Kiến Long

Quyển 2 - Chương 91: Một đầu Long Vương, địch được thiên quân vạn mã



Cố Phù Du bố trí một trận pháp trên bụng núi nơi đám người Chung Mị Sơ nghỉ ngơi, một tầng phòng ngự, một tầng mê chướng.

Mang theo rất nhiều nô lệ từ thành Bạch Lộc đến đây, sơn động trước kia không đủ để mọi người cư trú. Tất cả nô lệ đều ở bên ngoài, hoặc là đứng, hoặc là ngồi xếp bằng tu luyện, hấp thu linh khí.

Chung Mị Sơ đứng ở khe núi, nước chảy róc rách, nàng nhắm mắt lại, mặc cho gió mát thổi bay tay áo.

Nghi Nhi ngồi ở trên tảng đá, nhúng hai chân vào dòng nước chảy: "Nương thân, người đang lo lắng cho A Man nương thân?"

Chung Mị Sơ mở mắt ra, quay đầu lại nhìn nàng.

"Tại sao không nói với nàng?"

Chung Mị Sơ nói: "Nói với nàng, nàng cũng hoàn toàn không thể làm ta không lo lắng."

Nghi Nhi nói: "Phải nói với nàng. Nói mười lần, chín lần không nghe lời, cũng sẽ có một lần nghe lời."

Mặt mày Chung Mị Sơ trở nên mềm mại, lại cười nói: "Giống như con?"

Nghi Nhi đứng dậy, tiến lên ôm lấy nàng: "Nghi Nhi nghe lời hơn nàng nhiều."

"A Man nương thân sẽ không sao, Nhập Tam nói với ta, nàng rất lợi hại."

Chung Mị Sơ không nói gì, khẽ xoa đầu nàng.

Bỗng nhiên, sắc mặt thay đổi, ánh mắt nặng nề, nhìn về phía Tây: "Nghi Nhi, con trở về bảo Ngân Hà Tinh Hán đề phòng."

"Nương thân."

"Có người đến, ta ra ngoài nhìn xem." Nếu là người bình thường, đương nhiên không cần để ý, có trận pháp của Cố Phù Du ở đây, bọn họ không tới gần khu vực này được.

Nhưng người đến là tu vi Phân Thần kỳ, mặc dù kiềm chế lại, khí thế vẫn không hề tầm thường, giác quan của Long tộc lại nhạy bén thế nào, người vừa đến gần Đồ Sơn, Chung Mị Sơ đã phát hiện.

Nếu người đến đã đến đây, cũng không khó để phát hiện nơi này có bày ra trận pháp.

"Ta lập tức đi." Nghi Nhi chạy về chỗ mọi người nghỉ ngơi, không quên quay đầu dặn dò Chung Mị Sơ: "Nương thân, người phải cẩn thận."

Người đến tốc độ cực nhanh.

Chung Mị Sơ vừa ra mê chướng, hắn đã đến chân núi. Chung Mị Sơ ở đầu khu rừng, hắn đứng ở cuối khu rừng.

Hắn cũng không phải một mình, có không ít người tu vi cao thâm đi theo sau, rất nhiều ngự kiếm thuận phong, quan sát trên không trung.

Tả Thiều Đức nhìn nàng chằm chằm, không giấu được vẻ kinh ngạc, rồi lại rất nhanh che giấu đi: "Tứ Hải Long Vương khi nào quang lâm Nam Châu, còn ẩn nấu ở bên trong vùng núi hẻo lánh này."

Tâm trạng của Tả Thiều Đức trăm chuyển. Nam Châu kiêng kỵ Long tộc, luôn luôn theo dõi sát sao hành tung của Long tộc, không có khả năng Long Vương chạy đến Nam Châu mà một chút tin tức cũng không có.

Chẳng lẽ người này đột nhiên xuất hiện ở Nam Châu, trùng hợp thông qua truyền tống trận pháp đến đây?

Cũng không nên một chút động tĩnh đều không có.

Chung Mị Sơ cũng vì Tả Thiều Đức xuất hiện ở đây mà nghi hoặc, theo lý thuyết hắn nên ở trong thành Vạn Thông, giao thủ với người của Tả Nhạc Chi.

