Kinh Niên Lưu Ảnh

Chương 19



Bên ngoài cửa kính sát đất, dòng xe cộ không ngừng qua lại trên con đường trải nhựa. Đang vào buổi trưa, ánh nắng mềm mại của ngày đông trải đều khắp mọi ngả đường góc phố, những chiếc lá cây của hai hàng cây bên đường được tắm mình trong ánh mặt trời khiến màu xanh càng thêm chói mắt, rực rỡ sức sống. 

Triển Nhược Lăng đưa mắt quan sát nhà hàng, bàn ghế đều được làm bằng chất liệu gỗ loại một, mặc dù đang là buổi trưa, nhưng vẫn còn một vài bàn trống, cô nghĩ thầm trong lòng e rằng giá cả ở đây không hề rẻ chút nào.

Khi nhân viên phục vụ mang menu xuống, Dư Tri Hàng đưa mới chú ý đến báo thể thao trong tay cô, khóe môi mang theo một nụ cười nhẹ, anh lên tiếng hỏi: “Cô thích xem quần vợt?”

“Không phải.” Triển Nhược Lăng nhẹ nhàng lắc đầu, làn mi khẽ chớp như bươm bướm đang vỗ cánh, giọng nói cũng trở nên lơ đãng, “chỉ là khá có hứng thú với Australia mà thôi.”

Không một ai biết được vị trí của Australia trong lòng cô. Những năm còn ở Tây Ban Nha, gần như mỗi tuần cô đều xem tin tức quốc tế, chỉ vì để được hiểu thêm về tình hình của quốc gia này.

Dư Tri Hàng ‘à’ một tiếng, có vẻ hứng thú nhíu mày: “Sau này có muốn đến Australia không?”

“Nếu như có thể.” Triển Nhược Lăng bình tĩnh trả lời, sau đó lại lơ đãng mỉm cười, “có điều cũng không biết đến khi nào mới có thể đi được.”

“Chỉ cần giữ lấy hy vọng, lấy đó làm mục tiêu để cố gắng, nhất định sẽ có một ngày điều đó trở thành hiện thực.”

“Nhưng mà, có một số mục tiêu kỳ thực không có cách nào để biến nó thành hiện thực, bởi vì…” cô suy nghĩ tìm từ ngữ để diễn đạt, “không hề có cơ sở thực tế.”

Dư Tri Hàng cau mày: “Sao lại nói như vậy?”

Tựa như đang quay ngược thời gian, trở lại lần đầu tiên hai người gặp nhau. Cô cũng ngồi trên máy bay như thế, vẻ mặt điềm nhiên nhìn ra ô cửa sổ, tựa như đã trải qua hết những dâu bể cuộc đời, từ nay về sau không còn bất cứ thứ gì có thể khơi gợi được sự hứng thú trong cô nữa. 

Triển Nhược Lăng theo thói quen hơi nghiêng đầu, suy nghĩ tìm ví dụ để minh họa cho câu trả lời của mình.

Dư Tri Hàng yên lặng nhìn cô. Cô nghiêng đầu, gương mặt phảng phất một vẻ ôn hòa, mái tóc mềm đổ xuống bên vai trái, những sợi tóc loăn xoăn tự nhiên, càng làm tôn thêm nét tao nhã, tinh khôi của cô.

Cuối cùng cũng tìm ra cách diễn đạt những suy nghĩ trong đầu mình, Triển Nhược Lăng ngồi thẳng người, mở tở báo ‘Thể thao cuối tuần’ ra, đưa tay chỉ vào một mục tin vắn, lên tiếng: “Lấy ví dụ nhé, tôi hy vọng có thể được nói chuyện với Federer, nhưng cả hai chúng ta đều biết, hiện tại anh ta đang thi đấu ở Australia, hơn nữa anh ta cũng không quen biết tôi, vì vậy tôi đương nhiên không có cách nào để nói chuyện với anh ta…”

Dư Tri Hàng cau mày: “Nhưng cô có thể đi Australia xem anh ta thi đấu.”

