Kim Phong Ngọc Lộ

Chương 13



*

Thẩm Kính Đình đọc xong “Hối quá trạng”* nhi tử viết, không nói lời nào đánh giá y. Thiếu niên cúi đầu đứng bên cạnh, thỉnh thoảng âm thầm liếc sang, bắt gặp ánh mắt cha liền vội vã rũ mắt xuống.

* 悔过状 – hối quá trạng: thư ăn năn.

Thẩm Kính Đình hơi nhíu mày — sao nhốt mấy ngày, không chỉ không gầy đi mà ngược lại khí sắc còn hồng hào hơn, so với ngày trước thậm chí hoạt bát khỏe khoắn hơn nhiều.

Thẩm thị tất nhiên không biết, hai vị lão gia trong hậu viện tuy trên mặt đều nói muốn phạt nặng, thực tế chỉ toàn lá mặt lá trái, sợ bảo bối bị đói bụng, không chỉ một ngày ba bữa, ngay cả điểm tâm cũng không thiếu một món.

Cảm giác được ánh nhìn chằm chằm phía trước, tuy trong lòng Từ Bảo Chương có chút sợ sệt, nhưng đến cùng ai hiểu cha bằng con, đánh bạo lấy lòng nói, “Cha, Viên Viên lần này thật sự biết sai rồi.”

Vẻ mặt Thẩm Kính Đình lạnh nhạt đáp, “Lần này ngươi biết sai không sao, ngược lại còn có thể có lần tiếp theo.”

Thiếu niên không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn ngậm miệng. Y biết rõ tính tình cha, lúc tâm trạng tốt chỉ sợ thế gian này không tìm ra ai dịu dàng hơn người, một khi thật sự nổi giận, trên mặt hoàn toàn là vẻ lạnh nhạt, có thể nói ra những câu chọt trúng chỗ đau, không thèm nể tình lấy một phần.

Thẩm Kính Đình nhìn nhi tử, trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng dường như cũng hạ được quyết tâm, nói với người hầu, “Đi mời Dương Ông đến đây.”

Từ Bảo Chương thấy một nam nhân trung niên xa lạ được dẫn tới — gọi là nam tử, nhìn trang phục thì hiển nhiên là nam khào quản gia nội trạch, tuổi tác có vẻ không lớn lắm, dáng dấp hòa ái thân thiết, khá dễ khiến người khác nảy sinh hảo cảm trong lòng. Hắn cung kính khom người nói với hai vị chủ nhân, “Tiểu nhân kiến quá Thẩm gia, Từ đại thiếu gia.”

Từ Bảo Chương nghi hoặc nhìn hai người, trong lòng mơ hồ dâng lên một chút bất an, nhỏ giọng gọi, “Cha…”

Thẩm Kính Đình sao lại không biết nhi tử sợ cái gì, nhất thời cũng không còn giận chuyện Từ Bảo Chương đi dạo kỹ viện nữa, chỉ kéo y tới trước mặt, nắm lấy bàn tay mềm mại kia ôn hòa nói, “Những năm nay, cha và các vị phụ thân của ngươi vẫn luôn nuôi dạy ngươi như một nam tử bình thường, xưa giờ chưa từng hạn chế ngươi.”

Từ Bảo Chương cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên y nhìn thấy sự sủng nịch mà các phụ thân và cha dành cho mình. Khào tử trong các sĩ tộc khác, không cần biết là nam hay nữ, ai mà không phải ‘cổng lớn không ra cổng trong không bước’, một năm chỉ có vài ngày được phép ra ngoài dạo một vòng, phần lớn thời gian đều nhốt ở nhà, chỉ cho phép thiến nô tới gần, tới cả thúc bá huynh trưởng cũng không thể thân cận quá mức. Được ra vào tự do, giao tiếp rộng rãi như Từ Bảo Chương, tuy không thể nói là không có, nhưng bên trong thế gia quy củ nghiêm mật thì cũng đã coi là cực kỳ hiếm thấy.

Thẩm Kính Đình nhìn thiếu niên lớn lên có tới bảy tám phần giống mình, nói cho cùng, cũng là tư tâm của y. Cuộc đời y trắc trở nhiều lần, từ lúc sinh ra đến khi phát sinh biến cố gả vào Từ gia, nửa đời trước chưa từng cảm nhận qua sự vui sướng vô lo chân chính, bởi vậy y mới càng trông mong rằng Từ Bảo Chương có thể bình thản mà sống, giống như những thiếu niên công tử kia, xuất môn kết bạn, du sơn ngoạn thủy, vô ưu vô sầu.

