Kinh Giác

Chương 5: + 6



☆ Chương 5

Trong phòng khách biệt thự, âm thanh lộp bộp lộp bộp vang lên bên tai không dứt, bút máy của Cố Hiểu Mộng chưa từng dừng lại, cô nhìn từng tờ từng tờ điện văn một, từ đầu đến cuối không có tin tức mình cần.

Không đúng, nội dung điện văn căn bản chỉ là tổng hợp lại, chẳng lẽ phương thức phá dịch của mình sai rồi sao ? Điện văn của Nhật Bản chắc chắn sẽ không dễ dàng bị tiết lộ ra ngoài như vậy.

Đầu óc Cố Hiểu Mộng xoay chuyển thật nhanh, loại chuyện này hình như đã từng xảy ra.

"Phương thức mã hóa hai lần !" Cố Hiểu Mộng tự nhủ một câu, chị Ngọc

đã từng nói qua, liên quan tới nội dung cực kỳ quan trọng, không đúng hẳn sẽ còn giễu cợt năng lực nghiệp vụ của mình vẫn tệ như cũ vậy.

Trong đầu Cố Hiểu Mộng thoáng qua thân ảnh uyển chuyển kia, cả người

sườn xám khí chất vô song, có thể so với diễn viên kịch văn minh bây giờ còn muốn hút mắt hơn gấp trăm lần. "Tại sao vào lúc này rồi còn nhớ tới chị ấy." Cố Hiểu Mộng lại không tự chủ nói một câu, thế nhưng bóng người Lý Ninh Ngọc trong đầu chính

là đuổi mãi không đi, cô như người bệnh thần kinh cứ lắc lắc đầu.

Lời này bị hai người ngoài kia nghe được, hai người nhìn nhau một cái,

Diêu Trung Thừa nhún nhún vai, trong đầu nghĩ có thể đây chính là chỗ lợi hại của Cố Hiểu Mộng, thời điểm phá dịch còn có thể một mình làm hai việc.

"Là bến tàu số 5 sông Hải Hà, nửa đêm ba giờ." Cố Hiểu Mộng vỗ bàn một cái, đứng lên nói.

"Ba giờ?" Quý Quang Dân nghe được cái thời gian này, theo bản năng giơ đồng hồ đeo tay lên nhìn một chút, bây giờ còn chưa tới mười hai giờ, còn ba tiếng để sắp xếp.

"Sở trưởng Cố quả nhiên là thiên tài phá dịch do quân thống bồi dưỡng,

chỉ dùng năm tiếng đã phá dịch ra gần ba mười tờ mật điện, còn có thể

ở trong đống mật điện hỗn loạn này tìm được nội dung mấu chốt." Diêu

Trung Thừa không hề keo kiệt mà tán dương.

Thiên tài phá dịch ? Cố Hiểu Mộng vừa nghe danh xưng quen thuộc, cười khổ một tiếng, cái danh xưng này vĩnh viễn chỉ thuộc về một người, một thiên tài chân chính.

"Không nói nhiều nữa, vậy tôi đi sắp xếp việc cứu viện đây, Sở trưởng Diêu cũng đừng nhàn rỗi, các anh em Sở Tình Báo còn đang giương mắt chờ được nịnh hót anh đấy." Quý Quang Dân như trút được gánh nặng, lại

vẫn có thể mở lời nói đùa.

"Nhiệm vụ của Sở trưởng Cố đã hoàn thành, tiếp theo cứ an tâm chờ tin tốt của chúng tôi đi, Đàm cục trưởng mà tới, tôi nhất định sẽ đề cử công đầu của cô." Diêu Trung Thừa không có tiếp lời Quý Quang Dân, ngược lại nói với Cố Hiểu Mộng.

Quý Quang Dân nghe ra bóng gió trong lời nói của hắn, nhưng giờ phút này không có thời gian so đo với hắn, chẳng qua chỉ liếc Cố Hiểu Mộng một cái liền vội vã đi về phía cửa.

