Kiếp Trước Em Đã Chôn Cất Cho Anh

Quyển 1 - Chương 15



Lửa giận đã ngùn ngụt bốc lên trong đầu tôi từ lâu, hai bàn tay nắm chặt lại. Chỉ có điều, mấy người đàn ông ngồi trong phòng kia trông như đám xã hội đen mà tôi đã nhiều lần nhìn thấy trên ti vi, nhất thời tôi cũng không dám làm liều. Nhưng trong lòng tôi đã ngấm ngầm hạ quyết tâm, nếu bọn chúng dám động đến Mạt Mạt, tôi sẽ liều mạng với chúng, phải cứu bằng được Mạt Mạt ra khỏi chỗ này.

Thế là đầu óc tôi bắt đầu tưởng tượng ra một cảnh hỗn chiến, chai rượu và ghế có thể được dùng làm vũ khí, tôi còn nghĩ xem có nên gọi điện báo cảnh sát trước không. Vừa hay là hôm nay, hình như Đại T không đi làm, nếu không, tôi sẽ càng vững tâm hơn. Giờ đây, một mình tôi đơn độc chống chọi với năm tên xã hội đen, nếu có đổ máu thiệt mạng rồi, Mạt Mạt liệu có đau khổ ôm lấy tôi mà khóc. Nếu tôi thực sự chết đi chỉ vì một người con gái, liệu bố mẹ - người đã vất vả nuôi tôi khôn lớn – sẽ tiếp tục sống ra sao… Càng nghĩ, máu nóng trong người tôi càng sôi sùng sục.

Mạt Mạt lại điềm tĩnh một cách kỳ lạ, vẫn giữ một nét mặt không biểu lộ cảm xúc, giống như một người ngoài cuộc đang đứng xem trò vui vậy. Dũng khí và khí thế của Mạt Mạt khiến tôi không khỏi đưa mắt sang liếc trộm cô ấy. Mạt Mạt bình thản đưa tay rút điện thoại ra, nói với người ở đầu dây bên kia: “Ừm, Blue 18, tôi sẽ ra đón anh.”

Tắt điện thoại, ném cho những người đàn ông trong phòng một câu: “Đợi đấy.” rồi đi ra ngoài. Mấy người đàn ông đó cũng không ngăn cản. Tôi vội vàng bám theo sau.

Mạt Mạt đứng bên ngoài cửa quán bar yên lặng đợi ai đó, tôi đứng bên cạnh cô ấy nhưng cũng bị mọi chuyện xảy ra trước mắt khiến tôi không biết phải nói gì nữa. Chốc chốc, tôi lại đưa mắt sang liếc trộm cô ấy. Gió đêm thổi qua, thổi tung cả mái tóc của cô ấy, vài sợi tóc bị thổi bay vào chiếc miệng xinh xắn, trông càng thêm diêm dúa lẳng lơ. Tôi bỗng ngửi thấy mùi thơm từ cơ thể cô ấy, lần đầu tiên nhìn thấy trong mắt cô ấy có vẻ ngập ngừng, mơ hồ.

Lòng nhói đau, tôi hỏi Mạt Mạt xem có phải bị bọn người xấu ức hiếp không?

Cô ấy dường như không nghe thấy gì, vẫn đứng yên bất động, để mặt cho gió đêm quất tới tấp vào người, vào mặt. Ánh đèn đường chiếu vào làm cho đôi môi của cô ấy trở nên sáng lấp lánh. Cô ấy bỗng dùng hàm răng trên cắn chặt lấy môi dưới. Chỉ một động tác nhỏ đó thôi cũng đủ để tôi đoán được đằng sau vẻ điềm tĩnh ấy là một trái tim nhỏ bé, tội nghiệp đang run rẩy.

“Nếu không, để mai anh về mượn thêm ít tiền của bố?” Tôi nhìn cô ấy dò hỏi.