“Cha.” Từ Bảo Chương khẽ gọi, kéo Thẩm Kính Đình tỉnh lại từ trong suy tư. Y nhìn thiếu niên, ánh mắt tuy đậm vẻ không đành lòng, có điều vì mong cho tương lai Từ Bảo Chương tốt đẹp, vẫn phải nói, “Hiện giờ ngươi đã lớn rồi, có một vài thứ ngươi vẫn nên hiểu. Bằng không, tương lai lúc lập gia đình cứ mãi mơ mơ màng màng.”

Thiếu niên mơ hồ đoán ra cha mình đang ám chỉ điều gì, trong đầu bỗng dưng nhớ về đêm hôm đó.

Mặt Từ Bảo Chương bùm một phát đỏ bừng lên, đây là lần đầu tiên y phát hiện, thì ra khào tử, đúng là khác với nam nhân. Ngụy huynh… cũng khác với những nam nhân khác.

Thẩm Kính Đình gọi Dương Ông tới, giới thiệu cho Từ Bảo Chương. Dương ông này thật ra là y quan ngũ phẩm trong cung, thiện dưỡng sinh điều hòa chi đạo, để cho hắn dạy bảo Từ Bảo Chương đúng là rất thích hợp. Nhưng cho dù Dương Ông có tốt thì đối với Từ Bảo Chương mà nói vẫn là một người lạ, Thẩm Kính Đình ôn nhu dỗ dành y, “Đừng sợ, cha sẽ ở cạnh ngươi.”

Cũng may Dương Ông kia cũng là một người hiền hòa, an ủi Từ Bảo Chương vài câu, thiếu niên mới từ từ thả nỗi bất an xuống.

Bởi vậy, nói Từ Bảo Chương bị cấm túc thật ra cũng không hẳn.

Giống như mẫu thân luôn biết rõ sự thay đổi của nữ nhi, Thẩm Kính Đình cũng nhận ra biến hóa trên thân thể thiếu niên. Hôm đó sau khi Từ Bảo Chương trở về, cổ y phát ra một mùi thơm lạ lùng, hiển nhiên rất khác với ngày thường, thỉnh giáo Dương Ông, hắn cũng nói, “Đại thiếu gia đã động tình triều, không nên tùy ý xuất môn, có lẽ… cũng là chuyện trong vòng ba tháng nữa mà thôi.”

Câu này không khác mấy với lời Từ Bảo Chương từng nghe từ nhũ mẫu trong cung. Đối với khào tử mà nói, triều kỳ chính là đại sự quan trọng nhất, Thẩm Kính Đình biết rõ viên bảo bối quý giá của mình chuyện khác thì khôn khéo hơn người, nhưng chuyện này lại cực kỳ mơ hồ. Quả nhiên, thiếu nhiên nghe xong vài điều, cả người đều không ổn.

Ban đêm, Từ Bảo Chương không biết vì sao nằm trên giường mà cứ lăn qua lộn lại tựa như lật bánh nướng. Sau đó thật sự không nằm yên được nữa, y xoay người, lấy một vật từ dưới giường ra — đó là hai mảnh vỡ của một tấm mặt nạ.

Từ đêm ấy tới nay đã qua hơn nửa tháng. Đợt này Từ Bảo Chương phái người âm thầm hỏi thăm, làm thế nào cũng không tìm được Ngụy huynh.

Từ Bảo Chương chợt phát hiện, ngoại trừ biết người kia gọi là “Ngụy Thập Cửu” ra, cái khác y đều không biết gì cả. Y không biết hắn sống ở đâu trong kinh thành, không biết thân phận hắn ra sao, thậm chí, rốt cuộc Ngụy Thập Cửu có phải tên thật của hắn không Từ Bảo Chương cũng không biết.

Ngụy huynh… có khi nào, đang giận y không?

Từ Bảo Chương nhìn tấm mặt nạ kia, lẩm bẩm gọi Ngụy huynh, trong lòng từ từ nóng lên. Y lại nhớ đến buổi tối hôm đó, nhớ tới cảm giác bàn tay nọ ra sức mơn trớn thân thể… Thiếu niên không nhịn được cuộn tròn người lại, cong lưng kẹp chặt chân. Một cơn nóng bỏng ngứa ngáy vừa như quen thuộc vừa như xa lạ dần dần dâng lên từ bụng dưới, Từ Bảo Chương siết chặt chăn, cuối cùng thật sự hết kiềm chế nổi, thần xui quỷ khiến đưa tay mò tìm xuống dưới.