"Sở trưởng Diêu cần gì mới ngày đầu tiên đã giương cung bạt kiếm, còn phải lôi kéo một cô gái yếu đuối như tôi chứ." Cố Hiểu Mộng mỉm cười nói.

Diêu Trung Thừa nhướn mày kiếm, cũng không mở miệng, đứng dậy sửa sang lại tác phong quân đội, theo sát Quý Quang Dân ra khỏi biệt thự.

Giờ phút này biệt thự chỉ còn lại một người Cố Hiểu Mộng, cô chậm rãi đi đến bên cửa sổ, nhìn hai vị sở trưởng ngoài cửa sổ đang khẩn cấp chuẩn bị mọi thứ, coi như là thở phào nhẹ nhõm.

Thế nhưng cô không biết là, trong một cái nhà ống tầm thường ở Thiên Tân, Lão Quỷ đã phá dịch ra được tin tức trong mật điện sớm hơn cô bốn mươi phút, cũng đã báo lên Diên An xem xét, có nên ngăn cản hành động cứu Đàm Hán Anh ra của quân thống hay không.

"Nếu như Đàm Hán Anh chủ trì công việc của Cục an ninh số 7, sẽ là uy hiếp lớn nhất với chúng ta." Quân Sư sắc mặt lo lắng nói.

"Đúng vậy, bao nhiêu anh linh của chúng ta cũng phải bỏ mạng trong tay hắn." Lão Quỷ nói xong, nhìn cây kim trên đồng hồ đeo tay, tính toán có lẽ Cố Hiểu Mộng cũng nên phá dịch xong rồi, phương thức mã hóa mà

mật điện áp dụng khẳng định không làm khó được em ấy, nhất định có thể hoàn thành trước mười hai giờ.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tin tức phản hồi của Diên An rốt cuộc cũng trở về.

"Chỉ quấy nhiễu đừng ngăn cản." Sau khi Quân Sư đọc xong tin tức, liền đem tờ giấy tin tức thiêu hủy.

"Quấy nhiễu ?" Lão Quỷ cắn cắn môi, xem ra Diên An biết rõ lần này hành động này của quân thống là do tình thế bắt buộc, không để bọn họ tạo ra hy sinh không cần thiết. Có thể là sau khi Đàm Hán Anh nhậm chức, sẽ phải trả giá cao hơn chăng ?

Nội tâm Lão Quỷ không muốn đi nghi ngờ quyết định của cao tầng.

"Đã như vậy, tôi đi an bài đây." Quân Sư nói.

Lão Quỷ ho nhẹ mấy tiếng, trong đầu không ngừng suy tính, lần hành động này phải đạt được nhiều hơn Cục Tình Báo số 7.

"Lưu ý đường cứu viện của bọn họ, số lượng nhân viên, chất lượng xe cộ

và các loại dụng cụ."

☆ Chương 6

Cố Hiểu Mộng nằm ở trên bàn, nhìn một mảnh hỗn loạn trước mắt, dụng cụ điện tín kia của mình còn chưa đóng, trong ống nghe truyền tới âm điện tần số tích tích. Cô suy nghĩ trong chốc lát, cầm ống nghe lên để sát bên tai, quay một dãy băng tần ngắn trên điện đài.

Dãy băng tần này là sau khi cô gia nhập Diên An, là dãy băng tần duy

nhất cô biết được, chỉ thuộc về mình cô.

Dãy băng tần này cả ngày đều truyền đi tin tức radio phát sóng khắp nơi trên cả nước, người bên ngoài nghe không được chút ý nghĩa nào, nhưng đối với cô thì tuyệt đối bất đồng.

Ở trong đống tin tức lộn xộn tìm được mệnh lệnh mà Diên An truyền đạt

cho mình.

"Ngủ đông."Chỉ có hai chữ, Cố Hiểu Mộng tháo ống nghe xuống, không

muốn nghe nữa.