Nàng không chút biến sắc nhìn lướt qua nhân thủ của Tả Thiều Đức, nhìn thấy Tả Thiên Lãng. Lông mày khẽ cau lại.

Tả Thiên Lãng ở đây, A Man đâu?

Tả Thiều Đức ngẩng đầu nhìn Chung MỊ Sơ, nhìn thấy mê chướng và trận pháp phía sau nàng, ánh mắt nheo lại.

"Không biết Long Vương lén lút làm cái gì ở địa giới này của ta?"

Không người trả lời. Tầm mắt Tả Thiều Đức chuyển về phía Chung Mị Sơ, đã thấy ánh mắt nàng tập trung vào hướng của Tả Thiên Lãng.

Tả Thiều Đức cau mày, liền vào lúc này Chung Mị Sơ thu hồi ánh mắt, đụng phải ánh mắt của hắn.

Tiếp xúc này trong nháy mắt, Tả Thiều Đức như là đã nắm bắt được cái gì.

Hắn chậm rãi giơ bàn tay lên, cách không trung che đi nửa gương mặt trên của Chung Mị Sơ, rồi lại nhìn nàng.

Sắc mặt hắn chợt tái đi, bàn tay run rẩy, không biết là tức giận, hay là hoảng sợ sau khi kinh hãi phát hiện ra việc này.

"Là, là ngươi!" Hắn không khỏi lạnh giọng hét lên.

Tên nô lệ đứng bên cạnh Thanh Loan kia.

Trên người nàng vẫn luôn có cảm giác quái lạ khó diễn tả bằng lời. Hắn đi thăm dò mấy lần, không tìm ra manh mối, giống như con Thanh Loan kia, nàng giống như đột nhiên xuất hiện.

Lại là Chung Mị Sơ.

Hắn nhanh chóng định thần lại, suy nghĩ thay đổi thật nhanh, trong nháy mắt nhớ đến những hành vi khác nhau của Thanh Loan kia sau khi xuất hiện. Thanh Loan kia rốt cuộc là ai? Tại sao lại thông đồng với Chung Mị Sơ?

Đường đường là Long Vương, rời khỏi Tứ Hải, chạy đến Nam Châu, ẩn náu bên cạnh một con Thanh Loan làm nô lệ, quá mức hoang đường.

Cho dù làm sao hắn đều không thể nghĩ ra được mối quan hệ ở trong đó.

Thanh Loan đó có biết thân phận thật sự của người này không.

Tả Thiều Đức đoán nàng cũng là biết.

Có một cảm giác không rõ dâng lên trong lòng hắn —— Toàn bộ Tả gia, bị người đùa cợt.

Tả Thiều Đức trầm giọng nói: "Chung Mị Sơ, các ngươi bàn tính cái gì?" Giọng điệu nguy hiểm, lại nói: "Phía sau ngươi, lại cất giấu cái gì?"

Mặc dù trước mặt chỉ có một nữ nhân, dung mạo tuyệt tú, thân hình lả lướt, ngoại hình không hề có tính công kích, mọi người lại như gặp đại dịch, trong lòng như bị một tảng đá lớn đè nặng.

Ngoại tu triệu hồi đao kiếm trong tay. Có một số tu sĩ trong hốt hoảng triệu ra linh thú.

Tả Thiều Đức đang định khiển trách, dùng linh thú trước mặt Long tộc, thật sự là chạy theo đưa quân cờ.

Ba người một thú từ sâu trong mê chướng chạy ra. Ngân Hà Tinh Hán và Nghi Nhi cưỡi A Phúc. Nghi Nhi kêu lên: "Nương thân!"

Một tiếng kêu này làm những người vốn đã căng chặt thần kinh kia cả người run lên, theo bản năng điều động linh thú động thủ.

Một con nhím màu tuyết, to như con trâu đực, cả người bành trướng, trong bụng như chứa đầy hơi, cuộn tròn lại, gai trên lưng giống như những mũi tên căng ra trên dây cung, thủ thế chờ đợi, một con Hổ Bì Kim Điêu [1], sải cánh dài mấy trượng, lao xuống, một cặp móng vuốt ngưng tụ hàn quang.