“Đây chính là vấn đề - con người tôi dường như không bao giờ có được quyết tâm bất chấp tất cả, bắt buộc phải làm thứ gì đó cho bằng được, tôi không muốn thử nghiệm điều đó.”’

Triển Nhược Lăng mím môi, “con người tôi hơi chút rối rắm, có lúc sẽ một mực ôm lấy hy vọng, có lúc lại cảm thấy hy vọng đó đã không còn quan trọng nữa, chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường ngày qua ngày mà thôi.”

Là rối rắm phải không? Năm đó gửi mail cho anh, chính vì hy vọng từ nay về sau sẽ không suy nghĩ bất kỳ chuyện gì liên quan đến anh nữa. Thế nhưng sau khi đến Tây Ban Nha, lại luôn nhớ đến anh.

Dư Tri Hàng khẽ nhích người, tựa như rất có hứng thú với vấn đề này: “Hy vọng đó rất quan trọng sao?”

“Thực ra đã không còn quan trọng nữa rồi…” Triển Nhược Lăng đặt tờ báo xuống bàn, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó lại thu hồi tầm nhìn về, “đã qua rất lâu rồi, cũng đã sớm tập quen. Có lúc thậm chí còn quên mất đã từng có một việc như thế, thậm chí cảm thấy không còn hy vọng cũng không phải vấn đề to tát gì, ít ra cũng sẽ không cảm thấy thất vọng.”

Dư Tri Hàng trầm ngâm nhìn cô, ánh mắt thâm sâu, không nói gì.

Đột nhiên Triển Nhược Lăng cảm thấy ánh mắt anh quá sắc bén, tựa như nếu tiếp tục bị ánh mắt này chiếu vào tất cả những tâm sự trong cô sẽ bị vạch trần, liền vội vàng thay đổi chủ đề: “Anh Dư, anh có sự nghiệp thành đạt, chắc chắn sẽ không có những suy nghĩ thế này…”

Bước ra khỏi nhà hàng, Triển Nhược Lăng tạm biệt Dư Tri Hàng: “Tôi còn phải đến cửa hàng mua ít đồ, đi trước nhé.” Ngày mai là thứ bảy, hôm nay trước khi ra khỏi nhà Thái Ân Kỳ đã dặn cô trên đường về nhớ mua nguyên liệu làm bánh.

“Đi đâu vậy? Để tôi tiễn cô.”

Triển Nhược Lăng không hề suy nghĩ lên tiếng từ chối: “À, không cần đâu! Cửa hàng đó cách nơi này rất gần, tôi đi bộ vài bước là được.”

Dư Tri Hàng mở cửa xe phía phụ lái, mỉm cười nhìn thẳng vào mắt cô nói: “Triển Nhược Lăng, cô không biết sao? Trên đời này, đàn ông tiễn phụ nữ, chính là một việc làm đương nhiên, một đạo lý không thể thay đổi.”

Triển Nhược Lăng ngẩn người giây lát, sau đó đồng ý gật đầu: “Vậy được, phải cảm ơn anh rồi!”

Sáng sớm ngày thứ bảy vẫn là một ngày xanh trong nắng đẹp.

Những sợi nắng ùa nhau từ cửa sổ rọi thẳng vào phòng, tạo thành một vệt sáng màu vàng in trên sàn nhà bằng gỗ.

Triển Nhược Lăng và Thái Ân Kỳ đã thức dậy từ sớm, đang ở trong bếp nghiên cứu cách làm bánh bông lan.

“Công ty của bọn em chị có nghe qua rồi…, sau tết mới bắt đầu đi làm, cũng được lắm đấy.” Thái Ân Kỳ đi đến phòng khách, bật TV mở bản tin thời sự, sau đó quay lại chiếc bàn đang bày đủ loại nguyên liệu làm bánh.