Cuối cùng, cô ấy đã nhìn tôi một cái, đôi mắt rất sáng, sau đó chỉ nhìn tôi mỉm cười, nụ cười với hàm ý biết ơn, đổ lộ đôi má lúm đồng tiền duyên dáng, “Cảm ơn, tôi đã có cách.”

Một câu nói của cô ấy đã đẩy tôi ra xa câu chuyện hàng nghìn dặm, tôi cũng không tiện nói thêm nhiều. Việc duy nhất tôi có thể làm lúc này, đó là ở bên cô ấy trước cửa quán bar, trong làn gió đêm thổi rát mặt. Một lúc sau, một chiếc Audi A4 lướt tới, dừng lại trước cửa quán, Mạt Mạt rảo bước chạy ra đón.

Một người đàn ông bước ra từ trong xe, đưa cái bọc đang cầm trong tay cho Mạt Mạt.

Người đàn ông đó nhìn sang tôi một cái rồi cùng Mạt Mạt đi vào bên trong quán bar. Tôi cảm thấy có chút ngượng ngùng, không biết mình được coi là gì, bạn? người tình? người hảo tâm? Muốn bỏ về trước nhưng lại không yên tâm, suy nghĩ một lát, tôi quyết định đi theo họ vào trong quán bar.

Vẫn là những động tác và cảnh tượng như ban nãy, nhưng lần này, con số phát ra từ miệng Mạt Mạt là “một vạn hai.”

Ngay sau đó, Mạt Mạt quay người bước ra ngoài. Mấy tên đàn ông trong phòng hưng phấn huýt sáo hò hét phía sau lưng, chúng nói Mạt Mạt quả có bản lĩnh, chỉ cần hai cú điện thoại đã nhẹ nhàng sai khiến được hai người đàn ông đến trả nợ cho mình.

Mạt Mạt cũng không có chút phản kháng.

Tôi và người đàn ông đi xe Audi A4 bám theo sau Mạt Mạt. Khi bước ra cửa, chúng tôi bất giác đưa mắt sang nhìn nhau một hồi, anh ta khoảng hơn ba mươi tuổi, tướng mạo cao lớn, đoan chính. Ánh mắt anh ta nhìn tôi chuyển từ ngạc nhiên sang không thèm để ý. Chắc anh ta cho rằng nhìn bộ dạng của tôi thế kia, nhất định không phải là đối thủ của anh ấy. Anh ta rảo bước đến bên cạnh Mạt Mạt, gọi tên cô ấy.

“Anh cứ về trước, tiền, trong hai ngày tới tôi sẽ trả.” Mạt Mạt dừng bước lại, quay sang nhìn anh ta.

“Mạt Mạt, em biết là anh không cần tiền của em! Anh yêu chính con người em mà.” Tôi dường như nhìn thấy chính bản thân mình trong ánh mắt của anh ta, muốn cố gắng duy trì sự tôn nghiêm của người đàn ông nhưng trước một cô gái như Mạt Mạt, lại trở nên thấp hèn như một con chó. Bởi vì đối với Mạt Mạt, cô ấy luôn có được đàn ông một cách dễ dàng nên cũng không coi đàn ông ra gì, điều đó khiến người ta đau lòng nhưng cũng không thể làm gì cô ấy được.

Mạt Mạt không nói thêm gì với anh ta nữa, bỗng nhiên quay sang nhìn tôi nói, đi thôi.

Tôi sững người lại, giống như một phi tần trong ba nghìn giai nhân chốn hậu cung bỗng chốc lột xác được hoàng thượng ân sủng, không dám tin tưởng, run rẩy sợ hãi nhưng lại xúc động đến nỗi trống ngực đập liên hồi, đi qua chiếc Audi A4, dùng đuôi mắt hào hứng liếc về phía anh ta một cái, thẳng lưng ưỡn ngực đi ngang qua anh ta. Ánh mắt thất vọng và phẫn nộ của anh ta khiến lòng tôi tràn đầy cảm giác mãn nguyện.

Tôi dùng ánh mắt kiêu ngạo mà nói với anh ta rằng, Audi A4 cũng không so sánh được với sự thiên vị của Mạt Mạt!