Nam khào cũng tương tự như nữ tử, không có dương căn mà có âm hộ, âm hộ này lại có khả năng chấp nhận khác biệt. Ngón tay mơn trớn qua đám sỉ mao thưa thớt, chạm nhẹ vào nơi kia, Từ Bảo Chương nhỏ giọng rên rỉ giống như nghẹn ngào. Y vừa thẹn lại vừa sợ, nhưng vẫn không quản được chính mình, chỉ cảm thấy nơi đó ngứa ngáy không chịu nổi, đành phải cắn chặt môi dưới, thăm dò đâm một đốt ngón tay vào hoa huyệt, bên trong đã ẩm ướt không chịu nổi. Từ Bảo Chương nhắm chặt hai mắt, ngực thở gấp, mồ hôi nóng bỏng liên tiếp túa ra, mặt không tự chủ cọ sát vào tấm mặt nạ kia, miệng khẽ gọi, “Ngụy huynh…”

Mân mê nửa ngày, bỗng nhiên thiếu nhiên run rẩy một trận như co giật, y kẹp chặt hai chân, tao thủy tung tóe bắn ra. Từ Bảo Chương đột ngột tỉnh táo lại, nhìn quần mình ẩm ướt một mảnh mà vừa kinh ngạc vừa hổ thẹn. Y không dám gọi Mê Hồ vào, đành cởi quần bẩn ra rồi tự thay quần áo khác. Phóng thích xong một lần, đầu tiên Từ Bảo Chương liền cảm thấy bất an, sau đó nghĩ đến lời Dương Ông nói, hai ba tuần trước khi triều kỳ đến, xuân tình của khào tử sẽ nảy mầm, ban đêm khó ngủ, thường tự mình thủ dâm. Nhớ lại chính mình vừa rồi cũng thoải mái sung sướng khá nhiều, dần dần y liền không sợ nữa, nửa đêm sau đó coi như an ổn mà thiếp đi.

Hôm sau Từ Bảo Chương đến thỉnh an cha, Thẩm Kính Đình thấy thần sắc y mệt mỏi, có chút mất tập trung, cũng không nói thêm gì mà cho nhi tử trở về. Sau đó y gọi người gác đêm tới hỏi, biết thiếu niên đã trưởng thành, cho dù đau lòng nhưng cũng hiểu việc này tránh được nhất thời chứ không tránh được cả đời, đành phải lệnh cho hạ nhân trông chừng thiếu gia nhiều hơn, có chuyện gì không ổn phải mau chóng bẩm báo.

Từ Bảo Chương đợi ở nhà đúng một tháng không ra khỏi cửa, mặc dù đã an phận không ít, thế nhưng cũng không còn vui vẻ hoạt bát như trước.

“Viên Viên rốt cuộc cũng quen không bị ràng buộc rồi, ngộp ở trong nhà dễ dàng buồn chán sinh bệnh.” Từ Tê Hạc nói, “Sắp đến mùng 6 tháng 6 thiên tử cầu phúc ba ngày, Hưng Long Tự có rất nhiều thứ náo nhiệt để xem.”

Thẩm Kính Đình cũng đang định mấy ngày đó sẽ thả nhi tử ra ngoài hóng gió một chút, tuy là muốn quản giáo nhưng cũng không thể quá mức nghiêm khắc, đỡ phải vật cực tất phản. Lại nói, bây giờ Từ Bảo Chương cũng đã chậm rãi hiểu ra, biết đến cấm kỵ, có lẽ cũng sẽ không còn gây chuyện thị phi như trước nữa.

Y liền thuận tiện đáp, “Vậy cứ theo ý Hạc lang.”

Thời gian hơn một tháng mới lại bước ra khỏi cửa, Từ Bảo Chương cũng hiếm khi thở phào nhẹ nhõm. Y vẫn vận trang phục thư sinh như trước, dẫn theo Mê Hồ và một vài hộ vệ vui mừng hớn hở ra khỏi cửa.

Ba ngày trước sau mùng 6 tháng 6 chính là ngày tốt để cầu khấn, trong cung những ngày này cũng ăn chay, đến đúng mùng 6 tháng 6, Hoàng thượng miễn triều một ngày, tự cầu phúc cho vạn dân ở Thái Cực điện. Hưng Long tự cũng có vô số khách hành hương đến đốt nhang lễ Phật, mấy con phố quanh đó toàn là ăn chơi, cực kỳ náo nhiệt.

