áp chế hoàn toàn Lăng Vân.

Bách Trọng Trảm, lấy đấu khí kích thích cơ bắp toàn thân, có thể đề cao lực lượng toàn bộ cơ thể đến trình độ kinh khủng, cũng trong chớp mắt, chém ra trên trăm kiếm cuồng phong sậu vũ (mưa to gió lớn).

Không thể tránh khỏi, trong nháy mắt trên trăm kiếm điên cuồng chém xuống, không có lực lượng gì có thể tránh khỏi. Biện pháp duy nhất, chỉ có lấy lực đánh lực, lấy nhanh đánh nhanh!

Trong mắt Lăng Vân hiện lên một tia nóng cháy, kiếm khí trong cơ thể chợt lấy tốc độ vượt qua khả năng thừa nhận của kinh mạch tật chuyển (xoay chuyển nhanh):

- Hảo kiếm kỹ! Cửu Cửu Thượng Huyền Tam Kiếm Liệt Phong!

Liệt Phong! Lấy kiếm khí liệt (rạn nứt) phong, cần tốc độ cực nhanh biết bao!?

Leng keng boong boong! Leng keng boong boong! Leng keng boong boong!

Chỉ nghe một trận binh khí va chạm dày đặc khiến màng tai người ta bị đánh rách tả tơi giống như mưa rào gõ thủy tinh, vang lên không dứt ở trên hư không. Vẻn vẹn trong nháy mắt, số lần song kiếm của hai người tương giao (va chạm) không ngờ vượt qua trăm lần.

Lấy tốc độ tia chớp liên tục đâm ra trăm kiếm, tiêu hao thể lực là cực kỳ to lớn. Đánh nhau chết sống chấm dứt, hai người gần như là cùng lúc nhảy ra sau, rời xa hơn hai mươi thước, đều tự dựa vào đại thụ, nham thạch thở hổn hển.

Nhị giai Kiếm Sư nhìn khuôn mặt trẻ tuổi của Lăng Vân, trong mắt lóe ra ngọn lửa đố kỵ thật sâu:

- Kiếm Sư trẻ tuổi như thế thì thôi, không ngờ, không ngờ còn để cho hắn nắm giữ kiếm kỹ cấp bậc Áo Nghĩa! Chẳng lẽ Trảm Nham ta tu luyện hơn tám mươi năm, không ngờ chỉ có thể so với một thiếu niên chẳng qua mới khoảng hai mươi tuổi!

Dưới sự thúc đẩy của lòng đố kị, nhị giai Kiếm Sư Trảm Nham lại đứng lên, sát khí dày đặc ngưng tụ ở sâu trong đôi mắt, hóa thành một đạo tinh quang sắc bén, tập trung chặt chẽ Lăng Vân.

Mà Lăng Vân, từ khi tiến vào thế giới này cho tới nay, cũng là lần đầu tiên được chiến đấu sung sướng như thế. Sát khí của nhị giai Kiếm Sư Trảm Nham chẳng những không có khiến hắn cảm thấy sợ hãi, ngược lại đưa ý chí chiến đấu của hắn càng phấn chấn lên.

Chiến đấu sinh tử, chỉ có không phải ngươi chết, thì chính là ta mới đích thực là sinh tử chi chiến, mới có thể đem áp lực một người nén tới lớn nhất.

- Giết và bị giết, không ai lại lựa chọn cái sau. Nếu hôm nay để hắn còn sống rời đi, như vậy, hắn khẳng định sẽ đem bí mật mình có được kiếm kỹ Áo Nghĩa tuyên dương ra ngoài, đến lúc đó cả thiên hạ đều biết, mình sẽ không thể sống an bình qua ngày được.

Mặc dù Trảm Nham không có khả năng ngu dốt đem tin tức này thông cáo thiên hạ, dù có muốn nói, cũng chỉ nói cho những bằng hữu tốt tìm bọn họ liên thủ đến đối phó mình. Chẳng qua điều kiện trước tiên là khi đó hắn còn có thể tìm được mình ở đâu.

Chẳng qua, chiến đấu sinh tử, Lăng Vân cũng phải vì bản thân tìm một lý do để tử chiến.

Có đôi khi, lý do không quản có đứng vững hay không, chỉ cần có thể đạt tới hiệu quả của nó như vậy đã đủ rồi.

Mà lúc này, nhìn ý chí chiến đấu đã thiêu đốt đến cực hạn, Lăng Vân gần như không khống chế được bạo phát, sẽ không có khả năng đoán ra... Hiệu quả, đạt tới đâu!
Chương trước Chương tiếp
Loading...