Chỉ có điều, tôi đã đánh giá quá cao vị trí của mình, coi thường tình yêu của Mạt Mạt.

Bước ra khỏi quán rượu, tôi đi bên cạnh Mạt Mạt, cô ấy giống như một cô gái nhỏ bé, yếu ớt đang cần tôi cởi áo khoác ngoài ra bao bọc lại.

Cô ấy cứ bước đi yên lặng như vậy, tôi không hỏi cô ấy đã có chuyện gì xảy ra, tại sao lại phải đưa tiền cho đám người đó. Tôi không muốn biết những chuyện xảy ra giữa cô ấy và những người đàn ông khác trong đêm tối. Điều mà tôi muốn nghe, muốn thấy chỉ là một cô gái nho nhã đã từng nói với tôi trong cửa hàng hoa: “Chỉ rót bảy phần, ba phần còn lại là tình cảm.”

Mạt Mạt bỗng quay người sang hỏi tôi: “Anh cần tiền hay cái khác?”

“Cái gì?” Tôi nhất thời chưa kịp phản ứng gì.

“Gần đây tôi hơi khó khăn, chưa thể trả ngay tiền cho anh được.” Mạt Mạt nhìn tôi, màu vàng nhạt của đèn đường chiếu vào hai con ngươi linh hoạt trong mắt Mạt Mạt, sâu thẳm như một dải đen tuyền.

“Cái khác là cái gì?” Tôi có chút mơ hồ, có chút đã hiểu rõ, vừa lo lắng không yên vừa lại có một chút hy vọng.

Mạt Mạt ngay lập tức cầm lấy bàn tay phải của tôi, đặt nó lên ngực của cô ấy, nói với tôi bằng một giọng vốn vẫn trấn tĩnh như vậy: “Nhưng, tôi có thể lên giường cùng anh.”

Cô ấy nói muốn lên giường với tôi, cô ấy đặt tay tôi lên khuôn ngực đầy đặn của cô ấy. Khi bàn tay tôi vừa chạm vào ngực cô ấy, tôi vội rụt phắt tay lại theo phản xạ tự nhiên, nhưng cảm giác khó tả về sự đụng chạm đó vẫn âm ỉ trong tâm trí tôi, mãi lâu sau vẫn chưa tan biến hết.

Mềm, quả thực là rất mềm!

Cái cô bé Mạt Mạt chưa đầy 19 tuổi này, ngoại hình giống như một thiên sứ, có khí chất tao nhã thoát tục, trong sự năng động có cả vẻ thướt tha yêu kiều, vô cùng diêm dúa lẳng lơ, mỗi khi cười lại mang theo hai lúm đồng tiền đáng yêu, xinh xắn. Am hiểu trà đạo, khi thưởng trà giống như một tiểu thư con nhà khuê các được giáo dưỡng cẩn thận. Một cô gái như vậy, trước mặt một người đàn ông mới gặp chỉ có 3 lần đã nói có thể lên giường cùng người ấy. Cô ấy làm sao có thể diễn đạt ý nghĩ “dùng thân thể để trả nợ” một cách trôi trảy, không một chút xấu hổ như vậy được! Cô ấy đã trải qua những gì, tuổi thơ đã phải chịu nhiều oan ức? Đã quen dùng những đồng tiền nhuốm đẫm sự dâm dục? Hay từ khi sinh ra đã là một con đĩ?

Tôi nhìn cô ấy, từ những ngạc nhiên ban đầu đã chuyển sang cảm giác đau khổ, tuyệt vọng vô cùng. Cô ấy đứng dưới ánh đèn đường, khuôn mặt không đỏ, trái tim không đập rộn rã, sóng mắt dâng trào, lạnh lùng như ánh trăng. Ánh mắt cô ấy nhìn tôi vẫn thong thả bình tĩnh như vậy, dường như tất cả mọi việc trên đời này đều không liên quan gì tới cô ấy, dù rằng cô ấy đã chót nhúng chàm, đã chịu sự ghẻ lạnh, khinh miệt của người đời, tất cả đều không liên quan tới cô ấy. Cô ấy thậm chí còn chẳng buồn giả vờ rằng “tôi vốn là một cô gái lương thiện, yêu thương cuộc sống” nữa.