[1] Hổ Bì Kim Điêu: Đại bàng da hổ.

Chung Mị Sơ nghe thấy Nghi Nhi gọi nàng, đến xem nàng. Trong phút chốc gió loạn bên tai, những người kia hoảng sợ thả ra linh thú.

Nàng đột nhiên quay đầu lại, một đôi mắt vàng lạnh lùng, tựa như thả ra ánh sáng sắc bén.

Con nhím màu tuyết thoáng chốc khô tàn trên đất. Hổ Bì Kim Điêu đột nhiên rụt cánh lại, rơi thẳng xuống đất.

Hàn khí xung quanh ngưng tụ, trên cây nhãn lồng sinh ra sương lạnh.

A, ra oai phủ đầu.

Tả Thiều Đức không đến vạn bất đắc dĩ, không muốn động thủ với Chung Mị Sơ, nhưng thù cũ hận mới, tương phùng ở hoàn cảnh này, dường như cũng không có cách nào để dễ dàng tránh đi.

Nhìn vẻ mặt này của Long Vương, sợ cũng không giống như muốn giảng hòa.

Tả Thiều Đức lấy Trục Nhật Cung ra, cười lạnh nói: "Long Vương có thể nhận ra cây cung này?"

Lúc trước hắn kinh hãi khi cây cung này không thể bắn xuyên qua cơ thể của một tu sĩ Kim Đan kỳ, sau đó lại biết được thân phận của nàng, mới biết đó là bị vảy giáp của Long tộc chặn lại. Nhưng cũng là chiến tích nổi bật.

Cây cung này bắn thủng hộ tâm lân của Long Vương. Cũng đủ ca ngợi một đời.

Tả Thiều Đức bỗng nhiên mở cung, nhắm ngay Nghi Nhi, tiên hạ thủ vi cường.

Mây khói trên không trung, hơi ẩm ở bên trong đất, chất lỏng ở bên trong cây cỏ, ngưng tụ thành một dòng nước.

Dòng nước này giống như lụa trắng, khóa chặt vòng sáng của mũi tên lại, khi cách Nghi Nhi một thước thì kéo nó, dòng nước kết thành băng trụ ở trên mặt đất, mũi tên còn thiêu đốt ở bên trong hàn băng, nhưng lại không có cách nào tiến lên.

Tả Thiều Đức từ lúc bắn ra mũi tên thứ nhất, tích lực nhanh chóng bắn ra mũi tên thứ hai, nhắm thẳng vào trận pháp sau lưng Chung Mị Sơ.

Tu vi cỡ như Tả Thiều Đức, lại thêm pháp khí tốt nhất Trục Nhật Cung này, không chỉ có thể phá hủy trận pháp, càng có thể tổn thương những người ở bên trong trận pháp.

Mũi tên thứ nhất chỉ sử dụng một phần lực, chỉ để dời đi sự chú ý của Chung Mị Sơ, để lại khoảng trống, tích đủ lực bắn ra mũi tên thứ hai.

Mũi tên này chính là mười phần phần lực. Linh quang sáng ngời, sáng như Kim Ô, núi non trầm mặc.

Hắn muốn xem phía sau trận pháp này là cái gì, Chung Mị Sơ và Thanh Loan kia rốt cuộc đang giở trò gì!

Chung Mị Sơ ngưng tiếng quát lên: "Ngân Hà Tinh Xán!"

Hai người lập tức hiểu ý, ôm lấy Nghi Nhi, bảo vệ ở giữa họ.

Ngay lập tức, trước trận pháp nâng lên một lớp băng cứng màu xanh lam, như một bức tường khổng lồ, ngăn lại mũi tên này.

Nếu Chung Mị Sơ ngự thủy, dòng nước vô hình, ẩn chứa nhu lực vô tận, nàng có thể dùng dòng nước giảm đi uy lực của Trục Nhật Tiễn, là nhu hòa nhất.

Đáng tiếc không đủ thời gian, không đủ khoảng cách, còn chưa đợi nàng giảm bớt lực, Trục Nhật Tiễn đã bắn thủng trận pháp, bắn vào đám người ở bên trong trận pháp.

