Kính Vạn Hoa - Tập 31 - Thằng Thỏ Đế

Chương 05



Chương 5

Quý ròm kể cho nhỏ Hạnh nghe câu chuyện về Duy Dương rồi mỉm cười kết luận:

- Như vậy trên trái đất này đâu phải chí có thằng mập nhà mình mới là “người hiệp nghĩa”!

Tiểu Long đỏ mặt:

- Tao nhận tao là “người hiệp nghĩa” hồi nào!

Quý ròm trề môi:

- Mày không nhận nhưng mày hành động như “người hiệp nghĩa” tức là mày tự nhận rồi!

Sau khi nói ngang như cua, không để Tiểu Long kịp cự nự, Quý ròm gật gù tiếp:

- Nhưng dù sao mày vẫn thua “thằng thỏ đế” một bậc.

Nhỏ Hạnh cười cười phụ họa:

- Thua chỗ nào hở Quý?

Quý ròm hăm hở vung tay:

- Thằng Tiểu Long nhà mình là “cao thủ võ lâm”. Một thân võ học như nó đi lại “hành hiệp trên giang hồ” là chuyện bình thường. Kẻ trói gà không chặt như thằng Duy Dương mà dám liều mình ra tay trượng nghĩa, coi cái chết nhẹ tựa lông hồng, đó mới là điều đáng nể!

- Ừ, đúng là tao thua thăng Duy Dương một bậc! – Tiểu Long thật thà xác nhận.

Quý ròm lại cảm khái:

- Thằng Duy Dương là một đứa nhát gan. Đá bóng, vật nhau, rượt bắt, leo trèo, trò gì cũng không dám chơi, sợ u đầu mẻ trán! Thế mà rốt cuộc vẫn không tránh khỏi tai họa!

Câu nói của Quý ròm bỗng khiến nhỏ Hạnh lo lắng:

- Hạnh sợ những chuyện như thế này chưa phải đã chấm dứt với Duy Dương đâu!

Quý ròm và Tiểu Long tròn mắt:

- Hạnh nói thế nghĩa là sao?

Nhỏ Hạnh đẩy gọng kính trên sống mũi, bâng khuâng đáp:

- Tính tình Duy Dương như thế, sớm muộn gì cũng sẽ lại can thiệp vào chuyện thiên hạ …

- Tôi hiểu rồi! – Quý ròm gật đầu – Và rắc rối sẽ lại đến …

Tiểu Long liếm môi hiến kế:

- Hay là ngày mai mình dò xem nhà thằng Duy Dương ở đâu. Sau đó, mỗi khi nó đi học hoặc về nhà, tụi mình bí mật đi theo để nhỡ nó có gặp chuyện gì thì mình kịp thời giải vây cho nó.

- Vớ vẩn! – Quý ròm bĩu môi – Tao nghĩ chẳng việc gì phải làm như vậy.

Nhỏ Hạnh nhìn Quý ròm:

- Cứ làm theo lời Long cũng chẳng hại gì. Dù sao đấy cũng là cơ hội để mình hiểu thêm về người bạn kì lạ này.

- Thôi được! – Thấy nhỏ Hạnh bênh Tiểu Long, Quý ròm thở đánh thượt – Tụi mình đành làm vệ sĩ cho “thằng thỏ đế” này một thời gian vậy.

Trưa đó, khi Duy Dương vừa ôm cặp tuôn ra cổng, bon Quý ròm liền nháy nhau lật đật bám theo.

Duy Dương không biết đang bị bọn Quý ròm theo dõi. Nó cắm cúi rảo bước, chốc chốc lại đưa tay xoa xoa nơi má.

Quý ròm liếc Tiểu Long:

- Chắc nó đau lắm!

- Chắc nó đau lắm!

- Ừ, tội nó ghê!

Quý ròm xuýt xoa:

- Phải chi nó có “thiết đầu công” như mày!

- “Thiết đầu công” cũng chẳng ăn thua gì! – Tiểu Long lắc đầu – Đây là người ta đánh vào mặt chứ đâu phải đánh vào đầu.

- Thì mình cúi mặt xuống, đưa đầu ra đỡ.

- Nói như mày!

- Thôi, Quý và Long đừng cãi nhau nữa! – Nhỏ Hạnh đột ngột lên tiếng – Duy Dương quẹo trái rồi kìa!

Tiểu Long và Quý ròm vội lia mắt ra phía trước và hối hả vọt lên

- Từ từ thôi! – Nhỏ Hạnh lệt bệt chạy theo, hốt hoảng gọi – Coi chừng Duy Dương nhìn thấy!

Nhưng Quý ròm và Tiểu Long đâu phải hai thằng khờ. Chúng đã từng đóng vai thám tử như thế này bao nhiêu lần, dễ gì để cho “con mồi” phát giác tung tích.

Hai đứa đứng nép mình sau gốc cây chỗ góc đường, thò đầu ra quan sát.

Duy Dương vẫn ung dung cất bước, lúc này nó đã thôi rờ rẫm những vết bầm.