“Đúng vậy ạ! Với lại dù sao ngày tháng nhàn rỗi của em vậy là đủ rồi.” Triển Nhược Lăng đứng dậy, vừa xem xét bột mỳ vừa nói chuyện.

“Diễn đàn phát triển ngành khách sạn Trung Quốc dự kiến được tổ chức trọng thể vào ngày 17 tháng này tại khách sạn Thánh Đình Holiday, trong cuộc họp báo tổ chức ngày hôm qua, ông Chung Khi người phục trách của khách sạn Thánh Đình Holiday cho biết…” Giọng đọc truyền cảm của nữ phát thanh viên chuyên mục thời sự truyền vào phòng bếp.

Triển Nhược Lăng kinh ngạc, xoay hẳn người lại, ánh mắt dừng lại trước màn hình TV trong phòng khách.

Thời sự buổi sáng vẫn đang phát tin tức liên quan đến Diễn đàn phát triển ngành khạch sạn tổ chức vào tuần sau. Phía dưới màn hình, trong dòng tiêu đề của tin tức được phát bằng dòng chữ lớn, là một cái tên vô cùng rõ nét– Chung Khi. 

Chữ cái hiếm thấy như vậy, ngoại trừ anh, cô không nghĩ ra được người thứ hai.

Triển Nhược Lăng như người mất hồn đứng trước bàn, tầm mắt nhìn vào bột mì trong bát, nhưng đầu óc lại trống rỗng, đầy hỗn loạn.

“A Lăng, em sao vậy?” Thái Ân Kỳ nhìn thấy bộ dạng ngơ ngẩn đứng đó của cô, bèn lên tiếng hỏi.

Triển Nhược Lăng vội vàng lắc đầu, “không sao ạ.”

Tin tức vẫn đang phát, giọng nói êm tai rõ ràng của nữ phát thanh viên khiến không gian buổi sớm thêm phần dễ chịu, làm cho buổi sáng một ngày mùa đông như thế này càng thêm ấm áp. 

Triển Nhược Lăng cắn môi dưới, gọi: “Chị dâu.”

Thái Ân Kỳ vẫn đang bận rộn với đồ đạc trên bàn, hỏi lại, “có chuyện gì?”

“Chị dâu, chị có biết…” Triển Nhược Lăng hơi nghiêng người, làm như không có việc gì đưa tay chỉ TV trong phòng khách, “khách sạn vừa nãy không?”

“Em nói khách sạn Thánh Đình Holiday à? Tất nhiên là biết!” Thái Ân Kỳ ‘ừ’ một tiếng, sau đó bước đến mở cửa tủ lạnh lấy bơ ra, “khách sạn này có tiếng lắm, chất lượng phục vụ tốt, mấy năm nay được đánh giá rất cao. Năm ngoái một người bạn học của chị và anh trai em tổ chức hôn lễ mời tiệc ở đó, bên trong đẹp lắm luôn đấy!”

“Sao em lại không biết nhỉ.” Triển Nhược Lăng cầm lấy giẻ lau lau vết bẩn trên mặt bàn, trong giọng nói mang theo một chút bừng tỉnh.

Cô có chút ấn tượng rất mơ hồ với khách sạn này, lần ngồi máy bay về nước, cô từng đọc được bài báo giới thiệu về khách sạn Thánh Đình Holiday trong một tạp chí chuyên về du lịch, thế nhưng lúc đó cô không để ý xem kỹ. Thì ra, anh là người phụ trách của khách sạn này.

Thái Ân Kỳ khẽ cười, để lộ hai lúm đồng tiền nhạt bên má, “em vừa về từ Tây Ban Nha, không biết cũng không phải điều gì lạ. Mấy năm nay khách sạn Thánh Đình Holiday phát triển nhanh lắm…”

Triển Nhược Lăng nhìn ra ngoài cửa sổ. Chỉ mới mười giờ sáng, bầu trời một màu xanh ngăn ngắt, những áng mây trắng phía xa chân trời xếp chồng lên nhau thành những hình thù muôn màu muôn vẻ, không theo bất cứ nguyên tắc nào.

