Kiếm Xuất Hàn Sơn

Chương 19: Quân Tử Mượn Kiếm, Mười Năm Không Muộn



“Mạnh trưởng lão, cũng hiểu kiếm trận?” Tu sĩ mặt dài cầm đầu đối diện hỏi.

Giờ Mẹo, Mạnh Tuyết Lý đi tới phía tây Diễn Kiếm Bình, đợi thêm một lát, đối phương mang rất nhiều đệ tử nội môn đến. Vốn chỉ là Mạnh Tuyết Lý tham gia diễn luyện kiếm trận, lúc này cạnh hàn đàm lại tụ tập hơn trăm người, nhìn qua đông đúc, giống như đệ tử ngoại môn và đệ tử nội môn bày trận đối pháp.

“Ngươi biết gì không, Chu sư huynh, Ngô sư huynh bọn họ phải tiếp nhận việc không đâu, đi bảo vệ Mạnh Tuyết Lý vào Hãn Hải bí cảnh năm sau.”

“Chu sư huynh quả thật xui xẻo. Hôm trước xuất quan, tấn thăng Phá Chướng cảnh, lần thi đấu này nên nhất phi trùng thiên, dương danh lập vạn, lại bị Mạnh Tuyết Lý hại chết….Có điều, giờ Mẹo ngày mai Chu sư huynh định nhân cơ hội diễn trận, sửa trị tên họ Mạnh kia một phen cho hả giận, chúng ta cũng đi xem thử xem.”

“Chậc, sao dám vậy chứ? Nếu bị các trưởng lão biết, chắc chắn sẽ phạt nặng.”

“Cách của Chu sư huynh rất hay, bảo đảm khiến y khổ không nói nổi! Ai bảo y liên lụy người khác, dạy cho y bài học cũng không quá đáng.”

Theo như kế hoạch của đám người Chu Vũ, đợi Mạnh Tuyết Lý dựa theo chỉ thị, chạy qua chạy lại trong trận, lúc đã kiệt sức, vạn phần chật vật, bọn họ sẽ dừng lại, thoái thác nói “Kiếm trận còn chưa kết hợp thuần thục, khiến Mạnh trưởng lão khổ cực mệt mỏi, ba ngày sau chúng ta lại tới.”

Biện pháp này tuy đơn giản, nhưng khiến người khác không bắt bẻ được. Nếu Mạnh Tuyết Lý đi tố cáo, chắc chắn sẽ không nói rõ ràng. Những đệ tử ngoại môn kia ngay cả kiếm trận cũng chưa từng thấy, càng không nói được. Chưởng môn chân nhân sẽ chỉ cảm thấy Mạnh Tuyết Lý yếu ớt, không chịu nổi khổ. Mà phía bên này, có đông đảo đệ tử nội môn làm chứng, ba mặt một lời, không sợ Chấp Sự Đường tới tra hỏi.

Hết thảy vốn rất chắc chắn, Mạnh Tuyết Lý cũng đúng hẹn mà đến.

Sắc trời u ám, trong gió rét lạnh lẽo, gần trăm người âm thầm truyền âm, chờ đợi xem trò cười của y.

Chu Vũ cười nói: “Mạnh trưởng lão, lát nữa chúng ta bảo ở đâu, ngươi liền chạy sang bên đó, những chuyện khác không cần để ý, chạy nhanh là được. Nếu không theo kịp biến hóa của kiếm trận, bị kẻ địch nắm lấy sơ hở, ngươi sẽ mất mạng.”

Giữa bình địa rộng rãi bằng phẳng, bốn người vẩy kiếm, chuẩn bị thức mở đầu, chia ra các hướng khác nhau, mắt thấy trận sắp mở, Mạnh Tuyết Lý lại nói: “Khoan đã.”

Y thối lui rời khỏi trận, ôm lấy lò sưởi từ tay đạo đồng: “Cái này không đúng.”

Hơn hai mươi vị đệ tử ngoại môn không hiểu gì cả, cho nên mờ mịt đứng sau lưng y.

Bốn người nhìn nhau, sắc mặt khẽ biến.

Mạnh Tuyết Lý kiên nhẫn giải thích: “Các ngươi hai người dùng kiếm lửa, hai người dùng kiếm băng, dựa theo chỗ đứng, hẳn là “Âm dương trận”. Lúc kiếm trận biến hóa, băng lửa lưỡng cực như âm dương, tương sinh tương khắc, mới có thể khắc địch chế thắng. Nhưng kiếm lửa của các ngươi chưa đủ hỏa hầu, kiếm trận vận chuyển quá ba vòng, sẽ trở nên vô lực, chi bằng đổi sang một loại đơn giản hơn? Ta cảm thấy “Tứ hải thừa phong trận” rất thích hợp với các ngươi.”

Cả sân yên tĩnh không tiếng động, đệ tử Luận Pháp Đường nghe không hiểu, mà bốn người kia mải suy nghĩ mưu đồ riêng, căn bản không lọt vào tai, thầm nghĩ chẳng lẽ có người bán đứng bọn họ, mật báo với họ Mạnh?