Nhỏ Hạnh đến sau lưng hai bạn, thì thầm:

- Duy Dương có …

Nhỏ Hạnh mới nói nửa chừng, Quý ròm đã nhanh nhẩu cắt ngang:

- Nó chẳng hay biết gì …

Nhưng Quý ròm cũng chẳng kịp nói hết câu. Ở trước mặt Duy Dương một lần nữa đột ngột biến mất. Lần này nó quẹo phải.

Bọn Quý ròm lại hấp tấp co giò rượt theo.

Duy Dương quẹo chừng ba lần thì đến một chung cư. Nó chui vào cầu thang và khuất dạng sau hành lang tối om.

- Thì ra nó ở đây! – Quý ròm thở phào.

Tiểu Long chớp mắt:

- Đuổi theo xem nó ở lầu mấy chứ?

- Không cần đâu! – Nhỏ Hạnh lắc mái tóc – Mỗi buổi sáng tụi mình đợi Duy Dương ngay trước chung cư là được rồi!

Quý ròm gãi đầu nhăn nhó:

- Nhà nó ở ngược hướng với nhà tụi mình, ngày nào cũng lẽo đẽo theo nó chắc tiêu đời cặp giò quá!

Tiểu Long mỉm cười:

- Tụi mình chỉ “đưa đón” nó một thời gian thôi. Có đi theo nó cả đời đâu mà sợ!

Thế là kể từ bữa đó, Tiểu Long, Quý ròm và nhỏ Hạnh buộc phải đi học sớm hơn và về nhà trễ hơn thường lệ.

Tờ mờ sáng, ba đứa kiếm một góc khuất, ngồi chầu trước chung cư thằng Duy Dương ở, ngóc cổ đợi nó ra. Trưa, ba đứa lại tò tò đi sau lưng Duy Dương cho tới khi thằng này khuất hẳn sau cầu thang mới ba chân bốn cẳng chạy về nhà mình.

Tới ngày thứ tư thì Quý ròm đâm chán. Đang đi theo Duy Dương, nó chợt dừng phắt lại:

- Đứng lại một tẹo đã nào!

Tiểu Long ngạc nhiên:

- Mày mỏi giò hả?

- Mày mỏi giò hả?

Quý ròm không trả lời thẳng câu hỏi của Tiểu Long. Mà làu bàu:

- Tụi mình lo xa quá đáng! Chắc chẳng có chuyện gì xảy ra với “thằng thỏ đế” này đâu!

Nhỏ Hạnh so vai:

- Biết đâu được!

- Biết chứ sao không! – Quý ròm tiếp tục lộ bất bình – Ngay từ đầu tôi đã có cảm giác tụi mình đang làm một chuyện rất vớ vẩn rồi mà!

- Sao lại vớ vẩn? – Nhỏ Hạnh cau mày vẻ phật ý.

Tiểu Long động viên bạn:

- Mày cố đi! Hết tuần này mà Duy Dương vẫn bình an vô sự, tụi mình sẽ không “đưa đón” nó nữa!

Nghe Tiểu Long nói vậy, Quý ròm thôi không lầm bầm nữa. Nó đảo mắt ra phía trước, dợm cất bước. Nhưng rồi nó chợt sững ngay lại.

Có hai thằng nhãi đang đánh nhau ngay chỗ ngã tư. Đúng ra chỉ có thằng lớn đánh, à không phải đánh, mà là đá. Thằng này to con cỡ Tiểu Long. Nó cứ tung cẳng chân to như cột

nhà đá bem bép vào mông thằng bé. Còn thằng bé thì hai tay ôm mông, nước mắt ràn rụa.

- Có chuyện rồi!

Quý ròm buột miệng. Nó đánh mắt sang hai bạn, thấy Tiểu Long và nhỏ Hạnh cũng đang dừng chân và nhìn chăm chăm ra phía trước.

Duy Dương lúc này đã tiến sát lại chỗ đánh nhau.

- Nguy to rồi!

Quý ròm lại nói và nhích người định bước tới.

- Gượm đã! – Tiểu Long níu tay bạn – Mày định làm gì thế?

- Phải ngăn Duy Dương lại ngay! Nếu không nó sẽ lại bị ăn đòn cho xem.

Tiểu Long khịt mũi:

- Mày nghĩ nó sẽ nhúng tay vào chuyện này sao?

- Chắc chắn rồi!

Nhỏ Hạnh vọt miệng đáp thay Quý ròm. Đang nói, nó bỗng thấp thỏm kêu lên:

- Xem kìa!

Thực ra, không cần nhỏ Hạnh gọi, Tiểu Long và Quý ròm cũng đã nhìn thấy Duy Dương đang đến gần thằng lớn. Đứa nào đứa nấy bất giác nín thở, mắt dán chặt về phía trước.

Duy Dương đứng trước mặt đối phương, mấp máy môi nói gì đó, có lẽ là khuyên can.

Thằng kia cũng mấp máy môi đáp trả. Tuy không nghe rõ cuộc đối đáp, nhưng nhìn khuôn mặt đỏ gay của thằng nhãi hung hăng nọ, bọn Quý ròm cũng đoán được nó bực mình trước sự can thiệp của thằng Duy Dương lắm lắm.

