Kiếm Xuất Hàn Sơn

Chương 61: Lấy Đức Thu Phục Người



“Thêm thức ăn gì?”

Lúc mọi người còn đang khó hiểu, chợt nghe trên vách núi, truyền đến một tiếng gầm rú: “Gào -”

Tiếng kêu này tựa như từ trên trời hạ xuống, giống như tần số nguy hiểm nào đó. Tiếng cười đùa, nói chuyện phiếm ngừng lại, đám người thoáng chốc im bặt.

Gió đêm tạt qua hai vách núi của thâm cốc, nghẹn ngào như khóc. Hơn mười tiếng sói tru thay nhau vang lên, từ xa đến gần, ở giữa núi rừng vang vọng lặp đi lặp lại.

Mây mù trên trời theo gió trôi đi, chốc lát che đậy ánh trăng, sắc trời chớp mắt trở nên ảm đạm. Tiếng gió vội vàng, bóng cây lay động, Mạnh Tuyết Lý giương mắt, chợt thấy một chút lạnh lẽo rơi xuống gò má.

Đồng thời có người cả kinh nói: “Trời mưa?”

Hạt mưa lẻ tẻ rơi xuống, đảo mắt biến thành hơn triệu hạt mưa tung bay, dập tắt đống lửa, rơi xuống rừng rậm phát ra tiếng xào xạc xôn xao, giống như vô số con tằm gặm nhấm lá dâu.

Vốn nên là mưa xuân lất phất, hòa trộn với ban đêm tĩnh mịch, mà giờ khắc này, sói tru, thời tiết thay đổi, mưa rào không hẹn mà gặp, tựa hồ hết thảy cũng thể hiện sự chẳng lành.

Hơn hai mươi người đồng loạt đứng dậy, cùng với tiếng bát đũa rơi xuống đất, sự bất an, hoảng sợ lan tràn trong đám người.

Bọn họ ở vùng trũng, dưới đáy cốc thảm cỏ mềm mại, hai bên vách núi cao vút, rừng rậm bao trùm.

Mọi người đưa mắt nhìn xung quanh, rừng rậm hai bên thâm cốc, hơn mười con sói trắng hiển lộ tung tích, con ngươi màu xanh lạnh lẽo, dần dần hợp thành thế bao vây.

Có người giọng nói run rẩy: “Là linh thú! Chúng ta bị mai phục!”

“Xong rồi! Tiêu đời!”

Đội ngũ xôn xao hoảng hốt. Trong hỗn loạn, chẳng biết ai đụng ngã vò rượu, rượu ào ạt chảy ra, mùi rượu nồng nặc hòa với mùi canh thịt, theo gió phiêu tán.

Cùng thời khắc đó, rất nhiều người nảy sinh ra ý tưởng giống nhau: Ban nãy ai nói ăn bữa nay không có bữa mai? Miệng quạ đen!

Vương Hiểu Hoa hốt hoảng nói: “Mạnh huynh, Tiếu huynh, kẻ địch đã bao vây, chúng ta chạy bên nào?”

Hắn đã thấy bản lĩnh của hai người Hàn Sơn, nhưng đối mặt với Ngự thú sư, nuôi dưỡng linh thú số lượng đông đảo, lại chiếm ưu thế sắc bén, phen này sợ rằng lành ít dữ nhiều.

Mạnh Tuyết Lý: “Chờ một lát là được.” Quang Âm Bách Đại đã bị y hóa giải thành song kiếm, một thanh cầm trong tay, thanh còn lại đưa cho Tiếu Đình Vân phòng thân.

Vương Hiểu Hoa: “A?”

Tễ Tiêu: “Bảo mọi người đừng nên hốt hoảng, sau đó nghe ta sắp xếp.”

Hắn khí chất trầm ổn, giọng nói hờ hững, khó hiểu khiến người tin phục. Vương Hiểu Hoa gật đầu, cao giọng nói: “Mọi người bình tĩnh lại! Mạnh huynh, Tiếu huynh có cách!”