Mạnh Tuyết Lý lại giải thích thêm chỗ tốt của “Tứ hải thừa phong trận”, Chu Vũ lạnh giọng ngắt lời: “Ngươi không chịu vào trận?”

Mạnh Tuyết Lý bất đắc dĩ nói: “Kiếm trận chưa thành, ta vào trong trận vô nghĩa, các ngươi để một đàn chuột kim tiền vào, để nó chạy loạn lên, hiệu quả cũng giống vậy.”

Đệ tử của Luận Pháp Đường bật cười.

Tuy bọn họ nghe không hiểu, nhưng biết Mạnh trưởng lão khi giải đáp nghi vấn, chỉ ra sai lầm, luôn dùng giọng điệu hoạt bát này.

Tiếng cười đùa truyền vào trong tai bốn người, lại trở thành giễu cợt.

Mạnh Tuyết Lý thấy đối diện không phản ứng, thử thăm dò:

“Hay là, các ngươi suy nghĩ lại đã? Chỗ này thật sự rất lạnh, ta đi về trước…”

Bình địa rộng rãi, gió bấc gào thét tới lui.

Phía tây là hàn đàm, y đứng bên bờ đầm, không khí lạnh lẽo thấm vào tận xương, quả thực khó chịu. Luận Pháp Đường dưới chân núi thoải mái hơn nhiều.

Bốn người sắc mặt lúc trắng lúc xanh, trong lòng đều biết, nếu quả thật bị Mạnh Tuyết Lý nhìn ra đầu mối, chỉ có thể cắn chết không nhận, tốt nhất tiên phát chế nhân.

Chu Vũ cười lạnh: “Mạnh trưởng lão không muốn phối hợp với bọn ta, cứ việc nói thẳng, cần gì phải vượn cớ!”

Ngô Cạnh sau lưng hắn nói thêm vào: “Uổng công bọn ta khổ cực luyện trận, hao hết tâm huyết vì an nguy của trưởng lão. Trưởng lão vội muốn đi đâu? Cũng phải, nơi này quá lạnh, Mạnh trương lão thân thể vàng ngọc, chỉ có thể nằm ở Trường Xuân Phong làm vườn nuôi cá.”

Lưu Tiểu Hòe thấy tình hình không đúng, sắc mặt đỏ lên: “Ngươi, ngươi to gan!”

Nhưng cậu nhát gan giọng nói yếu, nháy mắt bị Chu Vũ nghiêm nghị lấn át:

“Chúng ta nói sai sao? Ngươi biết trận pháp của Trường Xuân Phong, một năm phải tiêu tốn bao nhiêu linh thạch không? Đệ tử thân truyền còn khổ cực tu luyện, ngươi có tư cách gì xa xỉ, hưởng thụ che chở? Hàn Núi vì ngươi trả giá còn chưa đủ sao? Bây giờ lại bắt chúng ta hy sinh cơ hội, bảo vệ an nguy cho ngươi trong bí cảnh, ngươi xứng sao?”

Những lời này hắn đã nín nhịn từ lâu, hôm nay rốt cuộc tìm được cơ hội, quang minh chính đại nói ra khỏi miệng, chợt cảm thấy hãnh diện.

Dứt lời không những không sợ, trong tiếng khen ngợi cổ vũ của đám người sau lưng, ngược lại sinh ra hào hứng khó hiểu:

“Chúng ta bất kính trưởng lão, xin mời Mạnh trưởng lão, đưa bọn ta đến Chấp Sự Đường trị tội đi.”

Có câu nói rằng “Pháp không trách chúng”, hôm nay trước làn sóng căm giận bất bình của mọi người, để xem Mạnh Tuyết Lý có thể làm gì bọn họ.

Mạnh Tuyết Lý chỉ sợ run tại chỗ.

Thật giống như đến tận lúc này y mới hiểu rõ tình hình.

Nhưng mà, Chưởng môn chân nhân sắp xếp, rõ ràng dụng tâm lương khổ. Dựa theo tiêu chuẩn kiếm đạo của bốn người trước mắt, nếu phải thi đấu tranh hạng, tám phần có thể mất mạng.

Chu Vũ còn đang mạnh mẽ lên án: “Chỉ hận Tễ Tiêu Kiếm Tôn tu vi tuyệt đỉnh, ánh mắt lại quá kém.”

Mạnh Tuyết Lý hít sâu một hơi: “Được rồi, tùy các ngươi muốn nói ta thế nào cũng được. Nhưng sỉ nhục vong phu, ta nếu còn có thể nhẫn…”

Thì vẫn làm nam nhân được sao?

Ngu Khởi Sơ vội vàng đi tới cạnh y, giật giật tay áo y:”Đừng kích động, chúng ta đến Chấp Sự Đường!”

Rồi thúc giục Tiểu Hòe: “Tình hình không đúng, nhanh đi tìm Chấp Sự Trưởng, nếu không, tìm trưởng lão nào đến cũng được.”