Chỉ có thể cứng đối cứng.

Trục Nhật Tiễn bắn thủng tường băng thứ nhất, thế như chẻ tre, khí thế không giảm.

Tường băng nát tan, hóa thành hơi nước, lại lần nữa ngưng tụ ở phía trước Trục Nhật Tiễn, thành bức tường thứ hai.

Lại nát, lại ngưng.

Trong một nhịp thở, đã vỡ năm bức tường băng.

Linh tiễn lao thẳng đến trước trận pháp, linh quang đánh tan mê chướng, đập nát trận pháp, thế không thể đỡ như cũ.

Chúng nô lệ ở trong trận pháp bại lộ ở trong tầm nhìn của Tả Thiều Đức.

Chúng nô lệ trận địa sẵn sàng đón quân địch, người không có tu vi đều trốn ở bên trong sơn động, chỉ có những người có tu vi tinh vi canh giữ ở bên ngoài.

Đột nhiên nhìn thấy một mũi tên lao tới, giống như hủy thiên diệt địa, vẫn còn cách bên ngoài hơn mười trượng đã cảm thấy trên mặt đau rát giống như bị lửa thiêu.

Chúng nô lệ biết rõ, không ngăn được.

Nhưng không ai dám lui. Nô lệ tử nhỏ được huấn đạo như vậy, cho dù bị lăng trì, chỉ cần chưa đạt được mệnh lệnh của chủ nhân, thì không thể nhúc nhích một bước.

Nhưng mà Chung Mị Sơ dùng tường băng đã kéo dài đủ thời gian, nàng triệu hồi dòng nước từ khe núi, dòng nước công kích linh tiễn, bị nhiệt khí làm cho bốc hơi, lại ngưng tụ thành băng sương.

Hai bên va chạm, trong chớp mắt, thiên địa biến sắc.

Mọi người chỉ cảm thấy một nửa lạnh, một nửa nóng, cơ thể không thể nào chịu nổi, có thể nói là hai tầng lửa băng.

Sau khi qua một hồi ù tai, động tĩnh dừng lại.

Mọi người kinh sợ thở ra khí trắng.

Vào giữa mùa hè, những bông tuyết bay xuống từ trên không.

Đất dưới chân mọi người đã khô cằn, Đồ Sơn không giống tầng tầng phòng ngự của thành trì, nơi này ngoại trừ phòng ngự trận pháp ở bên ngoài do Cố Phù Du để lại, cũng không còn những trận pháp khác.

Ngọn núi này làm sao chịu được hai đại tu sĩ Phân Thần kỳ đấu pháp ở đây. Chung Mị Sơ bảo vệ địa phương này, dưới chân ngưng tụ một lớp hàn băng, cây nhãn lồng biến thành sương khói. Những địa phương còn lại đều bị mũi tên thứ hai của Trục Nhật Cung thiêu đốt thành đất khô cằn.

Chỉ là qua lại trong chốc lát, mọi người chỉ cảm thấy một đời dài như vậy, tựa như đã trải qua một trận đại chiến.

Chung Mị Sơ nói: "Ngân Hà Tinh Hán, bảo Trai tiên sinh lấy mai rùa của Huyền Quy ra, để bọn họ ở bên trong. Người có thân thủ tốt trông coi ở bên ngoài, hai ngươi đi an bài." Mai rùa của Huyền Quy có thể biến hóa to nhỏ, không chỉ có thể thay một bộ pháp khí, còn có thể làm công cụ phòng ngự, kiên cố không phá nỗi.

"Vâng."

Chung Mị Sơ nhẹ giọng nói: "Nghi Nhi, con cũng đi."

Nghi Nhi ló đầu từ cơ thể của Ngân Hà Tinh Xán, nói: "Bọn họ nhiều người như vậy, ta và A Phúc giúp người."

Chung Mị Sơ cũng không nói nhiều, nói: "Ngân Hà Tinh Xán, dẫn nàng trở về, bảo vệ tốt nàng."