Tiếng ồn ào dần dần ngưng, mọi người trông đợi nhìn chăm chú hai người Hàn Sơn.

Mạnh Tuyết Lý cố ý thể hiện bản lĩnh trước mặt đệ tử: “Chờ lát nữa đánh nhau, ngươi đứng xa chút, xem ta hoạt động gân cốt.”

“Được.” Tễ Tiêu cảm thấy y giống như một con linh điêu nuôi ở trong nhà, trở lại núi rừng rất vui vẻ, bèn theo tâm ý của hắn, xem y cao hứng.

Tễ Tiêu bảo mọi người tụ tập chung một chỗ, dùng kiếm vẽ một vòng tròn lớn trên đất, dặn dò đội đào mỏ đứng trong vòng, đừng ra ngoài.

Mọi người không hiểu ra sao. Vòng tròn này nhìn qua, giống đứa trẻ cầm nhánh cây vẽ bừa.

Trên vách núi, sáu Ngự thú sư từ trên cao nhìn xuống, giống đang xem một đám kiến hôi, thấy mọi người dưới đáy cốc như ruồi không đầu hốt hoảng khẩn trương, không khỏi bật cười thành tiếng.

Phía dưới không biết ai nói gì đó, đội đào mỏ lạ thường an tĩnh lại. Hơn hai mươi người tập trung ở một nơi, trong cùng là người bị thương, ngoài cùng là Trận phù sư, trận hình không ngừng thu hẹp lại, như để lộ chân tướng, hiện ra hai bóng người.

Hai người kia một trước một sau, độc lập với đám đông.

Người đứng đằng trước mũi kiếm chĩa xuống đất, đấu bồng vù vù tung bay, dưới đấu bồng cẩm y màu xanh tím như ẩn như hiện.

Y giương mắt nhìn, ánh mắt xuyên qua màn mưa, rừng rậm, bóng đêm, chuẩn xác phong tỏa vị trí của sáu người.

Từ trực giác của người tu hành, tiểu đội trưởng Ngự thú sư cảm thấy nguy hiểm: “Người này là ai?”

Đồng bạn thuần diều hâu bên cạnh nhìn một chút: “Cầm kiếm, hẳn là kiếm tu? Chỉ mới Ngưng Thần Cảnh thôi, không đủ gây sợ hãi.”

Đội trường đè xuống bất an trong lòng, vỗ vỗ gáy sói trắng: “Đi, cắn đầu bọn họ!”

Bầy sói khép chặt vòng vây, chạy nhanh về phía đáy cốc, Ngự thú sư huýt sáo một tiếng dài, vang khắp núi rừng.

Chỉ thấy bầy sói giây trước còn ở giữa sườn núi, trong chớp mắt hòa thành hơn mười bóng trắng, nhanh như tia chớp nhào đến!

“A!” Trong đội đào mỏ có người kêu lên.

Cơ hồ cùng lúc đó, Mạnh Tuyết Lý tựa như một con chim dữ tợn, nhảy lên một cái, bay thẳng về phía vách núi, tốc độ của y quá nhanh, hạt mưa sau lưng y biến thành từng mảnh sương trắng.

Đội đào mỏ căng thẳng đứng trong vòng tròn, trơ mắt nhìn y xông về phía bầy sói.

Lang Vương đi đầu cao gần bằng một người, thân thể khổng lồ như gấu, so với gấu càng nhanh càng mạnh hơn, lông dài trong gió lay động, không dính một hạt mưa.

Nó há cái miệng khổng lồ, hàm răng sắc nhọn, thật giống như có thể tùy tiện cắn đứt cần cổ mảnh khảnh của Mạnh Tuyết Lý.

Lý Thuận Ký giọng nói run rẩy hỏi: “Chúng ta phải làm gì?” Ném phù sao? Ném loại phù nào? Ném bao nhiêu? Khi nào ném?

Tễ Tiêu vẽ xong vòng tròn, cầm kiếm đứng bên ngoài: “Nhìn y đánh.” Hắn suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói, “Sau khi y trở về, nhớ khen y lợi hại.”