“Em nói cái gì?” Tôi nheo mắt lại hỏi. Nhưng, tôi vẫn mong rằng tôi đã nghe nhầm, đã hiểu nhầm rồi.

“Anh cần tiền, hay là cần thân thể tôi?” Cô ấy thay đổi lại cách hỏi. Vẫn một thái độ bất cần.

Tiền hay là thân thể… là do người phụ nữ trước mặt tôi đây quá đơn giản hay là do tôi quá ngây thơ? Tôi vẫn cho rằng cô ấy còn có thể được cứu rỗi, vẫn cho rằng cô ấy thanh cao giống như trà, nhưng cô ấy quả nhiên lại chỉ là một con đàn bà hèn mạt tự hủy hoại bản thân mình mà thôi.

“Khi nào em có tiền thì mang trả anh, anh không cần lên giường với em.”

Mạt Mạt cuối cùng đã thay đổi ánh mắt nhìn tôi, bắt đầu chăm chú nhìn tôi bằng một ánh mắt khác, “Tôi cứ nghĩ rằng anh đã để ý đến tôi.” Cô ấy thẳng thắn nói.

Đâu chỉ là để ý, đó là yêu thích! Chính vì yêu thích, quá yêu thích, quá lưu tâm, lưu tâm đến độ lúc nào cũng suy tính hơn thiệt, lưu tâm đến nỗi không muốn chia sẻ em với ai. Nhưng cái cách em tự làm hại em như vậy khiến tôi không thể cứu được em. Thứ mà tôi có thể cứu vớt được, đó chỉ là bản thân tôi thôi, có nghĩa là, tôi sẽ phải giữ khoảng cách với em. Tôi đau đớn hét lên trong lòng.

Tôi không nhìn cô ấy, không dám nhìn lại cô ấy.

“Tiền, tôi sẽ trả lại cho anh. Nhanh nhất có thể. Bây giờ, tôi về đây.” Cô ấy nói xong, quay người định bước đi.

“Đợi một chút!” Tôi gọi cô ấy lại, “Tại sao ban nãy, em không đề nghị cùng lên giường với người đàn ông đi xe Audi đó?” Hỏi câu đó xong, tôi lại tự trách mình là đồ ngốc nghếch, cô ấy chắc chắn phải thường xuyên lên giường cùng người đàn ông đó, vì vậy mới có cuộc giải cứu ngày hôm nay chứ.

“Bởi vì… ” Cô ấy chăm chú nhìn tôi, đôi mắt sáng như vầng trăng non, “Anh ta cảm thấy tôi chỉ đáng một vạn hai, anh lại cảm thấy tôi đáng toàn bộ của anh.” Nhưng, toàn bộ của tôi chỉ có vẻn vẹn tám nghìn đồng thôi. Tôi xấu hổ nghĩ thầm, Mạt Mạt quả nhiên vẫn còn rất trẻ con, chỉ dùng tư duy của mình để phân tích thế sự.

“Em luôn dùng tiền để đánh giá tất cả mọi việc sao?” Tôi hỏi.

“Nếu không thì dùng cái gì? Còn cái gì thực tế hơn tiền bạc nữa?” Câu trả lời của cô ấy khiến tôi đuối lý, không biết phải nói như thế nào. “Tôi biết, anh rất muốn có được tôi. Tôi vốn đã nghĩ rằng, chỉ có anh là không coi thường tôi.” Cô ấy nói tiếp, đầu bỗng nhiên nghẹo sang một bên, đôi môi mím lại, có vẻ hơi bất đắc dĩ, “Không ngờ, thực ra anh cũng như vậy. Mặc dù rất muốn đùa giỡn với thân thể tôi, nhưng khi đem so sánh với tiền, đương nhiên là tiền lại quan trọng hơn.”

