Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 16: Lý lão sư suy tính



Hơn một vạn năm về trước, Linh Băng Đấu La sáng lập Truyền Linh Tháp tổ chức, mở ra thời đại hồn linh cho hồn sư giới. Mà hồn linh so với hồn hoàn lại cần rất nhiều tinh thần lực đưa tới chống đỡ, mới có thể thuận tiện cho việc dung hợp

Hồn linh càng cường đại thì càng cần tinh thần lực cường đại.

Tinh thần lực cũng có phân chia như hồn lực cấp độ. Từ thấp đến cao lần lượt là Linh Nguyên, Linh Thông, Linh Hải, Linh Uyên, Linh Vực và Thần Nguyên Cảnh.

Phàm là nhân loại vừa sinh ra, tầng thứ tinh thần lực liền là Linh Nguyên Cảnh, sau khi trở thành hồn sư, cần phải tiến hành kiểm tra để xác định trị số tinh thần lực.

Vân Chính Thiên hồn hoàn đầu tiên liền là ngàn năm cấp bậc, điều này làm Lý lão sư vô cùng tò mò, mặc dù hấp thu hồn hoàn ngàn năm chỉ cần mật độ hồn lực dày đặc cùng với tố chất thân thể tốt một chút, không cần nhiều tinh thần lực như hấp thu hồn linh ngàn năm, nhưng tinh thần lực vẫn vô cùng cần thiết.

Lý lão sư dẫn hắn đi sang một gian phòng nhỏ hơn, bên trong đây bài trí đơn giản, chỉ có một loại hồn đạo máy ở giữa phóng. Vân Chính Thiên không do dự tiến tới, ngay khi vừa tiếp cập chu vi máy móc, một cái nón kim loại từ trên hạ xuống, một cỗ như hòa ấm áp hồn lực nhẹ nhàng xuất hiện.

“Thả lỏng một chút, không cần làm gì cả, một lát sau kết quả sẽ hiện trên bảng thông tin”.

Lý lão sư nhắc nhở.

Ngay sau đó, bảng thông tin trước mặt hắn chớp chớp mấy cái, số đó có vài chữ số bắt đầu từ dưới chạy lên.

0 … 10 … 20 … 30

Số liệu tăng nhanh đến khoảng … 68 … 69 rồi bất động. Là Linh Nguyên Cảnh trị số lên tới 69 đơn vị.

Linh Nguyên Cảnh nếu trị số vượt hơn 100 liền tiến vào Linh Thông Cảnh, mà đạt tới Linh Thông Cảnh thì hồn sư đã có thể sử dụng tinh thần lực của mình một cách hữu dụng hơn.

Nón kim loại nhấc lên, Vân Chính Thiên quay đầu nhìn phía sau, chỉ thấy Lý lão sư đang trợn mắt há mồm, gương mặt đầy vẻ kinh hãi.

“Ngươi … có thật là 10 tuổi tiểu hài tử hay không. Linh Nguyên Cảnh đạt tới trị số 69 ở tuổi này, là lần đầu tiên ta thấy qua a”.

Lý lão sư lắp bắp nói.

Vân Chính Thiên hai mắt to nhìn Lý lão sư tỏ vẻ khó hiểu. Chỉ thấy Lý lão sư tiến lại gần hồn đạo máy móc gõ gõ vài cái, cứ như hắn muốn kiểm tra xem máy móc có hay không bị hư hỏng, làm sai số liệu.

Sau khi chính mình kiểm tra hồn đạo máy móc không có vấn đề, hắn mới thở dài một tiếng nói.

“Chẳng trách ngươi có thể dễ dàng hấp thu ngàn năm hồn hoàn như vậy, quả thực là một tiểu tử lợi hại, được rồi ngươi trở về trước đi, ta có chuyện cần làm rồi”.

“Vâng, đa tạ ngài Lý lão sư” Vân Chính Thiên nhanh chóng đáp.