Tiếng súng vang lên đúng lúc ba giờ, Cố Hiểu Mộng đã sớm có thói quen

nghe tiếng súng, trong đầu chỉ có nghi vấn, ngày đó rời khỏi Hàng Châu, cha nói thượng cấp Lão Quỷ không có liên lạc với cô.

Ở Trùng Khánh không có liên lạc, Thiên Tân cũng không có liên lạc.

Có điều, thời gian tự do suy tính để lại cho Cố Hiểu Mộng quả thật không nhiều lắm.

"Mau lên, giới nghiêm toàn bộ !" Một giọng nam hùng hậu cắt đứt suy nghĩ của Cố Hiểu Mộng.

Cố Hiểu Mộng lấy lại bình tĩnh, đứng dậy đi về phía cửa, cô chưa kịp đi tới thì cửa đã bị mấy người thô lỗ đẩy ra. Cô thấy rõ một người chỉ mặc độc một chiếc áo sơ mi trắng, cả người toàn máu cùng với một người đàn ông bị thương bên cạnh mạnh mẽ tự mình đi vào, những người còn lại bảo vệ ở hai bên.

Lấy năng lực của hai vị Sở trưởng Diêu Trung Thừa và Quý Quang Dân, cứu Đàm cục trưởng ra hơi lâu một chút cô không hề bất ngờ. Thế nhưng

hành động tự nhiên này của Đàm cục trưởng, thần thái thậm chí còn sáng

láng, ngoài ra hai vị sở trưởng lại không bị thương một chút nào, đều

làm cho Cố Hiểu Mộng bất ngờ.

"Nếu như có người khả nghi đến gần biệt thự, bắt giữ toàn bộ." Cố Hiểu Mộng thấy mấy người đã vào nhà, ngay sau đó nói.

Đàm Hán Anh nghe được Cố Hiểu Mộng nói như vậy, liếc mắt nhìn cô một cái, ngay sau đó cười một tiếng.

"Cục trưởng Đàm !" Cố Hiểu Mộng đứng nghiêm chào, lúc này mới thấy rõ hình dáng của Đàm Hán Anh, trong đầu nhanh chóng nhớ lại hình dáng đặc thù của hắn. Thân cao một mét tám, người nặng chừng một trăm rưỡi cân, không có râu, đeo mắt kính, ánh mắt nhỏ dài, phía dưới mắt phải có một nốt ruồi.

"Ba người các anh chính là cán bộ Trùng Khánh phái tới Thiên Tân đúng chứ ?" Thanh âm của Đàm Hán Anh không lớn, giống như là tiếng chim kêu.

"Vâng." Ba người cùng kêu lên một tiếng.

"Hồ sơ của tất cả nhân sự Cục An ninh số 7 đều ở trên bàn làm việc của Cục trưởng, mời Cục trưởng xem qua." Quý Quang Dân cao giọng nói.

"Bất kỳ ai ở trước mặt tôi đều không có bất kỳ bí mật gì, cho nên, bây giờ Cục An ninh số 7 là sạch sẽ nhất, không nên phụ lòng tín nhiệm của

tôi đối với các anh." Đàm Hán Anh nói.

"Dạ ! "

*****

Mấy tháng sau đó, Đàm Hán Anh không có bất kỳ hành động nào, Cục An ninh số 7 hoàn toàn nằm ở trạng thái đợi lệnh.

Một gián điệp im hơi lặng tiếng trong thời gian dài, thời gian càng dài, cô càng tiến vào trạng thái nhân vật hơn, loại cảm giác an toàn này đã thay thế cảm giác bất an thời điểm vừa tới Thiên Tân của Cố Hiểu Mộng.

Loại nhân vật này đối với cô mà nói rất dễ dàng, thậm chí cô còn cảm thấy cho dù ông chủ Đới tới, cô cũng có thể đối phó.

— Tháng 8 năm 1945, Nhật Bản đầu hàng vô điều kiện.