Đội đào mỏ ngẩn ra, ngay sau đó gật đầu như mổ thóc.

Một người một chó sói gặp nhau giữa không trung, trường kiếm trong tay Mạnh Tuyết Lý phá vỡ màn mưa, không chém hoặc đâm, mà quăng lên thật cao, lưng kiếm quay về phía đầu sói nện thẳng xuống!

Y giống như vung mạnh trường côn đánh chó, đơn giản thô bạo nhất, hoàn toàn không có chiêu thức, nhưng động như sấm, cuốn theo lực ngàn quân.

“Ầm!”

Mọi người chỉ thấy kiếm quang sáng như tuyết phất qua, một tiếng kêu thảm thiết vang lên, sói to ầm ầm rơi xuống, lăn thẳng xuống đồi, một đường đụng ngã cây cối, bụi mù văng tứ tung. Mạnh Tuyết Lý thế như chẻ tre, mỗi kiếm đánh bay một con sói ác, lao thẳng về phía vách núi.

Đội đào mỏ dưới đáy cốc khiếp sợ thất sắc, trên vách núi cũng yên lặng như tờ.

Chiến lực của Lang Vương tương đương với tu sĩ Phá Chướng hậu kỳ, thậm chí còn dũng mãnh hơn tu sĩ nhân tộc, lại bị người này một kiếm chém bay?

Tiểu đội trưởng Ngự thú sư bỗng nhiên biến sắc: “Không đúng!”

Hắn quyết định thật nhanh, cổ họng lại phát ra tiếng kêu to, hạ lệnh những linh thú khác vòng qua người này, công kích đám đông dưới đáy cốc.

Kiếm tu này lợi hại thế nào chăng nữa, dẫu sao cũng chỉ có một mình, lại không có ba đầu sáu tay, tốt nhất ép y quay người cứu viện, không kịp ứng đối.

Rừng sâu núi rậm, Ngự thú sư kêu to liên miên không ngừng, sói trắng, hỏa hồ, rắn độc, diều hâu dốc toàn bộ lực lượng, đội đào mỏ kinh hoảng thất thố, không dám vọng động.

Có một con sói ác đã chạy tới gần ngay trước mắt, gió tanh đập vào mặt, Trận phù sư đứng vòng ngoài thậm chí có thể thấy rõ hàm răng sắc nhọn của nó.

Vệt kiếm nối thành vòng tròn vạch qua cỏ xanh và đất bùn, chỉ để lại dấu vết mờ mờ, dưới sự cọ rửa của nước mưa, lát sau đã trở nên mơ hồ.

Song khi sói ác bốn chân nhảy lên, đầu sói vượt qua vệt kiếm, lại nghe một tiếng giòn dã vang lên: “Lách cách.”

Trên không máu bắn tung tóe, đầu sói giống như bị một lưỡi dao sắc bén vô hình cắt đứt, da thịt gân cốt đồng thời đứt rời, mặt cắt bằng phẳng, chỉ còn lại nửa đoạn, theo quán tính rơi vào trong vòng tròn.

Nửa đoạn còn lại cùng với thân chó sói, rớt ở bên ngoài, máu tươi cuồng phun.

Ngay sau đó có con sói khác muốn đánh vào vòng bảo vệ, không trung lại có máu tươi bắn tung tóe.

“Ọe!” Đối mặt với cảnh tượng máu tanh kinh khủng như vậy, trong đám người vang lên tiếng nôn mửa.

Có người len lén liếc nhìn đệ tử Hàn Sơn họ Tiếu kia, thấy vẻ mặt của hắn không có gì thay đổi, lại nhìn vệt kiếm trên đất, chỉ cảm thấy mưa xuân lạnh lẽo thấm ướt áo khoác, rùng mình tận xương.