Vân Chính Thiên quay lưng đi rồi, Lý lão sư hai tròng mắt sáng lên, hắn cất nhanh bước đi tới Chánh Điện Bàn Long Môn, sắc mặt có vẻ vui mừng xen lẫn hồi hộp.

Lúc này Chu Bá Thước, Môn chủ Bàn Long Môn đang ngồi tựa lưng vào ghế gỗ, hai mắt mơ màng. Nhìn hắn lúc này so với hôm qua Vân Chính Thiên diện kiến, không biết tại sao có cảm giác già đi nhiều lắm.

Chu Bá Thước thấy Lý lão sư đi tới, chỉ nhìn hắn gật đầu, cũng không có nói câu nào. Lý lão sư cung kính nói.

“Môn chủ, ta muốn báo cho ngài một việc”.

“Ngươi cứ nói”

Chu Bá Thước tay áo phất phất, cảm giác như không quan tâm cho lắm.

“Môn chủ, đứa nhỏ hôm qua đi cùng Tiểu Mã tới đây, hôm nay là ngày đầu tiên hắn gia nhập. Ta theo chỉ thị của ngài tiến hành kiểm tra hắn một chút. Quả thực hắn không tầm thường. Xem ra một mảnh băng vụ gai nhọn ở nơi Chu thiếu gia thiệt mạng là có liên quan tới hắn”.

Lý lão sư chậm rãi nói.

“Là hắn làm sao?”

Chu Bá Thước lên tiếng. Hôm qua sau khi nhận được tin từ Tiểu Mã, hắn đã đánh điện hồn đạo điện đàm cho chi nhánh Bàn Long Môn tại Linh Băng thành, nhanh chóng phái một tên trinh sát mẫn công hồn sư lập tức tới hiện trường thu thập thông tin.

Mà khi tên trinh sát này tới nơi, không ngoài mô tả của Tiểu Mã. Xác người la liệt, phần đông là nhân mã Bàn Long Môn, chỉ có một số thi thể là Lâm Minh trại thành viên. Tuyệt nhiên tại đây có một màn làm tên trinh sát vô cùng chú ý.

Đó là một mảnh băng gai nhọn từ dưới đất nhô lên, chiều rộng phải hơn một dãy nhà, chiều cao tới ba mét. Đặc biệt hơn là đã qua một ngày nhưng mảnh băng gai nhọn vẫn chưa có dấu hiệu tan chảy, tiến lại gần vẫn có dấu hiệu bị băng hàn khí tức bám vào vô cùng khó chịu.

Trinh sát sau khi thu thập hiện trường lập tức trở về báo cáo. Thông tin nhanh chóng đến tai Chu Bá Thước. Nhất thời làm vị Môn chủ này vô cùng đau đầu.

Theo tình báo của hắn về Lâm Minh trại thì một tên thuộc tính băng hồn sư cường đại, Lâm Minh trại vốn không hề có, mà có thể đánh ra một chiêu kinh khủng như vậy, ít nhất phải bốn hoàn Hồn Tông mới có thể thi triển ra.

Mà Vân Chính Thiên lúc này lại trở thành đối tượng đầu tiên cần điều tra làm rõ.

“Bẩm Môn chủ, Vân Chính Thiên tiểu tử này chỉ là một hoàn Hồn Sư mà thôi, với lại võ hồn của hắn là một thanh cự kiếm, mặc dù hồn hoàn là ngàn năm cấp bậc, cung cấp cho hắn một cái hồn kỹ kỳ lạ băng thuộc tính, nhưng trình độ của hắn hiện tại tuyệt đối không thể đánh ra một chiêu mạnh như thế”.

Lý lão sư nói.

“Vậy thì là ai?”

Chu Bá Thước vẻ mặt hơi thất vọng.