Ngày xưa, những lúc thế này Từ Bảo Chương vui sướng nhất, có thể chơi bời từ đầu đường đến cuối phố. Nhưng mà bây giờ y nhìn trước mắt treo đèn kết hoa, đèn đuốc rực rỡ, sao khi vui vẻ một lát trong lòng liền không nhịn được sinh ra vài phần cô đơn.

Trong đám hạ nhân, ước chừng chỉ có Mê Hồ hiểu được sự cô quạnh này của thiếu gia là từ đâu mà tới. Cái tên Ngụy Thập Cửu kia cũng đúng là, nói không gặp liền không gặp, cả một tháng đều bặt vô âm tín.

Từ Bảo Chương bước lên cầu Cẩm Tú, nhìn nước sông, nói nhỏ, “Ngươi nói xem, tối nay Ngụy huynh có khi nào… cũng ở đây hay không?”

Mê Hồ nháy mắt mấy cái, không biết nên nói thế nào thì thiếu gia mới không cảm thấy khổ sở. Thiếu niên nhìn mặt nước, trên mặt sông dần dần phản chiếu một chút ánh lửa, y ngẩng đầu nhìn liền thấy bầu trời đêm từ từ xuất hiện vài ngọn đèn trời.

Sky-Lanterns

Đèn Khổng Minh hay còn gọi là đèn trời.

“Thiếu gia, người nhìn xem, thật nhiều đèn –” Mê Hồ hưng phấn nói.

Lại thấy Từ Bảo Chương nhìn những ngọn đèn đó, nghiêng đầu suy tư một chút, đột nhiên linh cơ khẽ động, nắm lấy Mê Hồ nói, “Nhanh, giúp bổn thiếu gia làm một việc!”

Khoảng nửa canh giờ sau, hạ nhân tìm tới một chiếc đèn cho chủ nhân.

“Thiếu gia, vì tìm chiếc đèn người muốn, chúng ta phải chạy khắp hai con phố này, cuối cùng cũng coi như mua được cho người!” Ngọn đèn kia không chỉ lớn hơn bình thường gấp mười lần, phía sau còn bảo người gắn một tờ giấy để viết chữ vào. Mê Hồ lấy giấy bút ra, tò mò đưa cổ thăm dò, “Thiếu gia, rốt cuộc người muốn làm gì thế?”

Từ Bảo Chương không thèm để ý tới hắn, cầm bút lên. Trước khi hạ bút y suy nghĩ cả nửa ngày, sau khi viết xong liền bảo hạ nhân thắp đèn.

Gã sai vặt ngước đầu nhìn, vui vẻ hô, “Thiếu gia, nhìn kìa, bay lên rồi!”

Liền thấy, một chiếc đèn Khổng Minh chậm rãi bay lên bầu trời đêm, cực kỳ bắt mắt, phía dưới còn mang theo một tờ giấy. Trên tờ giấy kia, chỉ viết hai chữ — xin lỗi.

Xin lỗi. Gọi ngươi là tên lừa đảo.

Xin lỗi. Rõ ràng đã đáp ứng, không cần biết ngươi là hạng người gì, cũng sẽ không cự tuyệt ngươi.

Xin lỗi.

Từ Bảo Chương cũng không dám chắc rốt cuộc Ngụy huynh có thể nhìn thấy hay không, cũng không dám nghĩ nếu Ngụy huynh nhìn thấy thì có tha thứ cho y chăng. Mấy ngày gần đây y đều nghiêm túc nghĩ về chuyện đó, chỉ cảm thấy nếu như y và Ngụy huynh vì chuyện này mà ly biệt, đời này không còn gặp lại, vậy đây tất sẽ trở thành khúc mắc cả đời y.

Cho dù tương lai hữu duyên vô phận… Y cũng hi vọng Ngụy huynh có thể hiểu rõ tâm ý chân chính của mình.

Nhìn chiếc đèn kia càng bay càng xa vào bầu trời đêm mênh mông, cho đến khi hóa thành một trong vô số những ngôi sao trên bầu trời, Từ Bảo Chương mới thu hồi ánh mắt. Y than nhẹ một tiếng, rồi lại như bình thường nói, “Chúng ta hồi phủ thôi.”

Ngay vào lúc này, phong vân biến chuyển, bất ngờ chợt phát sinh.
Chương trước Chương tiếp
Loading...