Cô ấy không khóc, giọng nói cũng không khản đặc lại, chỉ có hơi một chút thương cảm không thật dễ cảm nhận, nhưng, chỉ bây nhiêu đó thôi cũng đủ làm tôi đau xót.

Cô ấy quả nhiên đã cho rằng, đàn ông trên khắp thế giới này chỉ cần đến thân thể cô ấy, không có ai thực sự tôn trọng cô ấy cả. Mà lúc này đây, cô ấy cũng đang đánh đồng tôi cũng với đám người đàn ông đó. Cô ấy đâu biết rằng, tôi đối với cô ấy, chỉ có sự thương cảm, chỉ có lòng ái mộ, không hề có một ý khinh miệt nào.

Chính vì tình yêu say đắm như vậy, tôi sao có thể giải tỏa dục vọng của mình trên thân thể của cô ấy như những người đàn ông khác được?

Mạt Mạt lại không đợi những câu nói tiếp theo của tôi. Khi tôi còn đang giãy giụa thoát ra khỏi những giày vò suy nghĩ để trở về với thực tại thì bóng của cô ấy đã biến mất phía sau ánh đèn đường rồi.

Khi tôi về đến nhà, Uyển Nghi đã đang nghiêng người nằm ngủ trên ghế sôpha rồi. Cả người cô ấy vẫn còn phảng phất chút hơi rượu. Nhìn khuôn mặt trắng xanh còn nguyên những vệt nước mắt của cô ấy, tôi bỗng nhiên lại cảm thấy vô cùng áy náy. Tôi gọi tên Uyển Nghi, cô ấy vẫn ngủ say. Khi tôi bế cô ấy vào phòng ngủ, Uyển Nghi vòng hai tay ôm lấy cổ tôi theo phản xạ tự nhiên, mắt vẫn nhắm chặt, khe khẽ hỏi: “Chồng ơi, anh giận em phải không?” Tôi thấy tim mình đau nhói, hai tay ôm cô ấy chặt hơn, muốn nói câu gì đó an ủi, vỗ về nhưng lại chẳng thốt ra được tiếng nào cả. Bởi vì, mới chỉ một giờ đồng hồ trước đây thôi, đầu óc tôi vẫn đầy ắp ý nghĩ sẽ đổ máu hy sinh vì một người con gái khác. Dù rằng, giữa tôi và Mạt Mạt chưa hề xảy ra chuyện gì, nhưng trái tim tôi đã có một sự thay đổi khó mà chỉnh sửa lại được.

“Chồng ơi, em sai rồi.” Đối diện với lời xin lỗi của Uyển Nghi, tôi lại không thể nở một nụ cười khoan dung. Bởi, toàn thân tôi đang mệt mỏi rã rời.

Cả đêm hôm đó, Uyển Nghi ngủ không yên giấc, cứ nửa tỉnh nửa mơ rồi nằm cuộn tròn trong lòng tôi, luôn miệng hỏi tôi “Có phải là anh không cần em nữa không.” Giống như một con mèo nhỏ đáng thương sắp bị chủ nhân của nó ném ra ngoài cửa.

Sáng ngày hôm sau, khi đã tỉnh cơn say, con mèo nhỏ đó lại trở về làm một cô công chúa ngạo mạn và cứng nhắc. Cô ấy đứng trên đầu giường, đưa ánh mắt của người đang đứng ở vị trí cao hơn nhìn xuống tôi và tra hỏi xem tối qua tôi đi đâu, đi với ai, nam hay nữ.

Tôi hơi chột dạ, nghĩ đại một lý do nói dối cô ấy. Tôi nói rằng có một người bạn trai, người nhà cậu ấy phải nằm viện nên cần tiền, nhờ tôi đưa tiền đến đó.

Uyển Nghi là một cô gái thuần tính, cô ấy chỉ càu nhàu tôi rằng tại sao lại đem hết số tiền có được mang cho mượn chứ không nghi ngờ gì về tính xác thực trong lời nói của tôi.