“Hiện tại ta chỉ dám chắc chắn không phải Vân Chính Thiên làm, nhưng có thể là trưởng bối của hắn. Ngài nghĩ xem, một tên mười tuổi tiểu hài tử tiến vào Bắc Long sơn mạch một mình, nghe qua là thấy không đáng tin rồi. Có thể trưởng bối của hắn âm thầm theo dõi, sau đó bất đắc dĩ ra tay ngăn cản, tạo đường thoát cho Tiểu Mã hai người bọn hắn mà thôi”.

“Mà Vân Chính Thiên tiểu tử này, tâm tính rất thành thục, so với bạn đồng lứa thì trầm tĩnh hơn nhiều lắm. Đặc biệt là ánh mắt của hắn, có một loại thâm thúy kỳ lạ, đến cả ta cũng không dám trực diện nhìn vào, có cảm giác như mị lực thu hút”.

“Hắn còn nhỏ nhưng khả năng chiến đấu phi thường lợi hại, cùng với bối cảnh không tầm thường, ta nghĩ rằng tiểu tử này, vẫn nên kết giao thì hơn, không nên sản sinh địch ý”.

Lý lão sư luyên thuyên nói. Chu Bá Thước hai mắt vẫn mơ màn nhưng tinh thần lại vô cùng tập trung, nghe đến một câu cuối của Lý lão sư, hắn mới kinh ngạc nói.

“Ngươi đánh giá hắn cao như vậy? Nếu như trưởng bối của hắn thực lực cường đại, tại sao còn cho hắn gia nhập Bàn Long Môn chúng ta, không phải là có ý đồ không tốt hay sao?”

“Theo ý kiến của ta, chỉ dựa vào việc Vân Chính Thiên phải tự mình tu luyện tại sơn mạch, nếu không phải rơi vào hiểm cảnh, trưởng bối của hắn chắc chắn không ra tay. Ta nghĩ bọn họ muốn nhân cơ hội này bồi dưỡng hắn mà thôi, vậy thì chúng ta nên làm theo ý họ, sau này Vân Chính Thiên dù sao cũng là môn sinh chính thức của Bàn Long Môn chúng ta, theo lý mà nói đối với Bàn Long Môn, trăm lợi không có một hại”.

Lý lão sư ở trong Bàn Long Môn kiến thức uyên bác, tuy hắn không có chức vị đội trưởng, nhưng lại là chân chính cánh tay mặt của Chu Bá Thước, phàm mọi hành động quan trọng của Bàn Long Môn, đều cần hắn đưa ra ý kiến.

Hiện tại Lý lão sư muốn chính là Bàn Long Môn tạo điều kiện cho Vân Chính Thiên tu luyện một cách tốt nhất, ít nhất cũng tạo được một mối giao tình với các vị trưởng bối của hắn. Chỉ có điều, nếu hai người Chu Bá Thước và Lý lão sư biết gia đình hắn làm nông dân, không biết sẽ hộc máu mà chết ngay hay không mà thôi.

Vân Chính Thiên hôm trước có thể đánh ra một chiêu vượt trình, chủ yếu là do hắn tiếp cận tử vong tình huống. Dưới áp lực này, không biết tại sao hồn kỹ lại thăng hoa, cuối cùng đánh ra một chiêu mạnh mẽ như vậy.

Chu Bá Thước sau một hồi thảo luận với Lý lão sư, rốt cuộc đã đồng ý cung cấp tài nguyên bồi dưỡng cho Vân Chính Thiên. Thực sự mà nói, không cần Vân Chính Thiên có bối cảnh kinh người cỡ nào, chỉ với thiên phú của hắn, cũng đủ để Lý lão sư tự mình đến xin Chu Bá Thước xuất ra một chút tài nguyên a.

Ngay lúc Lý lão sư vừa rời đi, một tên môn sinh tiến vào Chánh Điện bẩm báo.

“Môn chủ, các vị đội trưởng các chi nhánh đều đã có mặt, mời ngài tiến vào Đại Sự Điện”.

“Được, ta qua liền”.