Có lẽ vì mặt trời quá chói mắt, ánh mắt cứ cay cay.

Thì ra anh đã trở về rồi.

Đã trở về từ lâu rồi.

Cuối cùng anh đã từ Australia trở về với đất nước này rồi.

Vào lúc cô không hề hay biết.

Vậy là anh trở về rồi.

Hơn nữa, còn giống với câu nói trước đây của cô, trở thành một người quản lý khách sạn, đứng ở một nơi cao mà người bình thường không cách nào đạt đến được.

Không biết rốt cuộc trong lòng đang có cảm giác gì, là vui mừng hay là bi thương. Cô cứng nhắc như một cỗ máy cùng Thái Ân Kỳ tiếp tục làm bánh.

Chuyện cũ như nước chảy cứ róc rách trôi, những năm tháng từng đi qua, quá khứ như một đoạn phim không ngừng phát đi phát lại trong đầu, những thước phim đã bị thời gian làm cho nhạt màu, giờ phút này đột nhiên trở nên sắc nét chưa từng có, chỉ tuân theo một trật tự của riêng mình mà kết nối lại với nhau, từng hình ảnh chậm rãi lướt qua trong đầu cô.

Sau khi anh chọc ghẹo cô, gương mặt mang theo nụ cười đến là vô tội; giọng nói của anh, trước nay đều là vẻ thiếu kiên nhẫn như thế; anh nhẫn nại cùng cô đứng đợi xe, còn kể chuyện cười cho cô nghe; dưới cái nắng mãnh liệt anh cầm theo điện thoại của cô vung tay lên, những vết xước còn phiếm hồng dọc theo cánh tay… Cuối cùng của cuối cùng, đọng lại trong cô là hình ảnh bóng lưng màu đen của anh bước dần về phía trạm xe…

Những điều vẫn luôn được cô cẩn thận cất giấu tận đáy lòng, những hình ảnh quý giá về anh, lần lượt hiện lên trong đầu cô, mỗi một chi tiết nhỏ đều được phóng to đến mức cực đại, rõ ràng vô cùng.

Hết lần này đến lần khác nhớ lại mọi thứ trước đây, trái tim cũng theo đó dần dần bình tĩnh lại.

Đúng vậy, cuối cùng anh đã trở về rồi, hơn nữa còn thành công chứng minh bản thân mình.

Cho dù chỉ nghĩ đến điều này, cũng đã đủ vui mừng cho anh rồi. Cho dù sau này có thể gặp lại nhau hay không, đều không còn quan trọng nữa.

Ban đầu cô từng cho rằng anh mãi mãi không quay về, nhưng đến khi tâm tình bình tĩnh lại, suy nghĩ của cô cũng dần thông suốt, anh chỉ làm sinh viên trao đổi, có thể sau này sẽ quay về - chỉ là không biết năm tháng nào mà thôi. Có điều, khiến cô không ngờ tới chính là, anh còn quay về trước cả cô.

Nhưng mà, đã quay về rồi.

Thực ra, chỉ một điều nhỏ bé này thôi, cũng đủ để vui mừng rồi.

Cứ nghĩ theo hướng này, những phiền muộn và buồn bã trong lòng cũng dần dần nhạt bớt.

Ăn cơm tối xong, Triển Cảnh Việt và Thái Ân Kỳ ở lại phòng khách xem TV, Triển Nhược Lăng đi ra ban công, nhìm ngắm khung cảnh thành phố về đêm.

Một chiếc máy bay bay ngang bầu trời thành phố, đèn tín hiệu màu đỏ xuyên qua màn đêm nháy sáng, sau đó dần biến mất ở phía cuối chân trời.

Cô không kiềm được lại cầm lấy điện thoại, gọi vào dãy số quen thuộc.

Câu nói đã nghe đến thuộc lòng, “xin chào, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không tồn tại, xin vui lòng kiểm tra và gọi lại sau” không truyền đến bên tai, thay vào đó, là tiếng điện thoại đổ chuông chờ người nghe bắt máy.

Chỉ là vài giây đồng hồ ngắn ngủi, lại tựa như đang trải qua trăm biến vạn hóa cuộc đời.

Cô đứng ở đó, cầm chặt điện thoại trong tay, có điều không biết nên làm gì tiếp theo.

Khi điện thoại đổ đến hồi chuông thứ tư, cuối cùng bị cô vội vội vàng vàng bấm vào phím tắt.

Cô ngẩn ngơ đứng nhìn điện thoại trong tay, để mặc cho nước mắt từ từ dâng lên làm mờ tầm mắt.

Số điện thoại này, cuối cùng đã được người khác dùng đến, không còn là một số không ai sử dụng nữa.

Mười một con số chứa đựng những ký ức cả đời này của cô, cuối cùng đã tìm được chủ nhân mới, không còn thuộc về người trong ký ức của cô nữa.

Thì ra, những ký ức cô không ngừng nhắc đi nhắc lại trong lòng biết bao nhiêu lần, cũng có kỳ hạn của chính nó.

Cô nhìn thật lâu tên người lưu kèm với dãy số thân thuộc, sau đó nhắm mắt lại, lựa chọn xóa ra khỏi danh bạ.

Chung Khi, tạm biệt.

Lần này, chúng ta hoàn toàn không còn chút liên hệ nào nữa.

Từ nay về sau, em sẽ đem toàn bộ những ký ức về anh, chôn vào góc tận cùng nhất trong tim, không còn mong nhớ gì nữa.

Cô quay về phòng, mang máy tính xách tay đến phòng sách lên mạng.

Cô đăng nhập vào hòm thư 163, gửi tin nhắn cho Trình Tư Dao, nói với cô ấy mình đã về nước.

Trước đây, cô đều dùng hòm thư 163 để liên lạc với người khác, chỉ có những bức thư gửi cho Chung Khi năm đó, là dùng hòm thư mới đăng ký 126 để gửi đi, về sau cô cũng không nghĩ đến việc đăng nhập vào hòm thư đó nữa, chỉ thỉnh thoảng dùng hòm thư 163 gửi những bài hát yêu thích, nghe đi nghe lại không thấy chán vào hòm thư đó mà thôi.

Điện thoại thình lình rung lên, có tin nhắn của Lâm Vi Lan: Haha, mấy ngày nữa mình có chút thời gian rảnh rồi. Tiểu Triển, tối thứ bảy cậu có thời gian không? Anh ấy nói muốn mời cậu bữa cơm, tiện thể chúc mừng cậu đã tìm được việc làm.

Anh ấy trong miệng Lâm Vi Lan, không ai khác ngoài Từ Tấn Kiệt.

Triển Nhược Lăng khép lại những suy tư của mình, trả lời lại: Đương nhiên có thời gian.

Vậy hai ngày nữa mình nhắn tin, báo cho cậu thời gian với địa điểm nhé.

Ok.

Hết nhắn tin, cô cất điện thoại, ngồi thừ người trước màn hình máy tính.

Năm đó những bức thư gửi cho anh, mấy tháng sau cũng không nhận được bất kỳ hồi âm nào, vì vậy cô mới an tâm viết bức thư cuối cùng rồi gửi đi.

Thế nhưng bây giờ, đột nhiên cô rất muốn biết rốt cuộc anh đã xem được những bức thư đó hay chưa, hay cũng bặt vô âm tín như viên đá ném xuống biển, chìm sâu.

Cô đăng xuất khỏi hòm thư 163, gõ địa chỉ của hòm thư 126, sau đó bắt đầu gõ mật mã đăng nhập.

Đúng vào lúc này, đột nhiên nghe thấy giọng nói của Triển Cảnh Việt vang lên: “A Lăng, em không ra ngoài xem TV à?” Anh đứng ngay cửa phòng khách, cầm hộp kẹo trong tay giơ đến trước mặt cô.

Bàn tay đang di chuột của Triển Nhược Lăng trượt một cái, cô vội vàng tắt trang web đang mở, ngẩng đầu mỉm cười: “Em tắt máy tính rồi sẽ ra.”

Triển Cảnh Việt nói với cô: “Mẹ vừa gọi điện thoại cho anh, anh đã nói với mẹ sáng chủ nhật này chúng ta về nhà. Mẹ nói đến lúc đó cùng ra ngoài ăn bữa cơm.”

Triển Nhược Lăng gập màn hình máy tính, nhận lấy hộp kẹo anh trai vừa đưa tới.

Bệnh viện Nhân Ái.

Trong phòng bệnh vô cùng rộng rãi, sạch sẽ, mùi thuốc y tế thoảng nhẹ trong không khí. Lâm Vi Lan ngồi trên giường bệnh phủ drap trắng, đưa mắt nhìn người đang đứng cạnh cửa sổ. Sếp đúng là có máu mặt, cô chỉ bị sái chân một chút xíu, đã được sắp xếp cho phòng bệnh tốt đến thế này.

Đột nhiên, cô nhớ ra một chuyện, bèn lấy điện thoại nhắn tin cho Triển Nhược Lăng: Tiểu Triển, ngại quá đi, mình vừa nhập viện, chắc là tối nay không ăn cơm với cậu được rồi, xin lỗi cậu lắm luôn, chúng ta dời lại tuần sau được không?

Không đến nửa phút sau, chuông điện thoại liền vang lên, Lâm Vi Lan đưa mắt nhìn tên người gọi hiển thị trên màn hình, lập tức bắt máy, vui vẻ lên tiếng gọi: “Triển Nhược Lăng?”

Người từ nãy đến giờ vẫn yên lặng đứng cạnh cửa sổ, nghe thấy tiếng gọi thì chậm rãi quay người lại, trong đôi mắt đen sâu thẳm, bất ngờ vụt lên một tia sáng.

Triển Nhược Lăng lập tức lên tiếng hỏi: “Sao cậu lại nhập viện? Bệnh rồi?”

Toàn bộ sự chú ý của Lâm Vi Lan đều dồn vào cuộc nói chuyện với bạn thân, cô cầm điện thoại nói: “Không phải, mình bị xe tông…” Sếp đang đứng ở bên kia, cô cũng không thể mặc sức nói chuyện thoải mái như bình thường được.

Triển Nhược Lăng ở đầu kia điện thoại bị dọa mặt trắng bệch, giọng nói cũng vì vậy hơi lớn tiếng hơn: “Bị xe tông à? Cậu không sao chứ?”

“Không sao, không sao hết! Chỉ bị sái chân thôi. Có điều sếp mình nói tốt nhất phải làm kiểm tra, cho nên bắt mình nhập viện luôn.” Lâm Vi Lan chắc nịch cam đoan với cô. Chuyện của Triển Cảnh Vọng cô biết khá rõ, vì vậy cũng hiểu được lý do vì sao bạn thân lại có phản ứng mạnh như vậy.

“Dọa mình chết mất. Cậu đang ở bệnh viện nào đấy? Bây giờ mình qua thăm cậu có tiện không?” Triển Nhược Lăng lập tức đưa ra quyết định.

“Cậu muốn đến thăm mình à? Tiểu Triển, cậu quá tốt luôn đấy.” Mặc dù trong lòng rất cảm động, nhưng Lâm Vi Lan vẫn nói tiếp: “Nhưng mà thế này có phiền cậu không? Với lại, thực sự không nghiêm trọng đâu, hay là đợi mình xuất viện cậu hãy đến chỗ mình nhé?”

“Chị dâu mình vừa khéo đang chuẩn bị ra ngoài, mình ngồi xe chị ấy rất thuận tiện. Cậu ở bệnh viện nào đấy?” Triển Nhược Lăng lại hỏi lại lần nữa.
Chương trước Chương tiếp
Loading...