Linh thú hung ác còn lại bị thảm trạng trước mắt dọa sợ, vọt tới bên ngoài vòng tròn liền chậm lại tốc độ, do dự không dám tiến lên. Tễ Tiêu không quan tâm đến chúng nó, chỉ nhìn theo bóng người của Mạnh Tuyết Lý.

Trên vách núi, đội trưởng Ngự thú sư cặp mắt đỏ bừng, mắng câu thô tục, hô: “Rút lui!”

Nhưng đã muộn, giữa rừng rậm thân hình của Mạnh Tuyết Lý hiện lên, một kiếm này tốc độ quá nhanh, hạt mưa rơi vào thân kiếm, liền hóa thành sương trắng. Từ xa nhìn lại, thật giống một thanh kiếm bằng sương mù.

Ầm ầm, mây mù tản ra, đội trưởng Ngự thú sư bị đánh bay ra xa hơn mười trượng, từ vách núi rơi xuống đáy cốc!

Mạnh Tuyết Lý biết tình hình sau lưng, cũng biết cho dù Trận phù sư qua loa ném phù, đệ tử tùy tiện đánh, mọi người cũng có thể chống đỡ chốc lát, bèn nhân lúc ngắn ngủi này, thu phục sáu người trên vách núi.

Đội đào mỏ dưới đáy cốc tối nay gặp quá nhiều kinh sợ, nhìn một người tiếp một người rơi xuống cách đó không xa, đất đá bụi mù văng tứ tung. Bọn họ vốn nên kêu thét chói tai, nhưng giờ có phần chết lặng, không biết nên có vẻ mặt thế nào.

Trong bụi mù có bóng người đi ra, là Mạnh Tuyết Lý gác kiếm trở lại.

Không có kiếm tu sẽ gác kiếm trên vai, bởi vì bất nhã. Y quả thực không giống kiếm tu.

Ngự thú sư tỉnh lại giữa cơn đau nhức và mùi thơm nồng nặc, bọn họ bị trói trên thân cây, chỉ có thể trơ mắt nhìn đội đào mỏ tụ tập bên cạnh đống lửa, nhậu nhẹt ăn uống.

Mơ hồ nghe thấy mọi người khen ngợi vị kiếm tu nọ.

“Mạnh huynh chiến vô bất thắng!”

“Mạnh huynh thần dũng vô địch!”

Trời đã sáng, mưa cũng ngừng. Sau một cơn mưa xuân, sơn cốc trở nên xanh biếc, bầu trời trong sáng như tẩy.

Đội trưởng hô: “Này này.”

Mọi người nhìn họ, cúi đầu tiếp tục ăn uống. Nào còn dáng vẻ hoảng sợ lần đầu gặp đêm qua.

“Ái chà.” Mạnh Tuyết Lý không ăn thịt, thong thả đi đến, “Các ngươi tỉnh? Cảm giác thế nào?”

Một Ngự thú sư khác cả giận nói: “Bọn ta kỹ không bằng người, cũng chẳng phải hạng hèn nhát, muốn giết muốn xử tùy ngươi! Nhưng để ta làm quỷ được rõ ràng, ngươi rốt cuộc là ai?” Người này mặc dù cầm kiếm chiến đấu, nhưng không dùng kiếm pháp, không nhận ra thuộc môn phái nào.

Chỉ thấy người trước mắt đưa lưng về phía đám đông, vén lên đấu bồng, thấp giọng nói: “Đạo lữ của Tễ Tiêu – Mạnh Tuyết Lý.”

Ngự thú sư giống như ban ngày gặp quỷ: “A! Ngươi, ngươi….Tại sao lại là ngươi?!”

Mạnh Tuyết Lý hơi cảm thấy cạn lời, “Tại sao không thể là ta? Xem cũng xem rồi, ngọc phù và túi trữ vật giao ra đây, các ngươi đi nhanh đi.”

Sáu người ngạc nhiên nghi ngờ, không có động tác.

Mạnh Tuyết Lý hung tợn nói: “Không muốn? Người đâu, cướp cho ta!”