Các vị đội trưởng đứng đầu các chi nhánh Bàn Long Môn ở các thành thị lân cận, sau khi nhận tin động trời này, bọn hắn không dám chậm trễ, dùng tốc độ nhanh nhất đi tới Long Thần thành, thông qua một cái mật đạo trực tiếp tiến vào Đại Sự Điện.

Hành động lần này vô cùng bí mật, Chu Bá Thước không muốn tai mắt Liên Minh thảo khấu biết được, chỉ sợ sẽ bức dây động rừng.

Xem ra Thiên Đấu đế quốc chuẩn bị đón nhận một trận chiến không thể tránh khỏi.

Vân Chính Thiên học tập cả một buổi sáng, đến trưa lại bị Lý lão sư đem triệu tập, hiện tại bụng đói cồn cào. Hắn lập tức đi thẳng tới nhà ăn.

Nhà ăn trực thuộc Bàn Long Môn, không cần tốn hồn tệ để mua đồ ăn. Mỗi ngày môn sinh sẽ có ba bữa ăn chính, ngoài ba bữa ăn này đều có thể tới để mua thêm suất ăn, lúc này mới cần sử dụng hồn tệ trao đổi a.

Thực phẩm nhà ăn cung cấp giá trị dinh dưỡng không phải là cao, nhưng đối với Vân Chính Thiên từ nhỏ cực khổ đã quen, thì như thế này với hắn đã phi thường hài lòng.

Hắn từng nghe nói có người thông qua đồ ăn có thể tăng lên tự thân lực lượng, là một loại gọi là Khí Huyết lực lượng. Loại này lực lượng vốn có sẵn trong cơ địa mỗi người, chỉ có điều không phải ai cũng tu luyện được mà thôi.

Đành rằng ăn thực phẩm cao cấp có thể kích phát thể trạng hồn sư có sự phát triển vượt bậc, nhưng để có thể dựa vào đồ ăn tu luyện, từ trước đến này mạnh mẽ nhất theo lịch sử ghi chép lại chỉ có Long Thần Đấu La Đường Vũ Lân.

Đường Vũ Lân năm đó, nghe nói là thiên sát cô tinh đối với tất cả nhà ăn a. Hắn ăn đến nỗi nơi đó phải dán hình của hắn lên trước của tiệm, không tiếp nhận phục vụ tên quái vật ham ăn này.

Bất quá Vân Chính Thiên cũng không có loại Khí Huyết lực lượng cường đại như Đường Vũ Lân năm đó, tất cả mọi thuộc tính trong cơ thể hắn đề thuộc loại cân bằng, không có thứ gì quá nổi bậc. Nếu nói thuộc tính mạnh nhất hiện tại, chỉ có thể là tinh thần lực mà thôi.

Bữa cơm nhanh chóng ăn xong, Vân Chính Thiên trở lại phòng để gặp Tiểu Mã, ngay lúc hắn vừa đẩy của bước vào trong, thì trong phòng hiện tại có tới hai thân ảnh.

Một người là Tiểu Mã, một người hắn hoàn toàn xa lạ. Người này tuổi khoảng chừng mười bốn, mười lăm tuổi. Dáng người thon dài, một thân quần áo màu đen, gương mặt có phần âm lãnh, đặc biệt đôi mắt của hắn hơi lóe lên khi thấy Vân Chính Thiên thân ảnh đi vào.

“Chính Thiên, ta giới thiệu với ngươi luôn, vị này là môn sinh mới gia nhập hôm nay, tạm thời sẽ ở chung phòng với chúng ta. À mà lúc này ngươi nói tên là gì nhỉ?”

Tiểu Mã quay sang tên thiếu niên bên cạnh hỏi.

Hắn tiến lại gần, đưa bàn tay ra trước mặt Vân Chính Thiên, làm một cái động tác muốn bắt tay làm quen, hắn nói.

“Chào ngươi Chính Thiên, ta tên Hoàng Võ. Hân hạnh gặp mặt”.
Chương trước Chương tiếp
Loading...