Kiều Thê Như Vân

Chương 16: Gậy ông đập lưng ông



Biện Kinh phồn hoa vượt ra khỏi Thẩm Ngạo tưởng tượng, dọc theo đường, cửa hàng mọc lên san sát như rừng, cờ bay phấp phới, người qua đường hối hả, thanh âm thét to rao hàng nối liền không dứt, thân ở trong đó, lại để cho Thẩm Ngạo có cảm giác đang bước trên đường dành riêng cho người đi bộ ở đời sau.

Thẩm Ngạo mang theo Ngô Tam nhi, nhàn nhã bước chậm trong dòng người, hắn đeo khăn chít đầu, mặc trên người chính là áo tơ vừa vặn, trên tay đong đưa quạt giấy, rất có phong thái công tử văn nhã.

Quần áo là của Chu Hằng, hiện tại, vai diễn của Thẩm Ngạo là một thiếu gia, mà Ngô Tam nhi chính là gia phó của hắn.

Cách miếu thổ địa không xa, có một nơi trà trang (quầy bán trà), nhà này tuy có cái chữ trà, thực sự là đồng thời bán rượu, thậm chí lầu hai còn cung cấp phục vụ như khách điếm (khách sạn).

Mặt tiền cửa hàng trà không lớn, bàn trà khiêm tốn hơn so với cửa hàng sát đường, chỉ là lưu lượng khách không ít, đi vào trong tiệm, bảy tám cái bàn, chỗ ngồi đã đầy người.

Uống trà uống rượu tại đây so với mặt mấy chỗ khác thì tiện nghi hơn rất nhiều, nghĩ đến cũng đúng, sinh ý thịnh vượng, nguyên nhân phụ thuộc khá nhiều vào may mắn.

"Người này mỗi ngày đến nơi đây uống trà, chắc hẳn chính là nhìn trúng giá rẻ tại đây, người này ngay cả chút tiền ấy đều tính toán, như vậy người này thập phần keo kiệt." Thẩm Ngạo nghĩ nghĩ, liền nhấc chân đi vào, sau lưng, Ngô Tam nhi thấp giọng nói về phía chỗ ngồi gần cửa sổ: "Đúng là hắn."

Thẩm Ngạo nhìn qua, chỉ thấy một người mập mạp lông mi rất nhạt ngồi gần cửa sổ, bụng phệ, mặt tròn má mập, mặc lĩnh áo hoa viên ngoại, đầu đội khăn lụa, nhàn nhã tự đắc uống trà.

Thẩm Ngạo đánh mắt về hướng Ngô Tam nhi, đi qua phía vị trí gần cửa sổ, lúc gần sát người nọ, dùng sức giẫm xuống chân tên mập mạp.

"Ôi..." Mập mạp lập tức bị đau, kêu lên.

Thẩm Ngạo vội vàng đỡ hắn, mặt đầy xin lỗi nói: "Đắc tội, đắc tội." Mặc dù trong miệng hắn nói như thế, một tay lại nhẹ nhàng linh hoạt sờ về hướng lưng áo tên mập mạp, rút một túi tiền nhỏ ra, cất vào trong tay.

Đây là tuyệt chiêu thủ đoạn đặc biệt của Thẩm Ngạo, ăn cắp có hai yếu điểm, một là phải dẫn chú ý của đối phương tới nơi khác, một cước này đạp xuống, chú ý của mập mạp liền chuyển qua chân đau. Thứ nhì là yêu cầu nhanh tay lẹ mắt, Thẩm Ngạo là đạo tặc, chỉ cần công phu tay chân, túi tiền đối phương liền thần không biết quỷ không hay rơi vào trong tay hắn.

"Ngươi bị mù hả?" Mập mạp thống mạ, trợn mắt trừng mắt nhìn Thẩm Ngạo.

Thẩm Ngạo liên tục tạ lỗi, mập mạp cũng không thể làm gì hắn, đành phải ăn ngậm bồ hòn, tiếp tục uống trà.

Trộm hắn túi tiền là bước đầu tiên, Thẩm Ngạo tìm cái bàn gần mập mạp, ngồi xuống, hô to về hướng người hầu trà: "Trà tốt nhất."

Trà trang to như vậy chỉ có một tiểu nhị, người này đã bề bộn đến mức chân không chạm đất. Trông thấy Thẩm Ngạo mặc một bộ công tử ca, không dám chậm trễ, vội vàng mang theo ấm trà tới, châm trà cho Thẩm Ngạo.