Nghi Nhi trong lòng hoảng sợ: "Chí ít giữ lại hai người bọn họ giúp người, ta đi truyền tin." Nàng cảm thấy Chung Mị Sơ lợi hại, nhưng chỉ thấy nàng động thủ một lần, là cùng Đế Tuấn hóa long thân giao thủ ở Đông Hải. Nàng chưa từng toàn diện hiểu biết năng lực của Chung Mị Sơ, hiện tại thấy nàng đối diện với nhiều người như vậy, một mũi tên vừa rồi của Tả Thiều Đức khủng bố như thế, khó tránh khỏi lo lắng cho nàng.

Ngân Hà Tinh Xán là cận hầu của Chung Mị Sơ, tuyệt đối chấp hành mệnh lệnh của Long Vương, đáp một tiếng: "Vâng." Xoay người nói với Nghi Nhi: "Điện hạ."

Nghi Nhi nhìn thoáng qua Chung Mị Sơ, cũng không dám ở thời điểm như vậy giở tính trẻ con, chỉ có thể nghe lời nàng, đi đến chỗ mọi người nghỉ ngơi ở bên trong.

Viên Sơn biến lớn thân hình, hai tay rũ xuống đất, thân thể nhảy một cái, từ bên cạnh sơn động rơi xuống bên cạnh Chung Mị Sơ, như một ngọn núi rơi xuống đất, đại địa chấn động. Một đôi đồng tử màu cam trừng mắt với tu sĩ Tả gia, nhe răng gầm gừ.

Chung Mị Sơ nói: "Viên Sơn, trở về, bảo vệ bọn họ, đảm bảo bảo vệ bọn họ an toàn."

Giọng nói của nàng nhẹ nhàng, nhưng lại có uy nghiêm không cho cự tuyệt.

Viên Sơn sững sờ, nó tàn nhẫn với tu sĩ Tả gia, muốn xé nát bọn họ mới được, nhưng không cách nào chống cự mệnh lệnh của Chung Mị Sơ, gầm nhẹ một tiếng, thấy Chung Mị Sơ không mở miệng, chỉ phải xoay người, ngoan ngoãn trở về làm thần cửa.

Tả Thiều Đức nhìn người giấu ở trong trận pháp, đã nhận ra một ít nô lệ trong đó. Hắn kinh ngạc khi những nô lệ này giấu ở đây, nhìn dáng vẻ bọn họ là nghe lệnh Chung Mị Sơ, không, hẳn là nghe lệnh Thanh Loan.

Nhưng nô lệ chỉ nhận mệnh lệnh người có khế ước, Thanh Loan kia sao có thể có nhiều khế ước nô lệ như vậy.

Tuyệt không thể là Tả Viên Dung cho, huynh đệ kia của hắn có ngốc, cũng sẽ không chắp tay nhường lại nhiều khế ước như vậy.

Càng không thể trắng trợn cướp đoạt, cho dù có giết chết Tả Viên Dung, khế ước cũng sẽ đến trong tay Tả Nhạc Chi.

Thành Bạch Lộc rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hắn không biết được.

Ánh mắt Tả Thiều Đức rơi xuống trên người Chung Mị Sơ, mang theo xem kỹ, tựa như muốn nhìn ra manh mối.

Thuộc hạ nói: "Thành chủ, nàng chỉ có một người, chúng ta..."

Tả Thiều Đức cười nhạt: "Con mắt nào của ngươi nhìn thấy nàng chỉ có một người?"

Thuộc hạ không hiểu.

Chung Mị Sơ duỗi tay phải, làm thủ thế triệu hoán, trận pháp ngưng kết hạ xuống, lớn như khung của một ngọn núi, dòng khí kịch liệt tăng lên, thổi áo bào của mọi người múa tung.

Giống như tiếng gầm thét của một con cự thú từ thời viễn cổ truyền đến từ bên trong trận, cũng không phải một tiếng, mà là ngàn ngàn vạn vạn tiếng, không giống nhau.

Mọi người đều cảm thấy nghẹt thở.

Tả Thiều Đức cười lạnh: "Một đầu Long Vương, địch được thiên quân vạn mã."
Chương trước Chương tiếp
Loading...