Mạnh Tuyết Lý ngăn Ngu Khởi Sơ lại, bình tĩnh nói: “Ta chính là trưởng lão.”

Y cởi áo khoác ngoài ra, cùng lò sưởi tay đưa cho Tiểu Hòe. Tiến lên hai bước, nói với Chu Vũ: “Ta nói ngươi kiếm lửa hỏa hầu không đủ, ngươi không phục?”

Chu Vũ tức giận vô cùng ngược lại nở nụ cười: “Đương nhiên không phục! Sao hả, chẳng lẽ ngươi muốn so kiếm với ta?”

Mạnh Tuyết Lý suy nghĩ một chút: “Cũng không phải không thể.”

Đệ tử nội môn phía đối diện bùng nổ nghị luận.

“So kiếm? Ta không nghe lầm chứ?”

“Đây là chính y tự nói, lần này không ai cứu được y!”

“Được chứng kiến trận đấu này, có bị phạt ta cũng nhận!”

Hàn Sơn so kiếm, là một chuyện thần thánh, trang nghiêm. Song phương đạt thành ước định,tức không thể thay đổi.

Mạnh Tuyết Lý không cảm thấy tức giận, chỉ thấy có chút phiền toái, hơi cất cao giọng nói: “Ai cho ta mượn bảo kiếm dùng chút?”

Chớp mắt cả sân lại yên ắng, rồi lác đác có tiếng cười trộm. Kiếm cũng không có, còn muốn so kiếm.

Có người cố ý nói: “Không có kiếm? Mau gọi Sơ Không Vô Nhai tới, để chúng ta được mở rộng tầm mắt.”

“Ha ha thần binh có linh, sao chịu cho y điều khiển?”

Đệ tử Luận Pháp Đường trố mắt nhìn nhau. Đa số những tiểu đệ tử này vẫn không hiểu, mọi chuyện sao lại trở thành như vậy?

Đạo đồng Lưu Tiểu Hòe có kiếm, là kiếm gỗ đào Mạnh Tuyết Lý chặt một cành đào già ở Trường Xuân Phong, tước gọt mà thành cho cậu, Tước Tiên Minh dùng hai ngón tay là có thể bẻ gãy.

Mạnh Tuyết Lý sờ mũi: “Thật không có à.”

Ngu Khởi Sơ nhìn quanh bốn phía, giận mình tự cho rằng thông minh, hắn mang bọn họ đến, vốn cho bạn thêm chỗ dựa, nay lại khiến bạn mình lâm vào tình cảnh càng khó chịu hơn.

Hắn khẽ cắn răng: “Ta có kiếm!”

Dứt lời từ túi đựng đồ lấy ra một thanh kiếm nhỏ cùn màu xanh biếc.

Mạnh Tuyết Lý nói cảm ơn, hai tay nhận lấy: “Đây là kiếm gì?”

Ngu Khởi Sơ thấp giọng đáp: “Lâm Trì Liễu”. Khụ, của hồi môn của mẹ ta. Ngươi cần thận chút!”

Thân kiếm chỉ có chiều rộng bằng ba ngón tay, nhẹ hẫng mềm dẻo, hiện lên màu xanh nhàn nhạt.

Tựa như cây liễu đung đưa trong gió xuân, một mầm cây người mẹ lưu giữ lại từ cố hương.

Là một thanh nhuyễn kiếm con gái hay dùng.

Mạnh Tuyết Lý lễ phép tán dương: “Kiếm tốt.”

Đối diện bộc phát ra một trận cười to, cực kỳ náo nhiệt. Thật giống như từ khi tu hành tới nay, bọn họ chưa từng vui vẻ như vậy.

- Mạnh Tuyết Lý quả nhiên căn bản không hiểu kiếm.

Mọi người lui về phía sau, vì hai người nhường ra một khoảnh đất trống rộng rãi. Dựa theo thông lệ, song phương so kiếm còn cần tự giới thiệu.

Chu Vũ mũi kiếm chỉ đất, ngạo nghễ ngẩng đầu: “Thanh “Sí Dương Kiếm” này của ta, là do luyện khí sư của gia tộc đúc. Ta chín tuổi tập kiếm, trưởng bổi “Thái Hành Đạo Tôn” trong tộc tự mình dạy giỗ, luyện kiếm mười năm, cuối cùng đến được Phá chướng.”

Tiếng ủng hộ nổi lên không dứt.

Thuở nhỏ nhập đạo, mười chín tuổi Phá chướng, còn nhắc đến đạo hiệu “Thái Hành” của Thái thượng trưởng lão Hàn Sơn. Có thể thấy sau lưng hắn là tu chân thế gia khổng lồ. Xuất thân, thành tựu như vậy, quả thật là thiên chi kiêu tử, đáng giá kiêu ngạo.

Mạnh Tuyết Lý cầm “Lâm Trì Liễu”, vẻ mặt ôn hòa: “Ta chưa từng luyện kiếm, nhưng quân tử mượn kiếm, mười năm không muộn.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...