"Đây là cái trà gì, sao giống với nước tiểu ngựa vậy? Là khi dễ bổn công tử không có tiền sao?" Thẩm Ngạo thấy trà, lập tức nhíu mày, vỗ bàn hét lớn, lập tức dẫn tới rất nhiều người chú ý. Mà ngay cả mập mạp kia cũng ghé mắt nhìn sang đây.

Người hầu trà cười nói: "Công tử bớt giận, cái này đã là nước trà tốt nhất của bổn điếm."

Thẩm Ngạo hung dữ nói: "Cút đi, nếu không phải tình hình kinh tế bổn thiếu gia gần đây căng thẳng, cái cửa điếm này của ngươi cho dù lấy đại kiệu tám người khiêng mời ta đến, ta cũng tuyệt đối không đến."

Người hầu trà mang theo ấm trà hậm hực rời đi, trong lòng mắng: "Cái gì đó, nhìn ngươi ăn mặc thế này còn tưởng rằng là cái thiếu gia nhà đại phú gì. Thì ra cũng là không có tiền."

Thẩm Ngạo cầm lấy trà chén nhỏ, bộ dạng lại rất ưu nhã thổi bọt trà, uống một hớp, nhíu mày lại nói: "Cái trà này tỉ lệ không tốt cũng thì thôi, không thể tưởng được cửa vào cũng kém như vậy, phi phi phi... Sớm biết thế này, nên đi Quy Vân lâu, chỗ đó có trà Long Tĩnh tốt."

Thanh âm của hắn không lớn, so với lớn tiếng quát vừa rồi thì yếu hơn nhiều, nhưng cũng đủ làm cho cách mập mạp ngồi bên cạnh nghe thấy.

Ngô Tam nhi đứng hầu ở bên, trong miệng nói: "Thiếu gia chấp nhận một ít là được rồi, hôm nay trong nhà đã phải chi rất nhiều thứ lặt vặt, lại vừa không có tiền thu vào, Quy Vân lâu không thể đến nữa, nước trà chỗ đó quá đắt."

Thẩm Ngạo hừ lạnh, mắt lé liếc nhìn Ngô Tam nhi: "Nô tài, ngươi mò mẫm lải nhải cái gì? Bổn công tử không có tiền sao? Cùng lắm thì lại tìm chút ít hồ lô trong nhà, cầm đi bán, lấy của cải tiền mặt là được, thời điểm cha ta còn sống, đường đường là thiếu gia, gia tài to lớn, hôm nay dù không sung túc, còn không uống nổi trà ngon sao?"

Vừa rồi Thẩm Ngạo hét lớn một câu, khiến cho không ít người chú ý, giờ phút này mọi người vùi đầu uống trà, kỳ thật đều ở hữu ý vô ý nghe một đôi 'chủ tớ' này đối thoại, Thẩm Ngạo nói đến đây, rất nhiều người liền bừng tỉnh đại ngộ trong lòng: "Thì ra người này là công tử lụi bại, cảnh tượng huy hoàng của tổ tiên đã qua, đến trong tay tên phá gia chi tử này, chỉ sợ gia nghiệp trong nhà đều đã mất hết."

Người này là một loại thiếu gia ăn chơi thành Biện Kinh, nhiều lắm, giàu nữa cũng chỉ là đời thứ ba, gặp phá gia chi tử như vậy, gia nghiệp lớn hơn nữa cũng chơi hết.

Ngô Tam nhi nói: "Thiếu gia, hôm nay ngoại trừ một ít tranh chữ vô dụng, trong nhà đâu còn có cái gì có thể bán, hôm qua mấy cái chai lọ Thanh Hoa, hiệu cầm đồ nhà giàu chỉ nói cầm được ba trăm văn, sau này chỉ sợ... Ai..." Ngô Tam nhi thở dài, một bộ dáng nô bộc trung thành: "Thiếu gia, ta khuyên ngươi kiềm chế, từ từ đọc sách, có lẽ còn có thể lấy cái công danh, nếu không sau này thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ."

Thẩm Ngạo cười lạnh: "Chuyện của ta ai cần ngươi lo, đi sang một bên."