Hai bên nói qua nói lại một hồi, Duy Dương bất thần quay sang thằng bé, vẫy tay ra hiệu.

Thằng bé nơm nớp đánh mắt sang thằng lớn, thấy thằng này không nói gì, liền co giò bỏ chạy. Nhưng thằng lớn nhanh như cheo, nó khoa chân một cái đã chắn ngay lối thoát của thằng bé.

Tiểu Long liếc Quý ròm:

- Thằng này “có nghề” mày ạ!

Quý ròm tặc lưỡi:

- Ừ, thằng bé kia không khéo lại nhừ đòn với nó mất thôi!

Quả như Quý ròm lo lắng, vừa chặn thằng bé lại, thằng lớn đã trợn mắt quát như sấm:

Quả như Quý ròm lo lắng, vừa chặn thằng bé lại, thằng lớn đã trợn mắt quát như sấm:

- À, tính chuồn hả?

Kèm theo tiếng quát là một cú đá xoẹt thẳng vào mông đối phương. Nếu trúng phải cú đá giận dữ này, nạn nhân sẽ rêm mình ba ngày chứ chẳng chơi.

Nhỏ Hạnh sợ hãi ôm mặt:

- Thằng bé chết mất!

Nhưng dường như thằng bé chưa tới số chết. Cú đá xé gió của thằng lớn chưa kịp chạm vào mông thăng bé đã bất ngờ bị gót chân của Duy Dương cản lại. Chẳng ai rõ Duy Dương thò chân ra lúc nào. Ngay cả thằng lớn cũng không nhìn thấy. Chỉ đến khi mu bàn chân chạm phải gót giày của Duy Dương đánh “bốp” khiến nó phải ôm cẳng chân nhăn nhó, lúc đó nó mới biết chuyện gì đã xảy ra.

Sau một hồi xuýt xoa, nó đứng thẳng người lên và quay phắt sang Duy Dương, miệng quát tướng:

- À, mày muốn gây sự phải không?

Câu nói vừa thốt ra, không để Duy Dương kịp trả lời, nó đã nhảy xổ vào đối phương một cách hung hãn.

Quý ròm giật tay Tiểu Long:

- Xông lên đi! Không khéo thằng Duy Dương lại bầm mặt như bữa trước!

Nhỏ Hạnh cũng quýnh quíu giục:

- Lẹ lên đi Long!

Nhưng Tiểu Long vẫn đứng trơ thổ địa. Nó nhếch mép:

- Nếu có đứa bầm mặt thì đứa đó chắc chắn không phải là thằng Duy Dương.

Câu nói lạ lùng của thằng mập khiến Quý ròm ngơ ngác:

- Mày nói gì thế?

Tiểu Long thủng thỉnh đưa tay quẹt mũi:

- Tài nghệ thằng Duy Dương còn trên thằng kia cả chục lần.

Quý ròm ngẩn tò te:

- Ý mày muốn nói “thằng thỏ đế” là dân có “nghề” ư?

- Đúng vậy! – Tiểu Long nhún vai – Tài đấm đá của nó không kém gì tao đâu!

Câu nói của Tiểu Long khó tin quá đỗi, nhưng Quý ròm và nhỏ Hạnh lại không thể không tin. Những diễn biến trước mắt đã xác nhận Tiểu Long không nói ngoa.

Duy Dương và đối phương trao đổi với nhau chừng chục “chiêu”. Tình thế đã ngã ngũ. Thằng kia vừa đánh vừa lùi, mồ hôi toát như tắm. Còn Duy Dương ra đòn ung dung, nhàn nhã, vẻ như chưa tung hết sức. Nói cho đúng, thằng kia chẳng dính đòn của Duy Dương bao lăm nhưng những cú đánh của nó đều bị Duy Dương khóa chặt khiến nó không tài nào chạm vào người đối phương được. Sự tuyệt vọng mỗi lúc một lộ rõ trên mặt nó.

Quý ròm thở dài:

- Thật không ngờ!

Nhỏ Hạnh vỗ vỗ trán lặp lại:

- Thật không ngờ!

Tiểu Long không nói gì, chỉ cựa quậy người, làm như chiếc áo nó mặc hôm nay chật chội hơn mọi bữa hay sao ấy

Ở đằng kia, đối thủ của Duy Dương đã thôi chống cự. Nó xuôi tay thất thểu bỏ đi sau khi ném cho Duy Dương một cái nhìn hằn học. Thằng bé thì đã chạy biến từ đời nào.

Duy Dương đứng một mình giữa ngã tư, chả rõ đang nghĩ gì. Thần người một lúc, nó đưa tay quệt mồ hôi trán và xốc cặp rảo bước.

Bây giờ Quý ròm mới bàng hoàng phát hiện từ nãy đến giờ Duy Dương vẫn không buông chiếc cặp. Chỉ cần một tay, “thằng thỏ đế” đã thừa sức áp đảo đối thủ.
Chương trước Chương tiếp
Loading...