Chiến tranh cuối cùng cũng kết thúc, Cố Hiểu Mộng kích động đến không

đứng lên nổi. Mật điện bây giờ càng ngày càng nhiều, đều là tin tức nội chiến, hai phe Diên An, Trùng Khánh trước đó chưa từng căng thẳng như vậy.

Cô vẫn như thường ngày, mở dụng cụ điện tín lên, nghe tin tức bên trong.

"Đây là kêu thức tỉnh sao ?" Ở nơi cuộc sống chiến tranh đã kết thúc này, Cố Hiểu Mộng lại nhận được ám hiệu thức tỉnh của Lão Quỷ.

"Ngày một tháng chín, nhật báo Thiên Tân." Ám hiệu viết như vậy.

Cố Hiểu Mộng lo sợ bất an đợi mười lăm ngày.

Vào khoảng mười giờ, phòng làm việc sẽ đem đến — tờ báo đặt trên bàn Cố Hiểu Mộng.

"Sở trưởng Cố, đây là báo hôm nay."

Cố Hiểu Mộng đang phá dịch điện văn đưa đến vào buổi sáng cùng ngày, chỉ ừ một tiếng, cũng không có ngẩng đầu lên xem.

Sau khi người ra khỏi, Cố Hiểu Mộng vẫn ở chỗ cũ phá dịch điện văn, khóe mắt liếc nhìn tờ báo một cái, trong lòng hơi không kiên nhẫn, hôm nay chính là ngày 1/9, mà trên bàn chính là nhật báo Thiên Tân.

"Sở trưởng Cố vẫn còn bận sao ? Nhật Bản đã đầu hàng, vậy mà cô vẫn còn chuyện để làm." Diêu Trung Thừa đỉnh đạc đi vào.

"Không còn người Nhật Bản, vẫn còn Diên An đó."Cố Hiểu Mộng cố ý nói.

"Ha ha ha, đúng đúng đúng, còn có Diên An."Diêu Trung Thừa nói xong,

đưa tay cầm tờ báo lên.

Cố Hiểu Mộng đảo mắt nhìn Diêu Trung Thừa một chút, có điều cô cũng không lo lắng Diêu Trung Thừa sẽ nhìn ra sơ hở trên tờ báo hôm nay.

"Hôm nay không có gì tin tức, tờ báo này cũng không có ý nghĩa." Diêu Trung Thừa lật một cái, liền muốn đem tờ báo đi ra ngoài.

"Sở trưởng Diêu thật là, một tờ báo cũng muốn lấy đi, chẳng lẽ còn không để tôi nhìn xem tiểu thuyết tình cảm dài kỳ đăng trên đó sao ?" Cố Hiểu Mộng thấy hắn muốn lấy đi, vội vàng nói, nói xong liền có chút hối hận, nhật báo Thiên Tân bán đầy trên phố, để hắn lấy đi cũng không sao.

"Thật hiếm lạ, tôi còn cho là Sở trưởng Cố chỉ thích nhìn điện văn thôi đó." Diêu Trung Thừa cười ha ha một tiếng, đem tờ báo buông xuống.

Cố Hiểu Mộng cười không đáp, tiếp tục hoàn thành công việc trên tay, Diêu Trung Thừa thấy không thú vị, thức thời đi ra ngoài.

Thấy hắn đi ra ngoài, Cố Hiểu Mộng vẫn ngồi vững như cũ, cuối cùng đã

tới thời điểm buổi trưa, vừa ăn cơm, mới cầm tờ báo lên, trên dưới trái phải đều nhìn một lần, không có phát hiện bất thường.

"Chẳng lẽ là sai ngày rồi ?" Cố Hiểu Mộng gãi đầu một cái, có chút hoài nghi phán đoán của mình.

Nhưng rồi cô lập tức nhớ tới thư của ba, cô vội vàng tìm trang quảng cáo của tờ báo, quả nhiên, quảng cáo đầu tiên hấp dẫn lực chú ý của cô.

"Tiệm chụp hình Tân Viện, giảm giá chụp hình một nửa !"
Chương trước Chương tiếp
Loading...