Ngô Tam nhi liền không nói. Thẩm Ngạo tiếp tục uống trà, trong miệng lại hùng hùng hổ hổ, một hồi nói trà chất lượng quá kém, một hồi nói trên bàn có mỡ đông, có khi lại hát một câu ca, không coi ai ra gì, rất hung hăng càn quấy, rất sĩ diện.

Một lát sau, mập mạp ngồi cạnh đó mời người hầu trà đến nói: "Tiểu nhị, thanh toán."

Người hầu trà cười hì hì mang theo bình trà đi qua, nói: "Khách quan, hai chén trà tốt nhất, tính chung là tám văn tiền."

Mập mạp gật gật đầu, đi sờ túi tiền bên hông. Rất nhanh, sắc mặt liền có chút thay đổi, hắn đứng lên, mò mò bên trái, lại trở mình, lại tìm tòi tới tay áo. Người hầu trà dáng tươi cười đứng bên có chút cứng lại, cũng không có dạng nhiệt tình như vừa rồi.

Mặt mập mạp đã tái rồi, khóe mắt giờ phút này không ngừng run rẩy, mồ hôi lạnh chảy ròng trên cái trán và thái dương, tay mập mạp lục lọi bốn phía quanh thân, trong miệng lẩm bẩm nói: "Kỳ quái, rõ ràng lúc đi ra ngoài còn thắt túi tiền ở bên hông, làm sao lại không có?"

Mập mạp này tốt xấu cũng coi như là người có chút thể diện, tại quán trà không được nợ tiền, nếu bị phục vụ dây dưa, cái này rất không hay. Hơn nữa ở phía trong cái túi tiền kia cùng để mấy lượng bạc vụn và mấy trăm văn tiền, thoáng cái không thấy bóng dáng, trong lòng mập mạp cũng rất đau lòng, những số tiền này, cũng đủ hắn uống trà nửa năm.

"Khách quan đã quên mang theo tiền?" Sắc mặt người hầu trà kia càng kém, trong mắt trồi lên một tia lãnh ý. Khách nhân như vậy hắn thấy rất nhiều, trong miệng nói không có tiền, nói ngày thứ hai sẽ tính tiền, ai ngờ về sau không gặp lại được bóng dáng.

Tại đây, lưu lượng khách nhiều, khách quen có không ít, chỉ là người hầu trà không quan tâm lắm, cũng không có giao tình cùng bọn họ. Còn nữa, hắn chỉ là tiểu nhị, khách nhân không tính tiền, hắn cũng không dễ bàn giao với chưởng quầy bên kia, cho nên trong lòng hắn đã quyết định chủ ý, nếu khách nhân này không phải lấy ra tiền, kiên quyết không để cho hắn đi.

Mập mạp gật đầu nói: "Này, tiểu nhị, có thể để cho ta về nhà một chuyến lấy tiền hay không?"

Người hầu trà đặt ấm trà lên bàn, hai tay khoanh lại, mặt lạnh lùng nói: "Khách quan, chúng ta nơi này là mua bán nhỏ, không ký sổ, không thanh toán tiền trà nước, liền không cho phép ra khỏi cái cửa này."

Tâm tình mập mạp vô cùng bực bội, túi tiền không cánh mà bay, bên này, một tiểu nhị dùng lời ác nói hắn, cũng lập tức nổi giận, cao giọng nói: "Gọi chưởng quầy các ngươi đến, ta nói với hắn, ta là khách quen ở đây, ngươi còn đòi vài cái văn tiền này? Biết ta là ai không? Ngươi bị mù mắt hả?."

Người hầu trà bắt đầu khóc lóc om sòm, trong miệng hùng hùng hổ hổ: "Nô tài, ngươi không giao tiền trà nước, gọi ai tới cũng không hữu dụng. Cho dù ngươi là Thiên Vương lão tử, cũng phải trả tiền trà nước trước."

Hai người tranh chấp, ngươi một lời ta một câu, về sau, người hầu trà vén tay áo lên, rất có một tư thế động thủ, chưởng quầy đi ra từ phía sau, nghe nói có người không trả tiền, cũng là nghiêm cái mặt, lôi kéo mập mạp muốn đi báo quan.

Mập mạp kia đâu phải là đối thủ người hầu trà, huống chi nơi này là địa bàn của người ta, nếu đi báo quan, sự tình sẽ náo loạn. Khí thế của hắn thoáng cái đã yếu đi nhiều, khuôn mặt quắt như lá cây.
Chương trước Chương tiếp
Loading...