Tễ Tiêu vẻ mặt bất đắc dĩ cười cười, tiến lên gỡ xuống túi trữ vật của bọn họ. Hắn làm những chuyện này không hề có cảm giác mất thân phận, tiểu đạo lữ vui vẻ là được.

Mạnh Tuyết Lý cầm trong tay túi trữ vật và ngọc phù, kiểm kê một chút, chê bai: “Dầu gì cũng là đệ tử đại môn phái, sao lại nghèo hơn cả tán tu thế này? Thế mà cũng dám vác mặt ra ngoài?”

Sáu người Bắc Minh Sơn hận đến ói máu, tài sản đáng giá nhất của Ngự thú sư chính là linh thú, chẳng phải đều vào bụng của các ngươi!

Mạnh Tuyết Lý giống như biết bọn họ suy nghĩ cái gì: “Đừng xem nồi, linh thú của các ngươi phần lớn không chết, thả lại vào rừng rồi.” Vừa nói vừa cởi dây thừng, thúc giục: “Đi mau!”

Đội trưởng Ngự thú sư lạnh lùng nói: “Ngươi rốt cuộc có ý gì? Ta đã biết thân phận ngươi, ngươi để chúng ta đi, không sợ thả hổ về rừng, ngay sau gặp ta trả thù?”

Mạnh Tuyết Lý chẳng sao cả nói: “Ngươi muốn trả thù ta, lại đến đây so bản lĩnh với ta. Có thể trừng trị ngươi một lần, là có thể trừng trị ngươi lần thứ hai. Nếu là chút tự tin này cũng không có, ta nào dám ra bên ngoài lăn lộn!”

Y hoạt động qua gân cốt, tâm tình rất tốt, cười cười: “Thật ra so với đánh nhau, ta am hiểu lấy đức thu phục người hơn. Nếu tương lại ở nhân gian tu hành giới truyền ra danh hiệu, ta hy vọng ta là- Mạnh Tuyết Lý dĩ đức phục nhân.”

Ngự thú sư từng trận buồn nôn, lẻn vào trong rừng, như một làn khói mất dạng.

Tễ Tiêu nhìn theo hướng sáu người biến mất, thử dò xét nói: “Thù giết linh thú không đội trời chung. Hôm nay kết thù oán, ngươi không sợ sao?” Cái này không giống phong cách làm việc của Tuyết Sơn Đại Vương.

Mạnh Tuyết Lý dựa vào thân cây, lau chùi Quang Âm Bách Đại: “So với ai khác ta hiểu rõ nhất quy luật cá lớn nuốt cá bé, gặp địch thì phải nhổ cỏ tận gốc, vĩnh tuyệt hậu hoạn. Trước đây ta quả thật làm như vậy, đơn giản thống khoái, có thể bớt đi rất nhiều phiền phức….Nhưng sau đó ta nghĩ thông suốt rồi. Người khác ngáng chân ngươi một lần, ngươi liền muốn mạng của hắn sao? Không nhất thiết phải vậy. Trừ khi đến tuyệt cảnh quyết định sống chết, ta không muốn tổn thương tính mạng kẻ khác.”

Tễ Tiêu lẳng lặng nhìn y: “Tại sao lại nghĩ thông suốt rồi?”

“Ta đã đồng ý với Tễ Tiêu, không giết người ở nhân gian. Không nghĩ như vậy, có thể làm sao?” Mạnh Tuyết Lý nhướng mày cười nói, “Ta chính là Mạnh Tuyết Lý nhất ngôn cửu đỉnh, lấy đức thu phục người.”

Ánh mặt trời buổi sớm xuyên qua tán cây, rơi vào trong mắt y, Tễ Tiêu nhìn thần thái sáng láng trong cặp mắt kia, lòng chợt rung động, -giống như khát vọng muốn cùng đối phương càng thêm thân mật, tỷ như nắm tay, ôm ấp, thậm chí hôn nhau.

Trong khoảnh khắc này, hắn rốt cuộc hiểu rõ loại dục vọng đó.
Chương trước Chương tiếp
Loading...