Kim Cương Khế Ước
Chương 49: Con Cừu Nhỏ Biến Thành Sư Tử Cái
Mặc Thiên Trần khuôn mặt đầy lệ nhìn anh, anh vì cái gì lại ình là đúng? Anh vì cái gì lại lãnh khốc vô tình như thế ? Anh vì cái gì lại ưa thích cướp đi vận mạng của cô? Ạnh vì cái gì phải đối với cô nghiêm khắc ra lệnh như thếcô đã vô cùng kiên nhẫn nhẫn nại ở lại cùng với anh, nhưng khi biết được tin tức của con gái thì lại bị cắt đứt, cô không thể nhịn được nữa, mọi sự kiên nhẫn trong cô đã bị sụp đổ, cô không thể ngoan ngoãn để thực thi mệnh lệnh của anh, cô không muốn mình bị anh thao túng như một quân cờ, coi như cô là một quân cờ, một con cờ trong binh sĩ, vĩnh viễn không có đường lui , than ở tại Sở Hán cũng có thể nghiêng sang trái phải rồiMặc Thiên Trân hai mắt rưng rưng, bả vai rung động,ngực không ngừng phập phồng, hay tay bé nhỏ nắm chặt tay nắm đấm, không thể nghi ngờ được lúc này đây cô đang ở trong trạng thái tức giận đến cực hạn, đây là lần đầu tiên cô công khai phản kháng anhCúc Như Khanh không ngờ rằng con cừu nhỏ luôn luôn chịu nhẫn nhục lúc này đây lại đứng lên đối kháng anh,lúc này trông cô như một con sư tử cái sắc bén cùng dũng mãnh, nhưng Cúc Như Khanh anh là ai chứ, cho tới bây giờ chỉ có anh mới có thể nắm mọi chuyện trong tay, khi Mặc Thiên Trần không chịu cho anh nắm tay thì chuyện duy nhất cần làm chính là trực tiếp kéo cô lên xeKhi anh “ Phanh” một tiếng đóng cửa xe lại, sau đó đi tới tay lái, lái xe rời đi bệnh viện, gương mặt tuấn tú nhìn thẳng về con đường phía trướctrên xe hai người, ai cũng không nói gì, Mặc Thiên Trần vẫn còn đè nén khóc thút thít, Cúc Như Khanh đốt một điếu thuốctrên xe hai người, ai cũng không nói gì, Mặc Thiên Trần vẫn còn đè nén khóc thút thít, Cúc Như Khanh đốt một điếu thuốcCúc Như Khanh trở lại vịnh Aegean Sea, sau đó anh trực tiếp trở lại thư phòng, cả buổi tối cũng không có đi ra ngoàiMặc Thiên Trần khóc suốt cả một buổi tối , cho tới ngày thứ hai cũng không có tinh lực để đi làmcô bị điện thoại của mẹ mình đánh thức, cô tiếp nhân điện thoại của Lý Tình Y lo lắng không thôi hỏi cô: “ Thiên Thiên , con là phu nhân của Cúc gia, là người lớn phải độ lượng một chút, không cần cùng Minh tinh của làng giải trí chấp nhặt những chuyện nhỏ nhặt. Hơn nữa trong bụng con bây giờ lại có bé cưng, lại càng phải vui vẻ một chút chứ“Mẹ, mẹ nói gì vậy?” Mặc Thiên Trần đau đầu như muốn vỡ tung ra, cô còn đang rơi vào trạng thái mơ hồcô ngồi dậy nhìn đã qua thời gian làm việc, lúc này đã hơn mười giờ rồi, sao lại có thể trễ như vậy? cô mở máy tinh lên, liền thấy được tin tức giải trí, cô cùng Cúc Như Khanh còn có cả Thiên Mộ Đình lên trang bìa của tờ báo, chính là ngày hôm qua cô ngồi chồm hổm trên mặt đất khóc thút thít, Cúc Như Khanh tức giận ném cô lên xeTrời ạ ! Bọn họ bị đám chó săn chụp ảnh được rồi sao? không chỉ có như thế, bọn họ vô luận lại tung tin với tựa đề nội dung cũng hoàn toàn bịa đặt làm điên đảo thị phi, chỉ vì gia tăng lượng tiêu tụ mà Tương Mạc lại đi đào xới chuyện riêng tư. trên tin tức nói Cúc Như Khanh khó quên tình cũ đến bệnh viện thăm tiểu thiên hậu Thiên Mộ Đình, bị Cúc phu nhân theo dõi ở bệnh viện còn làm náo loạn cả ở bệnh việnKhó trách mẹ lại lo lắng mà gọi điện tơi đây, Mặc Thiên Trần bắt đắc dĩ kêu một tiếng, đây là có ý gì chứ? cô chán nản ngồi ở trên ghế sa lon, sau đó Cúc Như Khanh quần áo chỉnh thể đại quang lâm hạ giá đến, cô không chút nào để ý đến bộ dạng của anh, cô biết tối hôm qua anh căn bản không có vào nhàKhó trách mẹ lại lo lắng mà gọi điện tơi đây, Mặc Thiên Trần bắt đắc dĩ kêu một tiếng, đây là có ý gì chứ? cô chán nản ngồi ở trên ghế sa lon, sau đó Cúc Như Khanh quần áo chỉnh thể đại quang lâm hạ giá đến, cô không chút nào để ý đến bộ dạng của anh, cô biết tối hôm qua anh căn bản không có vào nhàNgay sau đó, mẹ của Cúc Như Khanh cũng gọi điện tới đây, Liễu Nam mặc dù giọng nói có chút uyển chuyển bình thản, nhưng cô biết rõ ý tứ trong những câu nói đó chính là bảo cô không cần để ý đến những tin tức đó, Mặc Thiên Trần xin lỗi bà, sau khi cúp điện thoại xong, ngay lúc đó Cúc lão gia lại gọi tới“Ông nội, thật xin lỗi………..” Mặc Thiên Trần nói giọng khan khan xin lỗiCúc Hồng Nghiêu cười ha hả : “ Nha đầu, phải chịu đựng! Ông nội tin tưởng con “
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương