Kính Vạn Hoa - Tập 19 - Cú Nhảy Kinh Hoàng

Chương 02



Chương 2

Người đàn ông vừa lên tiếng ý chừng là đạo diễn. Ông vừa nói vừa quạt phành phạch cuốn tập ố vàng trên tay như để xua cái nóng do mặt trời và do hơi người dồn nén chung quanh.

Yêu cầu của đạo diễn thường được xem là mệnh lệnh. "Người ngoài hành tinh" nữ có lẽ cũng biết vậy, nhưng chị vẫn ngập ngừng:

- Tụi cháu đã nhảy ba lần rồi, chú!

Giọng ông đạo diễn thoắt nghiêm nghị:

- Để có một cảnh quay đẹp, nếu cần, chúng ta lặp đi lặp lại cả chục lần cũng không sao!

Cuộc đối đáp lọt vào tai khiến Quý ròm vô cùng sửng sốt. Nhảy từ trên chiếc cầu cao này xuống sông đâu phải là chuyện đùa, vậy mà theo lời "người ngoài hành tinh" nữ vừa nói thì từ nãy đến giờ họ đã lặp lại cú nhảy khủng khiếp đó đến những ba lần. Và bây giờ lại sắp sửa nhảy lần thứ tư.

Lời nói có ý quở trách của ông đạo diễn làm "người ngoài hành tinh" nữ im bặt. Quý ròm không trông thấy gương mặt khuất phía sau chiếc mặt nạ kia nhưng nhìn đôi vai "người ngoài hành tinh" nữ khẽ rung lên, nó đoán hẳn chị ấm ức lắm.

- Thôi, được rồi! Tụi cháu sẽ nhảy lại!

"Người ngoài hành tinh" nam hắng giọng nói, tay anh đặt lên vai cô gái bên cạnh vừa như động viên vừa như chia sẻ.

Câu nói của "người ngoài hành tinh" nam vừa cất lên, Quý ròm bỗng nghe bụng mình thót một cái: giọng nói của anh rất quen thuộc với nó.

Trong một thoáng, Quý ròm không thể nhớ ra đó là giọng nói của ai nhưng nó tin chắc nó đã nghe giọng nói này nhiều lần, có nghĩa "người ngoài hành tinh" nam này không phải là người xa lạ.

Quý ròm dán mắt vào anh, tai dỏng lên, chờ anh nói tiếp một câu nữa, hy vọng lần này sẽ nhớ được.

Nhưng "người ngoài hành tinh" nam chỉ nói mỗi một câu. Sau đó, anh và cô gái kia lẳng lặng xoay người qua phải qua trái cho bộ phận phục trang trong đoàn làm phim mặc thêm một lớp quần áo bên ngoài bộ đồ lạ mắt nọ. Xong, người ta khoác lên chiếc đầu nhẵn nhụi của mỗi người một bộ tóc giả.

Những "khán giả" đứng chung quanh ai nấy đều mở to mắt nhìn. Đến khi người ta tưới xăng lên hai "người ngoài hành tinh" chuẩn bị đốt thì nhiều cái miệng kêu thét, nửa sợ hãi nửa thích thú.

Một người trong đoàn làm phim lại gần hai "người ngoài hành tinh":

- Cố chịu nóng một chút nhé?

- Không sao! – "Người ngoài hành tinh" nam sờ tay lên ngực – Loại vải chống cháy này cũng khá tốt!

Lần thứ hai, Quý ròm nghe "người ngoài hành tinh" nam nói. Và khổ nỗi, cũng là lần thứ hai nó nhận ra giọng nói rất quen nhưng vẫn chẳng nhớ được là ai.

Hai "người ngoài hành tinh" bước tới sát thành cầu. À quên, lúc này họ chẳng còn vẻ gì là người ngoài hành tinh nữa, đã có quần áo tóc tai như mọi người! Ông đạo diễn quay đầu về phía người phụ trách máy quay:

- Chuẩn bị!

Chiếc caméra được đẩy trên đường ray, trượt đến cách đó một quãng, chiếm vị trí thuận tiện để quay ngang, vừa quay vừa di chuyển ngược theo đường ray để có thể thu vào khung hình toàn bộ cảnh nhảy.

Quý ròm không dám xáp lại gần "hiện trường". Nhưng từ chỗ đứng của mình, nó vẫn nhìn rõ mồn một cảnh người ta bật hộp quẹt gí vào hai diễn viên đã được tẩm xăng, rồi lửa phừng lên và ngay lập tức, hai con người đang bốc cháy rừng rực kia lao vọt qua thành cầu, chúc ngược đầu xuống dưới và rơi đi vùn vụt.

Khi hai "cây đuốc" vừa dợm phóng người bay ra, Quý ròm còn nghe rõ tiếng hét đanh gọn của ông đạo diễn ra lệnh cho người quay phim "Máy!", nhưng sau đó thì nó không còn nghe gì nữa. Tiếng la thét, tiếng reo hò xen lẫn tiếng hoan hô của đám đông nổ ra át cả tiếng rè rè của máy quay lẫn tiếng đập thình thịch trong ngực nó.

Mãi một lúc, khi tiếng ồn lắng xuống, Quý ròm mới thò đầu qua thành cầu nhìn xuống sông và cũng như lúc nãy, nó thở đánh phào khi trông thấy hai bóng người đang lặng lẽ dìu nhau lội trên mặt sông xa tít dưới kia.

Ngay lúc này, lẽ ra Quý ròm đã bỏ về. Tiểu Long đợi nó nãy giờ có lẽ đã sốt ruột lắm rồi. Hơn nữa, nó biết chắc nếu ở lại cũng chẳng còn gì để xem nữa. Cảnh vừa rồi hoặc đã vừa ý ông đạo diễn, hoặc sẽ phải quay lại vào một hôm khác, bởi hai người diễn viên can đảm kia nom có vẻ mệt lắm rồi, và điều quan trọng là cảnh sát giao thông đã xuất hiện và đang tiến đến chỗ đoàn làm phim nhằm giải toả nạn kẹt xe đã gây ách tắc quá xá lâu.

Nhưng Quý ròm vẫn không nhích chân. Nó mặc kệ Tiểu Long. Nó mặc kệ cảnh sát. Điều canh cánh trong lòng nó bây giờ là phải khám phá cho bằng được người diễn viên nam kia là ai. Nếu không, tối nay nó sẽ không tài nào chợp mắt được vì ấm ức.

Cũng như lúc nãy, sau khi lội được vào bờ đôi nam nữ diễn viên kia lảo đảo leo trở lên cầu với hình dạng của những người ngoài trái đất. Bộ quần áo mặc ngoài lẫn bộ tóc giả đã cháy tiêu trong lúc phóng người xuống nước.

Cũng như lúc nãy, sau khi lội được vào bờ đôi nam nữ diễn viên kia lảo đảo leo trở lên cầu với hình dạng của những người ngoài trái đất. Bộ quần áo mặc ngoài lẫn bộ tóc giả đã cháy tiêu trong lúc phóng người xuống nước.

Quý ròm đang định xông lại chỗ đoàn làm phim để chờ xem hai người diễn viên gỡ mặt nạ ra nhưng vừa nhích chân nó đã bị đám đông nhốn nháo đẩy dạt về phía sau.

Nó cố chen lên, vừa gạt mồ hôi vừa thu người luồn lách nhưng vẫn không tài nào tiến được nửa bước. Vừa thấy bóng cảnh sát giao thông thấp thoáng, vòng người hiếu kỳ hấp tấp xô nhau lui lại khiến nhân vật còm nhom của chúng ta cứ bị trôi mãi, trôi mãi về phía chân cầu.

Thế là toi! Quý ròm làu bàu khi nhận ra mình đang đứng nếu không phải ngay chỗ khi nãy thì cũng không cách đó bao xa. Nó đảo mắt nhìn quanh tìm Tiểu Long nhưng không thấy thằng mập đâu. Có khi đợi lâu quá, nó bỏ về rồi không chừng! Quý ròm lo lắng nghĩ và đưa hai tay lên miệng làm loa chĩa ra bốn phía:

- Tiểu Long ới ời!

Khi Quý ròm hét đến lần thứ bảy, lạc cả giọng và sắp sửa tắt hơi thì Tiểu Long mới "hồi âm":

- Tao ở đây nè!

Nghe tiếng Tiểu Long xa tít, Quý ròm nhướn cổ:

- Ở đây là ở đâu? Tao chả nhìn thấy mày đâu cả!

Tiếng Tiểu Long vẫn xa xôi vọng lại:

- Tao cũng thế! Tao chỉ nghe tiếng của mày thôi!

Quý ròm chép miệng:

- Thế mày đang đứng ở đâu?

- Tao đứng dưới chân cầu!

Câu trả lời của Tiểu Long làm Quý ròm điên tiết:

- Dĩ nhiên là mày đứng ở chân cầu! Tao không nghĩ mày đã chui xuống dưới gầm cầu!

Thấy thằng ròm nổi cáu, Tiểu Long vội vàng "bổ sung":

- Tao đang đứng bên lề đường!

- Lề đường nào?

- Lề bên trái!

Tới đây, "nhà toán học" Quý ròm vẫn không thể nào xác định được "toạ độ" của bạn mình. Tiểu Long đinh ninh "lề bên trái" là một chỉ dẫn quá sức rõ ràng trong khi Quý ròm chẳng rõ thằng mập căn cứ vào đâu để "tuyên bố" về chuyện phải, trái. Bởi nếu đi từ dưới lên thì bên trái là bên có những quán nước dừa nằm san sát, còn nếu đi từ trên cầu xuống thì bên trái lại là bên có những cánh đồng rau xanh nằm sau dãy bạch đàn.

Quý ròm tức muốn xịt khói lỗ tai. Nó gân cổ hét tướng:

- Tao chả rõ mày muốn nói lề bên nào!

- Này, này! Chú bé này làm gì mà đứng giữa đường hò hét om sòm thế! – Một người đàn ông dắt xe gắn máy cau mày nhìn Quý ròm – Có tránh ra cho người khác đi không!

Đúng lúc đó, Tiểu Long lên tiếng "bổ sung" lần thứ hai:

- Tao đang đứng chỗ các quán nước ấy!

Quý ròm liếc trộm về phía người đàn ông, thè lưỡi một cái rồi rụt cổ lảng mất.

Lát sau, nó tìm thấy Tiểu Long trước quán nước dừa thứ ba tính từ chân cầu. Mặt nó lập tức bí xị:

- Mày làm gì chạy tuốt lại đây thế?

- Mày làm gì chạy tuốt lại đây thế?

Tiểu Long vỗ lên yên xe:

- Nếu tao không thoát kịp, chiếc xe này đã bẹp dúm rồi!

Rồi nó nhìn lom lom vào mặt Quý ròm, tò mò hỏi:

- Mày đi đâu lâu vậy?

- Đi xem người ta đóng phim!

- Đóng phim? Phim gì thế?

- Tao chả biết! – Quý ròm nhún vai – Nhưng chuyện tự thiêu rồi nhảy xuống sông là cảnh trong phim chứ không phải chuyện thật!

Tiểu Long áp tay lên ngực:

- Thế mà nãy giờ tao cứ thót cả ruột!

Rồi nó chớp chớp mắt, ra vẻ hiểu biết:

- Người ta đốt những hình nộm rồi ném xuống sông chứ gì?

- Sai bét! Đây là người thật chứ không phải hình nộm!

- Người thật? – Mắt Tiểu Long trợn tròn – Mày có dóc tổ không đấy?

Quý ròm nhăn mặt:

- Tao chen lấn nãy giờ mệt lắm rồi, chả còn hơi sức đâu mà nói dóc!

Tiểu Long vẫn bán tín bán nghi. Nó thu nắm tay quẹt mũi:

- Người thật mà bốc cháy như thế làm sao sống nổi?

- Rõ là đồ ngốc tử! – Quý ròm nheo mắt nhìn bạn – Để đóng những vai như thế, người ta phải mặc đồ chống cháy chứ lị!

Rồi không đợi Tiểu Long hỏi tới hỏi lui, Quý ròm vội vã giục:

- Lên xe đi! Rồi tao thuật cho mày nghe!

Chung quanh lúc này đã vãn người, Tiểu Long ngồi trước cong lưng đạp, Quý ròm ngồi sau co chân đẩy, hai đứa vừa ì ạch leo lên dốc cầu vừa trò chuyện.

Gọi là trò chuyện nhưng thực ra chỉ có Quý ròm nói, còn Tiểu Long vểnh tai nghe, chốc chốc lại chép miệng trầm trồ hoặc hỏi chen ngang một vài câu ấm ớ.

- Tuyệt thật đấy! – Đến khi Quý ròm kết thúc bài "văn tường thuật" sinh động của mình, Tiểu Long không nhịn được tiếng xuýt xoa, nếu không phải đang lái xe nó đã hào hứng vung cả hai tay lên rồi.

- Cái gì tuyệt?

- Nhưng người đóng phim ấy! – Giọng Tiểu Long thán phục – Nhảy từ trên cầu xuống đâu phải dễ, phải võ nghệ đầy mình ấy chứ! Đó là chưa kể còn bị đốt cháy nữa!

- À, tao quên nói với mày chuyện này! – Quý ròm sực nhớ ra – Giọng nói của người diễn viên nam nghe rất quen, tiếc là tao không nhớ ra là ai!

Quý ròm vừa nói vừa chồm người tới khiến chiếc xe lảo đảo.

Tiểu Long ghìm tay lái:

Tiểu Long ghìm tay lái:

- Nhìn mặt thì biết ngay chứ gì!

- Nói chuyện với mày chán bỏ xừ! – Quý ròm nhăn nhó – Tao đã bảo với mày là họ mang mặt nạ rồi kia mà!

- Ờ há! – Tiểu Long lỏn lẻn, nó khụt khịt mũi một hồi rồi ngập ngừng hỏi – Thế mày có nhớ mày đã từng nghe giọng nói đó ở đâu không?

Quý ròm thở dài:

- Nếu nhớ được điều đó thì nói làm gì! Tao chỉ nhớ là giọng nói đó rất quen thôi!

Đang nói, Quý ròm bỗng la lên:

- A, anh Tuấn mày!

Tiểu Long giật mình ngó quanh:

- Anh Tuấn tao đâu?

- Không! Anh Tú mày!

Tiểu Long chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì Quý ròm lại hét giật:

- Anh Tuấn anh Tú mày!

Tới lúc này thì Tiểu Long không nhịn nổi nữa. Nó dừng hẳn xe lại và ngoái cổ nhìn ra sau:

- Mày nói năng lảm nhảm gì thế?

Bất chấp ánh mắt kinh ngạc của Tiểu Long, mặt Quý ròm vẫn tươi hơn hớn. Tay nó múa tít:

- Hoặc anh Tuấn hoặc anh Tú mày!

Tiểu Long chớp chớp mắt, giọng nó bắt đầu lo lắng:

- Mày làm sao thế hả Quý ròm?

- Tao chả làm sao cả! – Quý ròm toét miệng cười – Tao chỉ chợt nhớ ra giọng nói của người diễn viên đó là ai thôi!

- Là ai?

- Thì tao đã nói rồi! Hoặc là anh Tuấn hoặc là anh Tú, một trong hai ông anh bảo bối của mày chứ ai!

Tiểu Long bây giờ mới vỡ lẽ. Nó thở một hơi dài:

- Thì ra vậy! Mày không nói sớm làm tao hết hồn! Tao cứ tưởng mày đột ngột hoá điên!

Rồi nó nhe răng cười:

- Nhưng mày đoán sai rồi! Không phải là anh Tuấn hay anh Tú đâu! Hai ông anh tao mà làm diễn viên điện ảnh thế quái nào được!

- Mày ngốc quá! – Quý ròm hừ giọng – Đây chỉ là những diễn viên đóng thế vai chứ không phải là diễn viên thực sự! Người ta gọi những người này là cascadeur!
Chương trước Chương tiếp
Loading...