Đại T nói, dạo này, tâm trí tôi rất hay lơ đãng, rồi cậu ấy phân tích: Tám nghìn đồng bị một người con gái lẳng lơ, sa đọa lấy đi thì tâm trí sao không lơ đãng được cơ chứ. Tôi chỉ cười mà không trả lời. Sau đó, Đại T lại nói: “Tôi thấy, cậu hình như không để ý tới 8 nghìn đồng đó.” Rồi lại nhìn tôi rất nghiêm túc, “Uyển Nghi là một cô gái tốt!” Đại T nhắc đi nhắc lại rằng Uyển Nghi là một cô gái tốt, còn Mạt Mạt thì sao, cậu ấy nói rằng cô ấy chỉ là một cô gái hư hỏng đã lừa tiền của tôi mà thôi.

Uyển Nghi đúng là một cô gái tốt. Cô ấy đứng trên sân vận động trong trường học, gấu váy bay bay, trẻ trung rạng rỡ, nụ cười duyên dáng, xinh tươi còn rạng rỡ hơn cả ánh nắng mặt trời.

Uyển Nghi đúng là một cô gái tốt. Cô ấy hiếu thuận với bố mẹ tôi còn hơn cả tôi – đứa con ruột của ông bà. Thi thoảng, cô ấy lại gọi điện hỏi thăm bố mẹ tôi. Có những buổi cuối tuần, tôi không có thời gian rỗi, cô ấy bèn tự mình về thăm bố mẹ tôi. Chiếc nhẫn của mẹ tôi tặng cô ấy mặc dù không sang trọng cũng chẳng đặc biệt nhưng được cô ấy coi như một báu vật, lúc nào cũng đeo trên ngón tay áp út, ngượng ngùng và hạnh phúc tuyên bố về thân phận của mình.

Uyển Nghi đúng là một cô gái tốt. Cô ấy chu đáo dịu dàng. Biết tôi không có nhiều tiền, lại có tính tự trọng cao của một người đàn ông, thế là mỗi ngày, cô ấy đều bí mật để thêm ít tiền vào ví tiền của tôi, mỗi lần ra ngoài cùng tôi đều nũng nịu đòi tôi mua cho thứ này thứ kia.

Uyển Nghi đúng là một cô gái tốt. Trước sự theo đuổi của vô số ứng viên cao lớn đẹp trai hơn tôi, nhiều tiền hơn tôi ở trường học nhưng cô ấy đều lịch sự từ chối, một lòng một dạ theo tôi, chỉ đối tốt với tôi. Từ ngày sống chung với tôi, cô ấy chỉ mơ đến ngày được làm cô dâu của tôi bất kể tôi sang hèn hay không có tiền đồ gì cả.

Uyển Nghi đúng là một cô gái tốt… Ưu điểm của cô ấy nhiều đến nỗi ngay cả khi nhắm mắt lại, giơ tay ra cũng có thể chạm phải vô số điểm tốt ấy. Còn Mạt Mạt thì sao. Nhược điểm của cô ấy cũng có rất nhiều. Nhưng không hiểu tại sao, khi đem hai người con gái đó ra so sánh, tôi lại có phần cảm thương cho Mạt Mạt, rõ ràng là vẫn có sự thiên lệch dành cho Mạt Mạt. Dù rằng, Uyển Nghi giờ đây đang là bạn gái của tôi, còn Mạt Mạt, chỉ là bà chủ của cửa hàng bán hoa, là con nợ, là khách… giữa chúng tôi chưa hề nói đến từ nào ám chỉ sự yêu thương, thậm chí ngay cả từ liên quan tới bạn bè cũng không có.

Ngay cả Đại T cũng đã nhìn thấy điều gì đó, đã nhắc nhở tôi rằng Uyển Nghi là một cô gái tốt. Nhưng có những việc không thể làm theo lý trí, đặc biệt là tình cảm. Trước ánh mắt quan tâm của Đại T, tôi có phần không dám đối diện.
Chương trước Chương tiếp
Loading...